Ninh Hoả cúi nhìn.
Chiếc nhẫn trên ngón út của Hoàng Nhất Diễn so với trước đây ngày càng chói mắt, giống như từng được cẩn thận đánh bóng.
Hình xăm HL trên ngón tay cô, mực vẫn như mới. Ninh Hoả cười châm chọc, "Hắn ta có biết em vẫn luôn nhớ lại tình xưa không?"
Cô che nhẫn, "Nếu anh không còn gì để nói ——"
"Có chứ". Hắn cong khoé môi nâng mặt cô, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt. "Mặc dù bộ dạng em lúc này lạnh như băng, nhưng anh vẫn muốn làm em".
"Em không rảnh đùa với anh".
Trên mạng vẫn có hàng đống người muốn đào bới chuyện về Giang Phi Bạch, cô lo lắng không biết có ai tìm được địa chỉ của cô không. Fan hâm mộ của Thái Tân Thu vừa có tổ chức, lại có kế hoạch, hơn nữa các blogger giải trí thời nay đều theo đuổi xu hướng bới móc scandal của nghệ sĩ. Hiện tại, ba chữ Giang Phi Bạch không khác gì con chuột rớt xuống cái mương hôi thối. Sau cùng là Hoàng Nhất Diễn không có chứng cớ trực tiếp chứng minh ca khúc này cô sáng tác trước Thái Tân Thu.
Minh tinh nổi tiếng dính scandal, còn có rất nhiều mối quan hệ chống lưng giúp đỡ. Còn người mới bị bêu xấu, đến cảnh sát cũng không hơi đâu mà quản. Pháp bất trách chúng [1]. Đây chính là một màn điên cuồng trên mạng.
[1] thành ngữ dùng để chỉ một hành vi vi phạm bị pháp luật trừng trị, nhưng khi có quá nhiều người làm thế thì không dễ gì quản hết được.
Tối nay lúc đến đây Ninh Hoả không đội mũ hay đeo khẩu trang. Hắn gan lớn nhưng Hoàng Nhất Diễn lại không khỏi lo lắng bất an. Cô sợ lỡ như có phóng viên nào thật sự xuống tay từ chỗ một người mới [2] như hắn.
[2] tác giả dùng 小角色 ý chỉ người có địa vị nhỏ trong giới.
Nghĩ vậy cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
Nhưng Ninh Hoả nào chịu nghe lời dễ dàng. "Ừm, em chỉ cần nằm thở là được". Ánh sáng trong mắt hắn giờ đã biến mất, tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy.
"Ninh Hoả ——"
"Dù sao người dùng sức là tôi". Hắn ôm ngang người cô, bước vài bước ném cô lên giường.
Cùng là tiểu bá vương nhưng sức lực hắn lại mạnh hơn cô rất nhiều. Hai người vờn qua vờn lại chưa được vài phút mà ga trải giường đã nhăn nhúm khó coi, chăn đều bị vứt hết xuống đất.
Dưới thắt lưng Hoàng Nhất Diễn kê một cái gối, rốt cuộc cô vẫn không địch lại Ninh Hoả.
Hai người thở hổn hển, khoảng cách rất gần, cả hai đều đang nhìn đối phương chăm chú nhưng không ai nhường ai.
Khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt xa lạ, còn có đôi môi mút lấy nhau.
Ninh Hoả hôn cô thật sâu, lại cắn môi cô. Cũng chỉ có trên giường hắn mới có thể hoàn toàn khiến cô khuất phục, khiến cô trở thành một người phụ nữ bình thường, có suиɠ sướиɠ cũng có bi hoan.
Cô bị hắn hôn đến phập phồng, bị hắn ôm đến cả người run rẩy, nhưng lại không thôi giãy dụa, cô khẽ quát: "Tôi sẽ kêu cứu! Chỗ này cách âm kém, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng người ta chạy đến đây thì anh nhất định sẽ xong đời".
"Vậy em kêu đi". Hắn không sợ.
Cô tất nhiên không dám kêu, chỉ có thể hung hăng trừng mắt cảnh cáo hắn.
Bộ dáng uỷ khuất không làm được gì của cô khiến hắn mỉm cười, "Nếu không kêu thì giữ sức lại, lát nữa rên cho tôi nghe".
