Editor: Một quả cà chua
Hải Khách hơi nhếch môi, kêu ra một tiếng nặng nề. "Kìa!"
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một cô gái có chút quen mặt. Hắn cúi đầu nhíu mày, bỗng giật mình nhớ đến, người kia chẳng phải là Phạm Lộ sao?
Gần đây Phạm Lộ và Hải Khách thỉnh thoảng có nói chuyện phiếm, hôm nay biết được hắn hẹn Ninh Hoả đến đây ăn lẩu, thế là cô cố tình ăn mặc trang điểm, vờ như tình cờ bắt gặp.
Hải Khách vẫy tay trước, "Phạm Lộ".
Cô hơi bất ngờ cười, "Khéo vậy sao?" Giây tiếp theo cô liền quan sát bóng dáng Ninh Hoả, đi lên trước, chào hỏi Hải Khách: "Đi hai người à?"
"Đúng vậy". Hắn nhìn thấy phía ngoài cửa là một đám người xếp hàng vô cùng đông đúc: "Đang đợi đến lượt hả?"
"Đúng vậy, trước tôi còn bốn mươi bàn nữa". Phạm Lộ cười khổ.
Ninh Hoả bình thản ăn lẩu, uống trà, không liếc nhìn Phạm Lộ lấy một lần.
Phạm Lộ nắm chặt phiếu chờ, lúng túng đứng cạnh chỗ ngồi của họ.
Hải Khách mở lời: "Cô hẹn mấy người bạn? Không bằng ngồi chung đi".
"Cái này..." Phạm Lộ chần chờ, nhìn thoáng qua Ninh Hoả, "Để tôi đi hỏi bạn mình đã". Cô đi ra ngoài cửa nghe điện thoại, chốc lát sau đã quay lại. "Bạn tôi hiện tại còn có việc, chắc là không tới được rồi".
"Vậy cùng nhau ăn luôn nhé". Hải Khách tự động chuyển vị trí vào bên trong, nhường ra một chỗ trống.
"Cảm ơn anh". Phạm Lộ cởϊ áσ khoác, treo lên lưng ghế.
Hải Khách chỉ vào mã QR trên góc bàn. "Cô tự gọi đồ ăn đi".
"Vâng".
Phạm Lộ và Hải Khách đã kích hoạt chế độ giao tiếp, từ chuyện nhà đến ngoài đường đều nói không thiếu thứ gì.
Ninh Hoả vốn không nhiều lời, lại nhìn thấy mặt Phạm Lộ, hắn gọi một chai bia.
Hôm nay Phạm Lộ cố tình trang điểm bắt chước theo phong cách của Minh Vọng Thư, lại biết được mấy phần dáng vẻ của người kia nên nhìn thoáng qua cũng khá giống bộ dạng bạn gái trước của Ninh Hoả.
Ninh Hoả ngồi một bên vừa uống rượu, vừa quan sát gương mặt của Phạm Lộ. Di động hắn đột nhiên đổ chuông, ngạc nhiên là dòng chữ "AAA" hiện trên màn hình.
Lần gần nhất Hoàng Nhất Diễn chủ động gọi điện thoại cho hắn là vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Trước đó thì... hình như không có. Trước lúc hai người kết hôn, cô còn chịu khó mà thỉnh thoảng gọi điện cho hắn.
Hắn cười nhấc máy, "Anh nghe?"
"Em đang ở ngoài quán lẩu, khi nào anh ăn xong thì nói em, chúng ta cùng về". Giọng nói cô nặng nề.
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại: "Em ăn không?"
"Đang ăn mì [1] ở cửa hàng tiện lợi rồi". Hoàng Nhất Diễn đổ nước sôi nấu mì, chỗ ngồi của cô có một tấm kính thuỷ tinh, nhìn hướng ra ngoài là quán lẩu đối diện, chồng cô đang ở đó.
[1] là một loại mì dạng sợi nổi tiếng ở Hồng Kông, thường được bán trên xe đẩy nên còn gọi là mì xe đẩy
"Lại đây cùng ăn đi". Cô lại gầy đi rồi, lúc ôm vào lòng còn cộm tay.
Hoàng Nhất Diễn đánh mắt nhìn Phạm Lộ, từ xa thấy có chút giống Minh Vọng Thư. "Không sợ em quấy rầy buổi gặp mặt tốt đẹp của anh sao?"
Thân thể Ninh Hoả dựa sát vào cửa sổ, mắt hướng về phía cửa hàng tiện lợi, "Hoan nghênh em đến bắt gian đấy". Hắn thì thầm trong miệng, cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí ồn ào náo nhiệt của quán lẩu, người duy nhất nghe rõ, chỉ có Hoàng Nhất Diễn đang nói điện thoại với hắn.
