Hôn Hoàng

Thông gia có thù


trước sau

Khu vực bình luận của “Bài ca phong hoả” như phát điên, những dòng chữ nhận xét che lấp hình ảnh Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn. Nhóm fan vừa mới thoát khỏi cái bóng Ninh Hoả chia tay Chương Mân, lại tìm được chỗ mới ký thác. Nhập chuỗi dài ký tự “Aaaaaa” rồi nhanh chóng tắt bình luận để liếm màn hình.

Khi tham gia tuyển tú, Ninh Hoả không thích lộ da thịt. Trong trận chung kết này, dưới áo khoác là một thân quần áo bó sát, mỗi lần thực hiện động tác cơ bắp chuyển động, giống như kho báu giấu bên trong chiếc hộp trong suốt, khiêu khích ánh nhìn của khán giả.

Rất nhiều fan cuồng ấn nút tạm dừng video, lưu lại hình ảnh trên màn hình.

Ca sĩ mười tám tuổi quên mất có máy ghi hình, hai tay vò đầu, không khác gì những fan nữ theo đuổi thần tượng khác, “Aaaaa!”

Hoàng Nhất Diễn khoát lên cánh tay Ninh Hoả. Hai màu da đối lập, giống như một lớp bơ kem phết lên chiếc bánh mật ong ngọt ngào. Trên mặt cô vẫn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, hơi nhướng mắt, đối diện với Ninh Hoả.

Người xem xung quanh điên cuồng gào thét, không kịp bắt gặp luồng nhiệt dâng lên trong mắt hắn.

Tim cô rung động, cái nhìn này rõ ràng hắn đang động tình. Cô liền dời mắt đi.

Ninh Hoả ôm eo cô, dẫn cô đi một vòng, hỏi nhỏ bên tai, “Ngại à?”

Hoàng Nhất Diễn không ngờ hắn lớn gan như thế, ngay dưới sân khấu phát trực tiếp lại dám giở trò, cô vội ôm vai hắn, áp mặt vào ngực, giả vờ như hai người đang khiêu vũ với nhau.

Tay Ninh Hoả che chắn cho cô, không để máy quay bắt được sự thẹn thùng ấy.

Sau đó, tim cô càng đập nhanh hơn, rất sợ hình ảnh ám muội này khiến cô và hắn bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Nhiệt độ trên người hắn không đổi, chỉ có cô từ đầu chí cuối bị thiêu đốt.

Ninh Hoả dẫn dắt cô, hoàn thành màn biểu diễn không hề sai sót.

Bước xuống sân khấu, tiếng ồn ào dưới khán đài như không còn liên quan đến họ.

Trợ lý tiết mục tiến lên vỗ tay, “Thật tuyệt vời, quá đẹp luôn”.

Hoàng Nhất Diễn bộ dáng bình tĩnh, hơi mỉm cười. Cô đi sau Ninh Hoả, mãi một lúc mới khôi phục sự trấn định.

Trợ lý tiết mục lại nói: “Hình ảnh của hai người nhất định sẽ dậy sóng”.

Khi ảnh chụp Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn được công khai, phía dưới bình luận hỗn chiến ác liệt.

Nhóm fan sự nghiệp e ngại Ninh Hoả lại vướng vào tình cảm, nói rằng hai người chụp chung chỉ vì yêu cầu công việc. Lại có một nhóm fan CP trong mắt đầy trái tim tranh cãi, gây nên cảnh hỗn loạn bát nháo.

Quan điểm của người qua đường càng thẳng thắn hơn.

@Người xuất gia lục căn thanh tịnh: Tôi xem xong màn biểu diễn lại giống như uống phải xuân dược? Bị hạ độc rồi, lục căn của tôi sao còn thanh tịnh được nữa.

Nhờ vậy Hoàng Nhất Diễn mới biết, Ninh Hoả thoải mái đăng ảnh chụp của hai người lên Weibo công khai. Thật muốn đánh hắn một trận. Nhưng dù cô có dùng gia pháp trừng trị thì bản tính này cũng không sửa được.

“Bài ca phong hoả” là trận đấu giữa các thí sinh, nhưng cũng là sự ganh đua của các công ty sau lưng. Cô muốn huỷ hợp đồng với Nhật Nhật Xa, không thể dựa vào cây to bóng lớn này được nữa.

