Qua một trăm ngày của Cố nhị thái thái, vẻ u ám trên mặt của Cố Thành Chi đã tiêu tán không ít, cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.
Sau ngày giỗ của Sở tam lão gia, hai người đều không có ý định rời khỏi Vạn Pháp tự, Sở Quân Dật thường xuyên lôi kéo Cố Thành Chi đi nghe tăng nhân trong tự niệm tụng kinh Phật.
Lúc mới bắt đầu Cố Thành Chi thật sự nghe không lọt tai, luôn tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, đầu óc cứ ong ong vì tiếng kinh Phật, hai đầu lông mày thì cứ nhíu chặt vào nhau, nhưng hắn không có rời đi bởi vì Sở Quân Dật đang ngồi bên cạnh.
Trải qua vài ngày được kinh Phật tẩy rửa, Cố Thành Chi đã có thể ngồi ở trước mặt Đức Phật mặt không đổi sắc lắng nghe các tăng nhân ngâm tụng kinh, ban đầu những câu kinh Phật vốn gây nhiễu tâm thì giờ đã trở nên ít chói tai hơn.
Hoá ra không phải hắn không để ý, chỉ là vẫn mãi buộc bản thân nhẫn nại.
Tự nói với chính mình không sao cả, nhưng những cảm xúc dồn nén trong lòng khiến bản thân chẳng nhìn thấy ai vừa mắt.
Sau khi khóc lóc một trận vào một trăm ngày của Cố nhị thái thái, Cố Thành Chi cảm giác bản thân đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng Sở Quân Dật vẫn kéo hắn đến ngồi trước mặt Đức Phật nghe tiếng Phật, khi bản thân bị kinh Phật quấy nhiễu đến đau đầu, thì hắn biết lòng mình vẫn chưa bình tĩnh.
Ở điểm này, Sở Quân Dật nhìn rõ ràng hơn hắn, cho nên hắn kiềm chế nóng nảy trong lòng ngồi lại đây, một bên thì sắp xếp lại cảm xúc nội tâm, một bên ngồi trước mặt Đức Phật nghe kinh Phật.
Khi hắn và Sở Quân Dật đi ra khỏi cổng núi của Vạn Pháp tự, Cố Thành Chi đột nhiên có loại cảm giác như thể bản thân đã bị chia cắt khỏi thế giới này vậy.
Vẫn còn rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm, hắn không nên tự vây chính mình lại một chỗ mãi được.
Trời đất rộng lớn đến thế, ánh mắt của hắn không nên giới hạn nhìn vào một chỗ; con đường phía trước vẫn rất dài, hắn cần tiến lên từng bước một.
Gánh nặng trên vai hắn như được ai đó trút bỏ, làm cho cả người đều thoải mái không ít.
Những thứ này không nên là gánh nặng của hắn, mà nên là động lực của hắn.
Khi quay đầu nhìn lại Vạn Pháp tự, trong mắt Cố Thành Chi đã có thêm một cái gì đó mà trước kia chưa bao giờ có.
Sở Quân Dật nhìn biến hóa của hắn thu hết vào trong mắt, trên mặt cũng lộ ra tia cười nhợt nhạt, y cứ tưởng đã không còn cơ hội báo đáp ân tình của Cố nhị lão gia nữa, nhưng bây giờ có thể giúp Cố Thành Chi khiến lòng y thanh thản hơn.
"Cám ơn." Cố Thành Chi quay qua nhìn Sở Quân Dật, cảm xúc bị đè nén trong mắt đều đã biến mất không còn, tinh thần và khí thế trên người lại được nâng lên không chỉ một bậc.
"Không cần cảm ơn ta." Sở Quân Dật lắc nhẹ đầu, mình có làm được nhiều hơn nữa nếu Cố Thành Chi không tự bản thân nhìn ra cũng vô dụng.
Trước kia y chưa từng gặp Cố Thành Chi, cho nên không biết trước đây hắn có bộ dáng thế nào.
Nhưng lần đầu tiên gặp nhau ở Tụ Duyến lâu, y cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm, ít nhất trong những lời miêu tả của Cố nhị lão gia thì nhi tử có thể làm cho ông ấy kiêu ngạo đến thế, không thể là người có bộ dáng như một thứ hung khí giết người chớp mắt thế này.
Cho dù sau này ở chung, Sở Quân Dật vẫn cảm giác có chút sai sai, y luôn nghĩ Cố Thành Chi không nên có bộ dáng như vậy, nên là bộ dáng của người càng vĩ đại càng kiêu ngạo mới đúng.
Mà hiện tại nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật biết bản thân đã nghĩ đúng rồi.
Cố Thành Chi thật sự rực rỡ hơn so với những gì y đã tưởng tượng.
Người như hắn mới xứng đáng được Hoàng thượng coi trọng, xứng đáng với câu "Có tài làm Trạng Nguyên" kia, cũng xứng đáng với được Cố nhị lão gia kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy những bậc thang dài bằng đá bên dưới, tâm trạng đang tốt của Sở Quân Dật cũng biến mất sạch sẽ.
