Editor: Một quả cà chua
Giờ cao điểm, xe đạp đỗ quanh trạm xe buýt chiếm hết một nửa lối đi [1]. Từng nhóm hành khách chen chúc đứng dưới biển dừng, lo lắng sốt ruột đợi xe tới.
[1] Ở nước ngoài trạm xe buýt thường có chỗ cho thuê xe đạp, dựng rất nhiều xe đạp như thế này
Mặt trời lặn, chỉ để lại một ráng chiều đỏ ửng.
Tài xế ló cái đầu bóng lưỡng của mình ra khỏi xe đến Vĩnh Hồ Sơn Trang, hô to một tiếng: "Hết chỗ rồi, đợi chuyến sau đi".
Hoàng Nhất Diễn lo cho cây đàn ghi-ta trên lưng, không chạy theo xe.
Ninh Hoả một tay đút túi quần, một tay đặt trên tấm bao da bên ngoài cây ghi-ta.
Cô nhớ rõ hắn không sống trong cảnh giàu sang nhưng lại mắc bệnh của những kẻ giàu có. Hắn không thích chen lấn chật chội trong đám đông, càng chán ghét việc đi xe buýt vào giờ cao điểm - tất cả những điều đó đều do Minh Vọng Thư nói.
Những hiểu biết của Hoàng Nhất Diễn đối với Ninh Hoả phần lớn đều xuất phát từ người bạn gái trước đây. Cô tin rằng hắn cùng Minh Vọng Thư từng có một đoạn tình yêu vô cùng đẹp đẽ, so với cô và Lưu Vĩnh Nham càng thuần tuý trong sáng hơn.
Đáng tiếc, cả hai đoạn tình cảm ấy đều chỉ là lan nhân nhứ quả! [2]
[2] lan nhân nhứ quả là một câu thành ngữ, ý chỉ tình cảm, hôn nhân lúc bắt đầu thì tốt đẹp nhưng lại kết thúc bi thương
Cuối cùng Hoàng Nhất Diễn cùng Ninh Hoả quyết định đón xe taxi quay về Vĩnh Hồ Sơn Trang.
Tài xế điều chỉnh đài phát thanh trên radio, sau khi tin tức về tình trạng ùn tắc giao thông qua đi, người dẫn chương trình phát một bài hát. Đúng là ca khúc "Cùng quân nói" của Thái Tân Thu. Đây là giai đoạn quảng bá ca khúc mới, người dẫn chương trình không thể không kể đến câu chuyện đằng sau việc sáng tác bài hát này.
Hoàng Nhất Diễn vốn đang buồn ngủ, huyệt thái dương lại giật một cái đau đớn, mở mắt nói, "Ninh Hoả".
"Hửm?" Bóng cây hai bên đường lướt qua cửa xe, dưới ánh sáng mờ nhạt như đang nhảy múa trên gương mặt hắn.
Tài xế khe khẽ hát "Cùng quân nói".
Cô đáp: "Lát về nhà nói".
Ninh Hoả quay đầu đi, hắn ngạc nhiên khi nghe hiểu được chữ "nhà" rõ ràng rành mạch từ trong miệng cô.
Lúc xe đến Vĩnh Hồ Sơn Trang, Hoàng Nhất Diễn xuống xe trước. Ninh Hoả yêu cầu tái xế đi thêm một vòng trong tiểu thu rồi mới đi xuống trả tiền.
Tài xế nhìn gốc đại thụ trước mặt, không nén được buồn bực: "Đây chẳng phải là chỗ cô gái vừa nảy xuống sao, du ngoạn mặt hồ [3] như vậy vui lắm à?"
[3] ý chú tài xế mắng anh Hoả xem xe như thuyền mà đi một vòng ngắm phong cảnh
----------
Hoàng Nhất Diễn về nhà đã chui vào phòng tắm, tắm rửa.
Vừa gội đầu xong cô nghe thấy có tiếng mở cửa vang lên bên ngoài.
Giọng nói của Ninh Hoả từ xa vọng đến, "Em yêu, gần đây anh rất bận".
Hoàng Nhất Diễn từng nghe hắn chân thành yêu chiều gọi một tiếng Vọng Thư. Vọng Thư - Nguyệt Ngự Dã [4], cũng là một vị thần đánh xe trên cung trăng theo Thần thoại Trung Hoa.
[4] Vọng Thư hay còn được gọi là Minh Thư, Tố Thư, Viên Thư. Trong Thần thoại Trung Hoa trên baidu mình tìm được, đây là một vị thần đánh xe trên cung trăng, cũng hay được cùng để ám chỉ mặt trăng
Hiện giờ hắn chỉ còn gọi "em yêu" và "vợ", cũng không sánh bằng một chút tình cảm quyến luyến của hai tiếng "Vọng Thư" khi đó.
Cô nghe thấy hắn cúp điện thoại, thay một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, mang theo mái tóc còn hơi ướt đi ra.
Ninh Hoả đã sớm chuẩn bị xong máy sấy đứng đợi, nở nụ cười khiêu khích có chút bướng bỉnh, "Vợ ơi, để anh sấy tóc cho em nhá".
"Anh còn biết cả trò này à?" Sắc mặt cô không tốt cho lắm.
"Một tuyệt kỹ khi vui chơi bên ngoài".
"..."
"Nếu không phải anh dịu dàng quan tâm như thế, làm sao có thể đối phó với đám ong bướm kia chứ".
"..."
Hoàng Nhất Diễn ngồi xuống sô pha.