Cô chống tay lên cằm, hơi khom vai cúi đầu. "Ừm, vừa lúc em cũng thấy đói".
----------
Một bữa ăn trong quán lẩu cũng mất hơn 1 giờ. Ngoại trừ mười vị khách xếp hàng đầu tiên chờ đến lượt thì những người khác cũng không có kiên nhẫn mà đổi sang quán khác. Nói gì đến bốn mươi bàn chờ kia chứ.
Sau giờ cao điểm, đã có một vài bàn tính tiền rồi rời đi.
Hoàng Nhất Diễn không ngồi cùng bàn với Ninh Hoả. Cô chỉ gọi một nồi lẩu, tựa lưng vào ghế của Ninh Hoả phía sau, bật nồi lẩu không hề phát ra tiếng động.
Bên này Hải Khách lại chạy đi lấy thêm thức ăn.
Lúc chỉ còn lại hai người, Phạm Lộ nhìn vào ánh mắt thâm thuý của Ninh Hoả, "Đúng rồi, mình nghe lớp phó nói có tin tức của Minh Vọng Thư".
Nồng độ cồn quá thấp không thể khiến thính giác của Ninh Hoả tê dại. Lời tiếp theo của Phạm Lộ truyền vào tai hắn vô cùng rõ ràng rành mạch.
"Cô ấy đám cưới rồi".
"..."
"Ài, Ninh Hoả à". Phạm Lộ chớp mắt mấy cái, "Cậu với cô ấy..."
"Chia tay rồi". Vẫn là ba chữ này.
Hai tay Phạm Lộ đan vào nhau chống cằm, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm nồi lẩu, thiếu điều xem Ninh Hoả giống như miếng thịt tươi đang sôi ùng ục trong nồi mà thèm nhỏ dãi. "Cậu quen bạn gái mới rồi sao?"
"Không".
Phạm Lộ cười dịu dàng: "Vẫn là độc thân tốt nhất".
Nhưng hắn có độc thân đâu. Hoàng Nhất Diễn thầm nói trong lòng. Hắn ngược lại rất thoải mái, người đến người đi quanh hắn toàn là những cô gái xinh đẹp trang điểm chải chuốt. Hai chữ "hôn nhân" không biết sẽ cản trở bao nhiêu cuộc gặp gỡ tốt đẹp của hắn.
Ninh Hoả nói gì đó với Phạm Lộ nhưng Hoàng Nhất Diễn không nghe thấy.
Lúc này bên tai cô như có người nói: "Bạn trai cô hình như đối với cô không tốt lắm".
Lễ Noel vào 2 năm trước, cũng là đêm thứ hai kể từ lúc cô và Kim Xán Xán cùng biểu diễn ca khúc không lời kia. Đèn đuốc sáng choang, dải ruy-băng trang trí trên cây thông bất ngờ bay đến trước mặt cô.
Một tuần trước, Hoàng Nhất Diễn và Lưu Vĩnh Nham đã cãi nhau ầm ĩ một trận, hôm nay liền giảng hoà nên hai người hẹn nhau đi ăn buffet.
Lại không ngờ là tình cờ gặp Ninh Hoả và Minh Vọng Thư trước cửa nhà hàng.
Không đúng lúc mà, bầu không khí giữa bốn người có phần ngượng ngập.
Trên đầu Minh Vọng Thư đội một cái mũ Giáng Sinh hình thú vô cùng đáng yêu, nhưng sắc mặt cô ấy không tốt lắm.
Ninh Hoả kéo tay Minh Vọng Thư đến ngồi cạnh cửa sổ.
Lưu Vĩnh Nham cũng chọn một vị trí ngồi cạnh cửa sổ phía trước Ninh Hoả. Hắn ta không thích Ninh Hoả nên để chỗ tựa lưng sau ghế Ninh Hoả cho Hoàng Nhất Diễn.
Hoàng Nhất Diễn trầm mặc ngồi xuống. Suốt nửa năm nay, cô và Lưu Vĩnh Nham cãi nhau thành thói quen, hơn nữa cô còn đem toàn bộ quần áo trong tủ của mình thay thành một màu đen u ám.
Hắn từng kín đáo nhắc nhở cô: "Trước đây em không thích màu đen".
Lưu Vĩnh Nham đánh giá tình yêu của cô, dễ nghe thì là pháo hoa rực rỡ, không vui liền biến thành viên pháo nổ khiến người khác phiền chán. Mà cô cũng không biết từ bao giờ lại yêu thích bầu trời đêm rộng lớn sau khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, yêu thích mặt biển sâu bình yên lúc pháo hoa nổ thành tro tàn. Một mảnh đen đặc, an ổn, không ồn ào.