Hắn vừa lột quần áo cô, vừa đặt những nụ hôn vụn vặt lên mặt cô, dỗ dành: "Không có tình yêu vẫn có thể làʍ ŧìиɦ mà, trước khi kết hôn chúng ta đều như thế. Nhớ không, anh còn khiến em sướng phát điên ấy".
Hoàng Nhất Diễn nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy những lời hắn thổi bên tai.
Ninh Hoả ngậm lấy vành tai cô, tuỳ ý du ngoạn cơ thể cô. "Đừng nghĩ em trưng bộ mặt điếc không sợ súng đó thì anh sẽ không làm gì được em, bên dưới chắc nước đã chảy thành thác, muốn chết đi được rồi".
Cô cắn chặt răng, "Sao anh chưa chết đi?"
"Nhanh thôi". Lời nói hắn biến mất giữa đôi môi.
Hoàng Nhất Diễn thở nhẹ.
Sau khi lên giường với Ninh Hoả, cô mới biết được, thì ra bản thân cô cũng có thể phân biệt rõ ràng đâu là tính [3], đâu là yêu. Lần đầu tiên làm chuyện ấy với hắn, cô cũng không do dự mà tiếp nhận hắn, đem nơi riêng tư nhất của mình cho hắn từ từ thưởng thức.
[3] chữ 性 ý chỉ tính dục – thường không có tình yêu, chỉ đơn thuần là thoả mãn ham muốn thể xác bản năng
Nhưng lúc đó cô không yêu hắn.
Suy nghĩ trong đầu cô rất loạn, thân thể lại cong thành một tư thế mà hắn yêu thích, để mặc hắn tận tình rong ruổi khắp nơi. Thời điểm cao trào cô không chịu nổi nữa bèn nghĩ, nếu tương lai ra ngoài cũng có thể kiêu ngạo khoe khoang, cô từng lăn giường với idol là hắn ——
Chuyện ân ái của đôi nam nữ chỉ đơn giản là quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, không thể giúp xoa dịu mối quan hệ.
Ninh Hoả bước xuống giường, tiện tay vứt cái "áo mưa" đầy ắp vừa dùng xong. Lúc hắn quay đầu nhìn lại, cô không nhận ra chút vui sướng nào trong ánh mắt hắn như trước kia.
Hoàng Nhất Diễn nằm nghiêng trên giường, để lộ tấm lưng nuột nà. Cô mệt mỏi nhắm mắt muốn nghỉ ngơi nhưng lại bất ngờ cảm nhận được cái nhìn gắt gao bắn về phía mình, cô liền mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Ninh Hoả trần như nhộng ngồi tựa đầu giường, trên người vẫn còn phủ một tầng mồ hôi ướŧ áŧ. Hắn dịu dàng cẩn thận quan sát cô như thưởng thức một điều gì đó.
"Làm xong rồi, anh đi đi". Cô lại quay về chế độ giương cung bạt kiếm, có điều chất giọng lúc này bởi vì suиɠ sướиɠ qua đi mà hơi khàn khàn.
"Ừ". Hắn chậm chạp mặc quần áo vào, "Chúng ta giờ giống hệt mấy phim hành động tình cảm, suиɠ sướиɠ lên đỉnh, trầm mê say đắm. Vừa kết thúc liền trở thành thời gian hiền giả [4]".
[4] hiền giả thời gian (tiếng Nhật là 贤者タイム), hay còn gọi là Kenja Time, ý chỉ cảm giác trống rỗng sau khi quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ hưng phấn qua đi, vô cảm giống như "hiền giả".
Hoàng Nhất Diễn nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn. Cô định mở miệng nhưng lại không thể phản bác điều gì, vùi mặt thật sâu vào trong gối.
Không nhìn thấy khuôn mặt cô khiến Ninh Hoả không vui, hắn lạnh lùng nâng mặt cô lên, "Chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu".
Cô liếc mắt nhìn hắn, "Anh có biết giấu việc từng kết hôn để tham gia chương trình yêu đương chính là con dao treo trên đầu không?"
Ninh Hoả đưa ngón tay gãi gãi cằm cô, "Không phải em cổ vũ anh tham gia chương trình này ư?"
"Người mẫu là nghề nay vầy mai khác [5], người mới xuất hiện không kể xiết, anh cũng không thể trụ được bao lâu".