Ban giám khảo cho điểm thấp hơn. Phiếu bầu của khán giả ngoài kia lại áp đảo, có điều tỷ lệ tính điểm chung cuộc không cao.

Tổng kết một hồi, Giang Phi Bạch nhận huy chương đồng.

Từ lúc bắt đầu trận chiến đến hiện tại, Hoàng Nhất Diễn chưa từng nghĩ tới bản thân đạt được thành tích này.

Nghe tiếng vỗ tay nhiệt liệt trên khán đài, cô mỉm cười. Đây chỉ vừa bắt đầu, cô và Ninh Hoả còn một tương lai rất dài phía trước.



Trận đấu kết thúc.

Hồ Kim Thừa đến phòng nghỉ, mở miệng đã hỏi: “Cô huỷ hợp đồng với Nhật Nhật Xa rồi?”

“Ừ”. Hoàng Nhất Diễn kéo khoá túi đeo đàn ghi-ta.

Vì khác biệt lịch trình nên cô đã bảo Ninh Hoả về nhà trước.

Hồ Kim Thừa cười hỏi: “Tìm được chủ nhà tiếp theo chưa?”

“Chưa tìm. Thi đấu xong mệt gần chết, muốn nghỉ ngơi một thời gian”. Cô đeo đàn ghi-ta lên lưng, định ra ngoài.

Hồ Kim Thừa duỗi tay ngăn chặn, “Có thể ký hợp đồng trước rồi nghỉ ngơi mà, liên lạc được với Kim Xán Xán không?” Ông ta vẫn nghĩ muốn ký hợp đồng cùng bọn họ.

“Không liên lạc được”. Hoàng Nhất Diễn đảo mắt nhìn ông, “Hồ tiên sinh, tôi muốn tự mình nghỉ xả hơi, đừng nói chuyện ký hợp đồng nữa”.

“Độ nổi tiếng ngắn ngủi, cô chỉ biến mất vài ngày, khi trở về giang sơn sẽ biến đổi ngay”. Ngữ điệu Hồ Kim Thừa kéo dài. “Nếu không tiếp tục níu giữ thì trên mạng sẽ vứt bỏ cô”.

“Cách kiếm tiền nhanh chóng rất dễ dàng, chỉ cần bắt kịp đầu gió thì đến heo cũng có thể bay lên trời. Hồ Tiên Sinh không nên bám riết lấy tôi làm gì”. Hoàng Nhất Diễn nói: “Tôi cũng từng đứng ở đầu gió. Lúc thi đấu, tôi đã thay đổi phong cách của mình, từ tận đáy lòng tôi chỉ thích những thứ thuộc về thiểu số [1], tôi vẫn muốn tiếp tục theo đuổi điều mình mong mỏi”.

[1] Trường phái âm nhạc kén người nghe, chỉ một bộ phận khán giả yêu thích, trái ngược với dòng nhạc mainstream phổ biến.

Hồ Kim Thừa cảm thấy thật mới lạ, “Chẳng lẽ theo tôi thì không thể làm nhạc cho thiểu số à?”

“Hồ tiên sinh là chiến tướng trên con đường danh lợi, phái lưu lượng và phái thiểu số vốn đã mâu thuẫn nhau”.

“Cô vẫn còn để chuyện Tiểu Thái đạo nhạc trong lòng”. Hồ Kim Thừa nhún vai, “Vấn đề ở tính cách thôi. Lúc còn trẻ tôi cũng bị người khác ăn cắp sản phẩm, giành mất giải thưởng, kiếm được nhiều tiền, tôi rất giận, đã kể khổ với fan của mình. Nhưng giận dỗi có tác dụng gì chứ? Người hâm mộ đều bỏ chạy. Khi không thể dùng pháp luật để nói chuyện thì mọi thứ đều rẻ rúng hơn bất kỳ thứ gì”.

“Cảm ơn lời khuyên của Hồ tiên sinh, tôi đi trước”.

Ngày thứ ba sau khi nói chuyện với Hồ Kim Thừa, Hoàng Nhất Diễn bàn việc ký hợp đồng với một công ty thu âm. Đây là công ty sản xuất vừa mới thành lập hai năm trước, vô cùng tự do, thích hợp để cô bắt đầu.

Dù sao cũng tiện hơn so với người khác.

Việc ký kết chọc giận Hồ Kim Thừa.

Sau một thời gian im ắng, Thái Tân Thu bất ngờ xuất hiện, nói muốn điều tra kỹ càng tính xác thực của đoạn video kia.