Ninh Hoả thử nhiệt độ của máy sấy, lại nắm lấy mấy lọn tóc ẩm ướt của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve xuyên qua làn tóc. Tóc cô từng uốn xăn nên chất tóc cũng không còn mềm mượt như trước. Hắn nhẹ nhàng vân vê vài cái lại buông xuống. "Đúng rồi, lúc nảy vợ muốn nói gì?"
Cô đá dép lê xuống đất, hai chân bắt chéo gác lên bàn trà. "Anh nghĩ sao về vấn đề đạo nhạc?" Cô không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
"Là em muốn đạo nhạc hay em bị người khác đạo?" Hắn duy trì khoảng cách nhất định của máy sấy tóc.
"Nói cả hai cái đi".
"Nếu em muốn đạo nhạc thì chúng ta có thể tìm một kẻ sáng tác nhạc không có lực công kích, sau đó trộm đi tác phẩm, huỷ hoại danh dự của hắn. Ngay cả khi hắn muốn dùng pháp luật để đòi lại công bằng cũng không ích gì. Vi phạm bản quyền, cứ bồi thường tiền là được. Bồi thường xong rồi chúng ta vẫn sẽ có được cả danh và lợi như cũ, mà hắn cũng không thể làm gì mình".
"Anh cũng độc ác thật". Cô nhìn lại, "Còn nếu như em là cái kẻ sáng tác không có chút lực công kích kia thì sao?"
"Suýt chút nữa đánh vào mặt em rồi". Ninh Hoả nhanh chóng đặt máy sấy tóc ra xa, cúi người ghé sát vào tai cô, "Em không có lực công kích, nhưng em còn có chồng mà".
Hoàng Nhất Diễn: "..."
Hắn vừa cười, vừa nhìn vành tai trắng nõn của cô. Nhẫn, vòng tay, vòng cổ, thắt lưng, không gì là cô chưa từng đeo lên người, nhưng lại chưa bao giờ mang khuyên tai, ngay cả lỗ bấm tai cũng không có.
"Nói chuyện nghiêm túc đi". Cô không có tâm trạng nghe những lời nói vô vị của hắn.
"Được rồi, vợ của anh chẳng lẽ anh còn không hiểu sao, chắc chắn em là kẻ đáng thương bị người khác đạo nhạc". Cũng giống cô tin hắn, hắn cũng thế.
"Cảm ơn đã quá khen".
"Anh có một câu hỏi, là ai đã động vào tác phẩm của em?"
"Ca khúc 'Cùng quân nói' vốn là sáng tác của em". Dừng lại một chút, cô sửa lời: "Là của em và Kim Xán Xán".
Ninh Hoả biết Kim Xán Xán, cô ấy là người bạn tốt duy nhất của Hoàng Nhất Diễn. Mà ca khúc "Cùng quân nói" này Ninh Hoả cũng từng nghe Hải Khách nói qua. "Thái Tân Thu, nữ ca sĩ đang rất nổi".
"Ừm".
Ninh Hỏa hỏi cô: "Em có bằng chứng chứng minh là tác giả gốc của bài hát đó không?"
"Không có". Hoàng Nhất Diễn lắc đầu, "Cho dù có thì cũng còn thiếu một chút".
"Chắc không phải muốn anh làm đá kê chân cho em chứ?" Hắn cười.
Hoàng Nhất Diễn thả một chân xuống đất, xoay người nhìn hắn, "Chồng à". Lúc cô nói ra lời xưng hô thân mật này, ngữ khí không bình thường như lúc gọi thẳng tên người khác, biểu tình trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Khoé miệng giống như không thể thích ứng với phát âm của hai chữ ấy, cô hơi mím môi.
Ninh Hoả hiểu được, "Xem ra anh thật sự phải làm đá kê chân rồi".
"Em muốn chiến một trận thật oanh liệt, cũng không rõ kết quả thắng thua". Cô hơi ngửa đầu, sửa sang lại cổ áo cho hắn, động tác vô cùng chậm chạp.
Trong khoảng một năm gần đây, số lần bọn họ chạm mặt chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay. Dù có gặp mặt cũng ít khi nói chuyện. Hắn cứ ba hoa chích choè, cô lại nghe không lọt tai.
Cùng với số lần chung đụng ngày càng nhiều trong thời gian gần đây, như thể nhắc nhở cả hai người, bọn họ là một cặp vợ chồng đã đóng dấu ký tên ở cục dân chính.
Vợ chồng thì nên khắng khít thân mật với nhau.
Ninh Hoả nhìn thấy đôi tay thon dài trước mắt, ngón tay trắng như bạch ngọc đang trêu đùa quanh cổ mình. Hắn hơi ngập ngừng, chạm chóp mũi vào trán cô. "Vợ ơi".
Động tác trên tay cô hơi ngừng lại, nhưng cũng không tránh né.
Chóp mũi hắn dần dịch chuyển xuống phía dưới, vuốt ve cái trán trơn nhẵn của cô, lại đến sóng mũi cao thẳng, sau đó lưu luyến trên đầu mũi xinh xắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhìn nhau.
Ám chỉ rất rõ ràng, người phụ nữ này chỉ khi nào cần hắn giúp đỡ mới ân cần như thế.
Mà hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Hắn nắm lấy cơ hội, cắn lên môi cô.
Cô bị cắn đau, "ưm" một tiếng. Không lẽ hắn đã tiến hoá thành chó rồi sao?
Răng hắn day day môi dưới của cô, thoải mái gặm nhấm như thế, lại muốn hôn sâu hơn.
Chuông điện thoại vang lên.
Hoàng Nhất Diễn nhanh chân tránh đi.
Hắn cầm lấy di