[5] nguyên văn là 青春饭 – dịch thô là "bữa cơm thanh xuân", ý chỉ nghề nghiệp hoặc lĩnh vực kinh tế mới, thường xuyên thay đổi, không chỉ cần gương mặt kiếm ăn mà còn phải có tài năng và tri thức thì mới mong phát triển lâu dài được.
"Nói đi nói lại chung quy phụ nữ các người cũng như nhau cả thôi. Đều thích người có tài". Ninh Hoả cười ác ý: "Nhưng tôi rất thích cảm giác trong lòng em khinh thường tôi lại không thể làm gì khi bị tôi chơi cả, vô cùng thích".
"Anh có thể ôm mộng lớn một chút được không? Cả ngày cái đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với phụ nữ à".
"Ăn no nghĩ chuyện dâʍ ɖu͙ƈ [6] mà, biết sao được. Tôi cả ngày nghĩ đến chuyện hoang dâm cũng chứng minh vấn đề ăn no của tôi đã được giải quyết, cuộc sống vẫn rất sung túc tốt đẹp".
[6] nguyên văn là 饱暖思淫欲 – "bão noãn tư dâʍ ɖu͙ƈ" có nghĩa là ăn no sẽ nghĩ đến việc thoả mãn ham muốn thể xác, câu này được dùng giống nghĩa thành ngữ "ăn no dửng mỡ" hoặc gần hơn là "ăn no ấm cật" của người Việt mình.
"..." Hoàng Nhất Diễn mệt mỏi nói mãi mà hắn không hiểu, không muốn tiếp chuyện với hắn nữa, chỉ bỏ lại một câu: "Em ngủ".
Ninh Hoả nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn 2 giờ sáng. Hắn vẫn nhớ rõ lời nhắc nhở của Hải Khách, hắn cũng nhớ rõ mình muốn để người phụ nữ này nhìn thấy một "hắn" khác xưa. "Tôi đi đây".
Đóng cửa lại. Hương vị của hắn vẫn quẩn quanh nơi đầu mũi, xâm chiếm từng tấc hơi thở, lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô.
Hoàng Nhất Diễn lại xem lịch, chỉ còn 3 ngày nữa.
——
Chỗ đầu tiên dính líu đến cái tên Giang Phi Bạch được đào lên không phải địa chỉ phòng thuê trọ của cô, càng không phải nhà họ Hoàng ở trấn Ô Sơn.
Mà chính là Hồng Oa.
Sau khi đăng tải đầy rẫy trên mạng, một trong những thành viên của Tổ Hợp Kim Hoàng tên là ABB nghe nói có liên quan mật thiết với ông chủ của quán bar này. Nói đúng hơn là mối quan hệ có chút mờ ám.
Bảy tám đứa con gái đứng dàn thành hàng trước cửa quán bar, vừa hò hét vừa lôi kéo người đi đường cùng tấm biển đề chữ "Phản đối đạo nhái".
Lúc Đường Chỉ Mạn muốn đến đuổi đám người đó đi thì nhận được điện thoại của Hoàng Nhất Diễn.
Hoàng Nhất Diễn cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói hai ba câu kể lại sự tình đơn giản, "Chị Mạn, thật ngại quá".
"Thì ra là vậy". Đường Chỉ Mạn cười cười, "Em hiện tại ở đâu? Có an toàn không?"
"Bọn họ không tìm ra được địa chỉ của em đâu". Hoàng Nhất Diễn lại hỏi: "Chị Mạn, băng ghi hình ở Hồng Oa vào hai năm trước có còn giữ lại không ạ?"
"Đã sớm xoá hết rồi. Trình Ý từng bảo lưu lại một năm, có điều chị nghĩ cũng không cần thiết". Vừa nói Đường Chỉ Mạn vừa bật máy tính, lại mở Weibo xem thời cuộc rối loạn, "Chị nói rồi, tài khoản hoạt động của Hồng Oa mấy năm không cập nhật gì mới, chỉ mới hai ngày qua mà bình luận đã vượt qua cả vạn". Nhiều nhất là chửi bới.
Đường Chỉ Mạn lại vào tài khoản chính của Thái Tân Thu, nhìn thấy lượng fan cũng hơn trăm vạn người, đúng là gấp mấy trăm lần so với Giang Phi Bạch.
Nói người phía sau là lấy trứng chọi đá cũng không sai lắm.
"Chị Mạn". Hoàng Nhất Diễn lên tiếng: "Mọi người có thể lên tiếng đính chính vạch rõ