Hoàng Nhất Diễn lo không tìm được cơ hội công bố đoạn clip đầy đủ của Lưu Vĩnh Nham, thế nên lập tức đăng đàn.

Thái Tân Thu mua bài blogger, khắp nơi đều viết Ninh Hoả là chồng trước của Giang Phi Bạch.

Đến lúc này, Ninh Hoả để Đổng tiên sinh ra tay, tung bằng chứng về việc đoàn đội của Thái Tân Thu đứng sau giật dây cộng đồng mạng.

Thành công cũng nhờ Internet mà thất bại cũng vì Internet.

Các blogger xoá bài đăng. Hôn nhân của ngôi sao luôn là chuyện thật giả lẫn lộn, các blogger đều bịa đặt tin tức, không biết thực hư thế nào.

Cư dân mạng xung quanh hỏi han khắp nơi: “Có dưa [2] mới của Giang Phi Bạch à?”

[2] Dưa là một thuật ngữ Cbiz, ý chỉ những tin đồn vô căn cứ dưới cái mác người trong ngành tiết lộ, có dưa thành sự thật nhưng cũng có dưa bở là tin giả. Thế nên trong Cbiz thường có câu “ăn dưa không tin dưa”

Sau trận chung kết của “Bài ca phong hoả” đã tạo ra fan CP Ninh Giang, bọn họ thổi phồng ảnh chụp chung của hai người đẹp đôi đến mức không ai sánh bằng.

Fan CP Ninh Chương nổi giận, chạy vào Weibo Chương Mân biểu đạt sự đồng cảm.

Fan sự nghiệp chiến đấu ở tuyến đầu, tố giác người đại diện bất tài.

Fan only vẫn yêu duy nhất mình hắn, sống chết thề bảo vệ quyền hẹn hò riêng tư của Ninh Hoả.

Từ lúc hơi có tiếng tăm đến nay, Ninh Hoả lúc nào cũng bị buộc chặt chuyện yêu đương một chỗ với các ngôi sao khác. Giống như câu chuyện luộc ếch trong nước ấm, khi fan mới biết Ninh Hoả, đã được thả vào nồi nước ấm, giờ đổi thành một cái nồi khác, thích ứng nhiệt độ rất cao.

Hắn không công khai quan hệ với Giang Phi Bạch, chỉ giải thích là bạn bè.

Mọi thứ xấu xa đều rơi xuống người Phạm Lộ. Cô nàng vốn là một người mẫu bình thường, không có nhân khí như Giang Phi Bạch, liền bị mắng chửi trên mạng, bình luận tấn công khắp Weibo.

Ninh Hoả mua hai căn nhà tân hôn khác, một chỗ đứng tên hắn, một nơi khác thuộc về Hoàng Nhất Diễn, xe mới cũng mang danh nghĩa của cô. Còn chuyện nhà xe, Ninh Hoả giao cho một luật sư khác thụ lý giải quyết.

Về việc có giữ lại Hải Khách hay không.

Hôm đó Ninh Hoả bất ngờ trông thấy phỏng vấn của Cù Hoa Huy.

Cù Hoa Huy nói, mấy năm qua làm việc liên tục chưa từng nghỉ ngơi một ngày. Hắn cũng thẳng thắn thừa nhận năng lực diễn xuất của mình không tốt, vì quả thật bận rộn, để có thể học thuộc lời thoại đã cố gắng tranh thủ khoảng trống giữa các lịch trình.

Ninh Hoả vừa nghe xong lập tức thổi bay ý định đổi người đại diện
mới. Ngoại trừ Hải Khách, còn kẻ nào có thể cho hắn nhiều tự do như vậy.

Tôn tổng vốn sắp xếp cho hắn một vai nam thứ, kết quả người giữ vai nam chính lại kẹt lịch, Tôn tổng liền hỏi Ninh Hoả có muốn nhận vai chính không, nếu muốn thì đến thử vai trước.

Hải Khách thúc ép Ninh Hoả thử sức, chỉ mới diễn một lần đã thông qua.

Nửa tháng sau bắt đầu ghi hình.

Vừa đúng lúc Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn có thời gian rảnh nên định về trấn Hoàng Khê.

Ninh Hoả gọi điện cho Đào Nhuế.