Y cúi đầu nếu mình bước xuống từng bậc một, mọi người đều nói lên núi thì dễ mà xuống thì khó, bản thân có khi nào sẽ lăn xuống dưới chân núi.
Cố Thành Chi nhìn bộ dáng của y liền thấy buồn cười, hắn nắm chặt cánh tay của Sở Quân Dật nói: "Có muốn ta cõng ngươi đi xuống hay không?"
Sở Quân Dật hai mắt sáng rực, chớp mắt một cái liền nhìn thấy bọc hành lý Cố Thành Chi đang đeo sau lưng kia, quay lại nhìn bậc thanh rất dài nọ, nói: "Không cần, tự ta có thể đi..."
Bọn họ đi Vạn Pháp tự không có mang theo hạ nhân, một mình Cố Thành Chi đeo hết những thứ bọn họ đem theo, Sở Quân Dật thật sự không có mặt dày đến nỗi còn bắt hắn cõng xuống núi nữa.
"Ngươi xác định tự đi xuống?" Cố Thành Chi nhếch mày hỏi, không phải hắn khinh thường Sở Quân Dật, mà hơn một tháng này hắn đối với thể lực của Sở Quân Dật đại khái đều hiểu rõ.
Tình trạng thân thể của người này có thể tốt hơn một chút so với một cô nương, nhưng ngay cả nam nhân bình thường đều không sánh bằng.
Sở Quân Dật có hơi chột dạ thoáng nhìn xuống dưới, y vẫn thấy có hơi hoa mắt.
Sở Quân Duật bắt lấy cánh tay Cố Thành Chi, có chút cam chịu số phận nói: "Ngươi trông chừng ta một tí, đừng để ta lăn xuống dưới, chờ ta thật sự đi không nổi nữa hãy nói sau."
"..." Cố Thành Chi không biết nói gì, vì sao, người này lại cảm thấy bản thân sẽ bị lăn xuống chứ?
Những ngày sau khi trở về Sở gia cũng không khác gì trước đây mấy, nếu có thay đổi chính là bầu không khí giữa hai người bọn họ thoải mái hơn rất nhiều, nút thắt trong lòng Cố Thành Chi đã được cởi, khiến hắn bộc lộ ra tính tình thật sự.
Nhìn Cố Thành Chi ngẫu nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, Sở Quân Dật trong lòng âm thầm gật đầu, có thể khóc có thể cười mới xem như con người.
Vừa từ Vạn Pháp tự trở về được vài ngày, Cố Thành Chi thay đổi quần áo liền đi ra ngoài.
Sau rằm bọn họ đều thay đồ tang, sau đó mới đi Vạn Pháp tự, trên người có tang thì tốt nhất không nên đến nhà người khác làm khách.
Nếu như gặp nhau ở bên ngoài hơn phân nửa cũng chỉ thay đổi thành quần áo trắng.
Nhưng Cố Thành Chi đi ra ngoài, hắn là mặc một bộ thường phục tối màu, vậy chứng tỏ người hắn đi gặp kia thân phận không bình thường, mà ngay cả quần áo trắng cũng sẽ cảm thấy đụng chạm.
Sở Quân Dật sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ: Chắc chắn không phải Hoàng thượng đâu, vậy hắn đi gặp ai?
Cố Thành Chi đi đến một ngôi nhà bình thường, trên cửa không có tấm biển nào.
Sau khi vào cổng, hắn đi thẳng vào thư phòng.
Trong thư phòng có một người, đang ngồi ở trước bàn viết chữ, Cố Thành Chi đi vào thư phòng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.
Sau khi người nọ viết xong chữ thì buông bút xuống, tiếp đó mới ngẩng đầu nhìn Cố Thành Chi.
Tiếp đó đánh giá hắn một phen, mới cười nói: "Không tệ, khả năng nhẫn nhịn tốt hơn trước kia."
"Bái kiến Thái tử." Cố Thành Chi thi lễ xong rồi, liền đứng trở lại vị trí vừa rồi.
Thái tử Tấn Dung nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng, nhìn xong thì chỉ vào cái ghế đối diện nói: "Ngồi đi."
Cố Thành Chi cũng không khách khí, nói tạ ân xong liền ngồi xuống.
"Ta còn tưởng rằng tinh thần của ngươi còn sa sút thêm một thời gian ngắn nữa, không nghĩ tới ta vẫn xem nhẹ ngươi." Tấn Dung cười cười, y đối với bộ dáng của Cố Thành Chi bây giờ rất vừa lòng, vốn y còn muốn hôm nay khai đạo khai đạo cho hắn, không nghĩ bản thân hắn đã tự thông suốt rồi.
Cố Thành Chi đột nhiên chỉ im lặng, nếu không phải do những việc Sở Quân Dật đã làm, có lẽ tinh thần hắn phải sa sút thêm một thời gian nữa.
Hiện tại nghe thấy Tấn Dung nói thế, hắn cảm thấy có hơi thẹn, do bản thân luôn trốn tránh, bây giờ được người ra