Hoàng Nhất Diễn ngồi xuống, tháo khăn quàng cổ ra.
Lúc này phía sau lưng, Ninh Hoả một tay khoát lên lưng ghế tựa, cô nghe thấy hắn nói: "Đừng cúi đầu".
Minh Vọng Thư không nói gì.
Hoàng Nhất Diễn lại bất cẩn làm rơi khăn quàng cổ qua phía bên kia.
Mu bàn tay Ninh Hoả nhận thấy có gì như một đám lông xù xì quét qua, lập tức buông lỏng.
Cô rời khỏi chỗ ngồi đi lấy thức ăn.
Hắn cũng đứng dậy đi theo, "Em ngồi đi, để anh đi lấy cho".
Suýt chút nữa cô cho là hắn đang nói chuyện với mình, cũng không quay đầu lại, đi về khu vực tự phục vụ.
Lưu Vĩnh Nham không nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm cũng không liếc về phía bạn gái mình.
Ninh Hoả nhìn Lưu Vĩnh Nham một cái.
Bộ dạng Lưu Vĩnh Nham khá ưa nhìn, đeo một cặp kính gọng vuông trên mặt, khung xương góc cạnh. Từ khi Hoàng Nhất Diễn cùng Kim Xán Xán thành lập ban nhạc, Lưu Vĩnh Nham càng thêm oán hận vì Sơn Thạch của hắn có tài nhưng lại không gặp thời vận tốt.
"Bạn trai cô hình như đối với cô không tốt lắm". Lúc đến khu lấy thức ăn, Ninh Hoả đứng cạnh Hoàng Nhất Diễn nói.
Cô lạnh lùng: "Chính mình cũng một thân bùn lầy còn không lau chùi sạch sẽ thì đừng xen vào chuyện người khác".
Ninh Hoả lại nói: "Nếu nhân khí cô tốt thêm một chút thì sắc mặt bạn trai cô cũng không khác gì cô đâu, giống như vừa đi dạo một vòng ở Bắc Cực vậy".
Bây giờ nhớ lại, hai câu của hắn ngày đó đều đã đánh trúng tình cảnh của cô.
Cô ở cùng với Lưu Vĩnh Nham chẳng khác gì một đứa ngốc vừa trì độn vừa u uất.
----------
Sau khi Hải Khách quay lại chỗ ngồi của mình, Phạm Lộ cũng không nhắc đến Minh Vọng Thư nữa. Chủ đề tán dóc của họ vẫn xoay quanh giới giải trí.
Hải Khách làm chó săn đã nhiều năm khiến chính bản thân hắn cũng bị nhiễm tính bát quái thích nghe chuyện người khác.
Chủ đề hot search giải trí gần đây bàn tán nhiều nhất là một trong ngũ đại lưu lượng [2] tên Cù Hoa Huy. Từ chân tơ đến kẽ tóc, từ ngón chân đến nhân trung, giống như có thể phân tách thành ba trăm sáu mươi lăm bộ phận, mỗi ngày đem một bộ phận lên bảng hot search để người ta thảo luận.
[2] thuật ngữ trong giới giải trí Cbiz, "ngũ đại" là 5 người đứng đầu, "lưu lượng" là một từ dùng để chỉ những nghệ sĩ đang rất nổi tiếng, vừa có đông fan hâm mộ, vừa có danh tiếng cao, được nhiều người bàn tán chú ý
Hot search hôm nay là: Đau lòng quá đi! Khúc Khúc đã hắt hơi một cái.
Hải Khách xem xong các trang tin giải trí, tắt APP, "Cù Hoa Huy năm nay đúng là bạo hồng [3] rồi"
[3] đột nhiên nổi tiếng trong vòng giải trí
Dựa theo hiểu biết của Ninh Hoả với Hải Khách, câu này của hắn hàm ý chính là: Hải Khách biết rõ chuyện mà Cù Hoa Huy không muốn người khác biết.
Hải Khách định mở miệng, lại nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Lộ, một dòng khí nóng đến giữa đường lại dừng ở lồng ngực, hắn khó chịu nuốt nước bọt ngăn trở câu nói định buộc miệng thốt ra.
Lúc này Phạm Lộ đi toilet.
Đợi cô ấy đi xa, Hải Khách không nhịn được liền nói luôn, "Năm ngoái tiết mục trong cuộc thi tuyển tú của Cù Hoa Huy chỉ một đêm đã thành danh. Trong các hạng mục giải trí và thông tin bát quái hắn đều xếp thứ nhất. Hắn ta rất thông minh, nắm bắt tốt cơ hội