Đào Nhuế nghe xong liền vui sướng không thôi, sau lại hỏi: “Người đến là Hoàng Nhất Diễn hay Giang Phi Bạch?”

Ninh Hoả đáp: “Là vợ con”.

Đào Nhuế nhìn chuyện xấu của con trai mình, đau xót thay con dâu. “Tên Ninh Phế Vật kia dù tính tình phong lưu nhưng lúc còn sống chung với mẹ cũng không ngoại tình như thế”.

Chồng cũ gọi là Ninh Phế Vật, chồng hiện tại gọi là Tôn Gà Cay. Đào Nhuế tự vấn lương tâm, hôn nhân của bà đúng thật thất bại.

“Giang Phi Bạch chỉ là nghệ danh. Ngày mai nói tiếp, mẹ à, không còn sớm nữa, ngủ thôi”. Không đợi Đào Nhuế có cơ hội mở miệng, hắn ngắt luôn điện thoại.

Đào Nhuế nhìn di động, “Mới chín giờ mà, ngủ rồi sao?” Nói xong như nhận thức được điều gì. “Tên nhóc thối đúng là cùng một giuộc với cha nó mà…”

Muốn khuyên con trai nên tiết chế lại, nhưng hắn còn trẻ, lúc này không cố gắng một chút thì còn đợi đến khi nào.



Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn trùm kín mít ra ngoài.

Hoàng Nhất Diễn mệt đến hơn nửa đêm qua, hôm nay để Ninh Hoả lái xe.

Cô âm thầm mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản giả tâng bốc Ninh Hoả, giống như Ninh Hoả che giấu nhiều bí mật, cô cũng có một bí mật nhỏ của riêng mình, bất kể cô nổi tiếng thế nào, đều trước sau như một là fan hâm mộ bé nhỏ của Ninh Hoả. Cô là fan only, chỉ thích Ninh Hoả, mặc kệ Giang Phi Bạch là ai.

Hoàng Nhất Diễn không biết, Ninh Hoả cũng có một tài khoản giả khác, chuyên làm những chuyện giống cô.

Sau khi hoàn tất nhiệm vụ “đánh bảng” hằng ngày, chuẩn bị thoát khỏi APP. Nếu không phải bên thứ ba kia không nhận “đánh bảng” thì cô cũng lười tải APP này về.

Đúng lúc đó thấy ngay bình luận nhắc Chương Mân.

Chương Mân vẫn giữ bài đăng lúc trước, có điều không cập nhật thêm nữa.

Các fan của cô đều đau lòng thương tiếc.

Hoàng Nhất Diễn hỏi: “Chương Mân thật sự ra nước ngoài học chuyên sâu à?”

Ninh Hoả đáp: “Viện cớ thôi”. Loại chuyện này, trong giới giải trí đã quá nhiều. Chương Mân không có Tôn tổng chống lưng, đến nay vẫn còn nằm ngoài tuyến 18. Nhưng vì đắc tội với không ít người nên gặp xui xẻo.

“Định đến đâu?”

Ninh Hoả sững lại, “Đó, phía trước”.

Hoàng Nhất Diễn: “…”

Không ngờ lại khéo như thế, xe Chương Mân đỗ ngay làn đường khẩn cấp, cô đạp đôi giày cao gót màu đỏ vào lốp xe, không còn nửa điểm hình tượng cao quý trong quá khứ.

Hiện giờ, chiếc Ferrari của cô nàng cũng đổi thành một chiếc xe gia đình bình thường.

Ninh Hoả dừng xe ngay sau cô ta.

Chương Mân quay đầu, trên kính râm phản chiếu hình ảnh, khoé môi mím chặt.

Ninh Hoả xoay kính xe xuống, “Là tôi”.

Chương Mân bước tới, hơi khom người nhìn vào vị trí phó lái, “Các người to gan thật, trên mạng đều đang bàn tán chuyện của hai người, còn dám ngồi cùng xe?”

“Nếu giấu không được thì không cần giấu nữa”. Ninh Hoả vô cùng bình tĩnh.

“Xe của tôi bị nổ lốp, có thể cho tôi đi nhờ đến lối ra đường cao tốc không?”

“Lên xe đi”.

Chương Mân tháo kính râm, ngồi vào ghế sau. “Hai người đi đâu?”

“Thăm mẹ tôi”.

Chương Mân im lặng, đôi mắt rũ xuống giống nai con. “Đúng rồi, tôi còn nợ mẹ anh một lời xin lỗi”.

Ninh Hoả liếc gương chiếu hậu nhìn về sau, “Cô nghĩ nhiều rồi, muốn nợ cũng là Tôn tổng nợ”.

Chương Mân cười cười.

Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn vốn không phải người nhiều chuyện, cũng không hỏi sâu.

Sau khi tiễn Chương Mân xong, Hoàng Nhất Diễn mới mở miệng: “Mẹ anh không giận sao?”

Ninh Hoả nói: “Dựa theo cách bà nói, cho dù tận mắt chứng kiến Tôn tổng lăn lộn trên giường với một người phụ nữ trẻ tuổi, bà vẫn có thể khép cửa giúp bọn họ”.

Đây là sự rộng lượng của Đào Nhuế, cũng vì cuộc sống bất đắc dĩ. Sau khi kết hôn lại không thể ly hôn, bà đi kiện còn bị đoàn luật sư của Tôn tổng nói từ đen thành trắng. Bà chỉ có thể sảng khoái cười, tiêu sái cười đến hết nửa đời sau.

Đào Nhuế thật sự sống rất thoải mái, khí hậu của thị trấn trong lành, dễ sống dễ ở.

Khi Hoàng Nhất Diễn gặp bà, không khỏi thầm cảm thán kinh ngạc vì tuổi bà còn trẻ thế.

Đào Nhuế kéo tay Hoàng Nhất Diễn, “Con dâu, Hoàng Nhất Diễn, tên con mẹ đọc thuộc lòng rồi”.

Bà còn trao đổi WeChat với Hoàng Nhất Diễn.

Hoàng Nhất Diễn vừa trông thấy WeChat của Đào Nhuế, không khỏi giật mình. Trong điện thoại Ninh Hoả, cô từng bắt gặp ảnh đại diện này, rất giống Minh Vọng Thư. Nhìn kỹ một chút thì ra là Đào Nhuế.

Không có thân thích của Đào Nhuế đến đón, “Hai đứa thật là, đi đâu cũng phải che kín mặt, làm mẹ cũng không dám gọi bọn họ đến đây. Đám người ấy chỉ lo quanh quẩn trong thôn quê này, không biết con thành người nổi tiếng”.

Sau khi hàn huyên vài câu với Hoàng Nhất Diễn, biết được quê cô ở trấn Ô Sơn, Đào Nhuế kinh hỉ thốt lên, “Vẫn cùng một huyện thành. Mẹ đã lâu không ra trấn Hoàng Khê, hai nhà bao giờ có thể gặp mặt đây?”

Nói đến cùng, hai bên trưởng bối chỉ biết tin sau khi “gạo nấu thành cơm”, lúc nghe thấy, cũng không rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào thu phục được yêu quái nhà mình. Cha mẹ hai nhà đều không thích quản thúc con cái, nếu yêu nhau thì cứ kết hôn thôi.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy quyết định hôm nay đi, gặp mặt hai nhà cũng tốt.

Đào Nhuế chưng diện còn lồng lộn hơn cả con dâu. Lúc xe đi đến nửa đường, có suy nghĩ thoáng hiện lên, trấn Ô Sơn, họ Hoàng… Bà ha hả cười. Chắc không trùng hợp vậy đâu.

Nhưng chuyện đời khó lường.

Khi nhìn cha Hoàng ra cửa đón tiếp, sắc mặt Đào Nhuế trầm hẳn.

Cha Hoàng nhướng mày.

Luận kiếm Hoa Sơn, gió mát hiu hiu, che đậy sóng ngầm.

Nếu cha Hoàng nổi danh trong vùng thì tất nhiên Đào Nhuế cũng từng nghe tên, hoặc cũng nếm trải.

Hiếm khi gặp lại, bà thầm cảm thán cha Hoàng mấy giây.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, bà liền biết, tên đàn ông này chính là một gã nông dân thô kệch. Hai người kết thù trong quá khứ, còn suýt chút nữa đánh nhau.

Đào Nhuế cười xán lạn, đưa tay vén tóc, lúc nâng mắt mang theo vẻ phong tình vạn chủng, “Trước sau vẫn rặt một mùi quê mùa”.

Cha Hoàng “hừ” ra tiếng, kéo vợ yêu vào nhà, không để ý đến Đào Nhuế.

Thông gia có thù.

— HẾT CHƯƠNG 48 —

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện