Trở về từ nhị phòng, Sở Quân Dật bảo người gọi Thường Sơn đến, kế đó nói: "Ngươi đi Vệ Tây Bá phủ một chuyến, gặp được Vệ Tây Bá thì nói rằng nhị bá mẫu của ta muốn gả nhị muội muội cho hắn."
Thường Sơn đáp ứng liền lui xuống.
Y đi vào thư phòng chỉ thấy Cố Thành Chi tay cầm quyển sách nhìn qua đây, Sở Quân Dật đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn lướt qua quyển sách trên tay hắn, là bút tích của Sở tam lão gia.
Cố Thành Chi: "Nhị thái thái muốn kết thông gia với Chúc gia?"
"Ừm." Sở Quân Dật thở dài nói: "Không ngờ Nhị bá mẫu lại có suy nghĩ như vậy, đáng tiếc nhị muội muội không làm được con dâu của Chúc gia."
"Không làm được?" Trong mắt Cố Thành Chi hiện lên tia kinh ngạc, y có thể nói ra chắc chắn như vậy, vấn đề khẳng định rất nghiêm trọng.
"Ngươi đừng hiểu lầm, không phải vấn đề của nhị muội muội." Sở Quân Dật kịp thời nhận ra lời mình mới nói không rõ ràng, vội vàng giải thích: "Nhị muội muội được dạy dỗ rất tốt, một tiểu thư khuê các có tri thức, biết lễ nghĩa, hiền lương kính cẩn, ngoan ngoãn, hơn nữa muội ấy rất lễ phép với ta.
Ta vừa rồi nói như vậy bởi vì nhị muội muội không phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của Chúc lão thái thái, không phải muội ấy không tốt, chỉ là không thích hợp mà thôi."
"Chúc gia không thể chọn dâu theo cách nhìn bình thường, bây giờ Chúc Ninh là nam nhân duy nhất còn lại của Chúc gia, thê tử của đệ ấy phải có năng lực chống đỡ nửa bầu trời Chúc gia.
Tính tình của nhị muội muội rất tốt, vô cùng dịu dàng nhưng uy nghiêm không đủ, con dâu Chúc gia, muội ấy làm không được." Sở Quân Dật nói có chút bất đắc dĩ.
Thực tế, điều kiện cá nhân của Chúc Ninh rất tốt, diện mạo và tính cách không tồi, hơn hết trên người còn có tước vị, nhưng điều kiện tiên quyết là chưa suy xét đến hoàn cảnh Chúc gia.
Chúc Ninh là người nhanh nhẩu đoảng (hấp tấp vội vàng dễ làm hỏng việc) , Chúc lão thái thái cũng biết, nhưng bà không đành lòng nghiêm khắc với Chúc Ninh.
Ngũ phục* Chúc gia chỉ còn sót lại một nhánh duy nhất này, bà bình thường thắp hương bái Phật vì sợ xảy ra chuyện gì khiến cho Chúc gia tuyệt hậu.
*Ngũ phục (五服) tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phụ.
Tôn tử không đủ năng lực để đảm đương, vậy chỉ có thể trông chờ vào cháu dâu trợ giúp.
Từ mấy năm trước, Chúc lão thái thái đã bắt đầu chọn vợ cho Chúc Ninh, tiêu chuẩn chọn dâu của Chúc lão thái thái đưa ra là thông minh, thấu hiểu, phẩm hạnh, năng lực,v.v...!quan trọng nhất, còn gia thế chỉ là phụ.
Bây giờ, cần một người phụ nữ mạnh mẽ đến giúp đỡ Chúc Ninh chăm lo cho Chúc gia, Chúc lão thái thái đã không còn tinh lực và thời gian để tận tay dạy dỗ cháu dâu nữa, cho nên bà chỉ đành chọn một cô nương có một nửa tố chất với tiêu chuẩn đặt ra thôi, thừa dịp bản thân còn sống mang cháu dâu theo bên người dạy dỗ một chút, ngày sau dù tốt hay xấu bà đã nhắm mắt rồi cũng không có cách xen vào nữa.
Cố Thành Chi ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tại sao Nhị thái thái nghĩ tới Vệ Tây Bá? Hơn nữa vì sao tìm ngươi giúp đỡ, thay bà ấy nói vài lời tốt?"
"Hẳn là do...!Ta thân với Chúc Ninh đi..." Sở Quân Dật nghĩ không ra nguyên nhân.
"Ngươi và Vệ Tây Bá rất thân, vậy ngươi giúp đỡ nói vun vào, để hắn cưới
muội muội của ngươi?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y.
"Không đâu." Sở Quân Dật trả lời ngắn gọn, y đã sớm bày tỏ thái độ rồi, chính là vừa rồi để Thường Sơn đi thay vì tự mình đi nói cho Chúc Ninh, nếu Chúc Ninh biết có nghĩa Chúc lão thái thái cũng biết, bà sẽ biết làm thế nào để từ chối Sở nhị thái thái.
"Ta cũng nghĩ thế." Khoé miệng Cố Thành Chi giật giật, rồi nói: "Vậy vì sao Nhị thái thái tìm ngươi giúp đỡ, thay bà ấy nói vài lời tốt?"
"...!Không biết." Sở Quân Dật cúi đầu.
Cố Thành Chi chuyển sang vấn đề khác: "Đại thái thái biết chuyện của Tôn cô nương và nhi tử của bà ta chưa?"
"Biết rồi." Sở Quân Dật sờ sờ mũi, "Đại bá mẫu không cho Tôn cô nương rời đi, sợ nàng về nhà ăn nói lung tung, Tôn cô nương có tư tình với nhị ca đã từ lâu, nhưng với đại ca là chuyện gần đây.
Đại bá mẫu vốn định để nhị ca nạp nàng ta làm thiếp, nhưng lại lộ ra chuyện giữa nàng và đại ca, đại bá mẫu có hơi rối loạn tay chân."
Hai nhi tử đều ngã lên người một nữ nhân, Sở đại thái thái thật sự hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng Tôn cô nương nói thế nào vẫn là chất nữ của bà ta, Sở đại thái thái chắc chắn không để cho người chết ở Sở gia, nhưng không thể cứ thế mà đuổi Tôn cô nương đi.
Dù sao bây giờ bà ta nghẹn một bụng hỏa khí, vẫn đang thương lượng với các con của mình tìm hướng giải quyết chuyện này.
Cố Thành Chi gật gật đầu, bỏ quyển sách đang cầm trong tay xuống, quay người đối diện với Sở Quân Dật, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Sở Quân Dật nhịn không được cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta gần đây...!Vẫn luôn lưu ý bên chỗ đại phòng, cho nên..."
"Ta biết."
"Người ở trên tay có thể sử dụng không nhiều..."
"Ta biết."
"Ta...!Thật xin lỗi..."
Cố Thành Chi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Nếu ngươi thật sự không thích liền quên đi, ngươi đừng nên tự ép buộc bản thân mình."
"Không phải, ta, ta chính là..." Sở Quân Dật vội vã muốn giải thích.
Y không phải người không biết phân biệt tốt xấu, Cố Thành Chi dạy cho y những thứ này là hy vọng bản thân có chút năng lực để tự bảo vệ mình, ít nhất không giống trước đây gặp phải chuyện chỉ biết ngồi yên mặc cho người ta bán lúc nào không hay.
Đôi khi y không có đủ tinh lực để bận tâm nhiều việc cùng một lúc, cho nên mới lựa chọn chỉ lưu ý bên đại phòng.
Cố Thành Chi thấy y như thế, biểu tình trên mặt cũng dịu đi mấy phần, hắn không sợ người ngu chỉ sợ người không có chí tiến thủ.
Thời gian này Sở Quân Dật đã làm những gì hắn đều nhìn thấy hết, hắn biết Sở Quân Dật do lười nhác thành tính, đột nhiên bắt y đi làm những việc thế này thì sẽ cảm thấy lạ lẫm, nhưng y không phải người có vấn đề với trí lực, chỉ do không có đủ thời gian để rèn luyện thôi.
"Những người mà cha và mẹ lưu lại cho ngươi đâu? Ngươi vẫn còn liên lạc với bọn họ chứ?" Nếu Cố Thành Chi đã quyết định chỉ dạy thì chắc chắn sẽ dạy đến cùng, Sở Quân Dật luôn dùng ngươi của hắn mãi sẽ không thể trưởng thành được.
Sở Quân Dật đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ mới nói: "Còn nha, bình thường vẫn liên hệ, chỉ là không nhiều thôi."
Cố Thành Chi có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nếu bọn họ vẫn còn liên hệ với ngươi thì chứng tỏ trong lòng bọn họ vẫn nhớ ân tình của cha và mẹ, một tài nguyên tốt như vậ bày ra trước mặt mà ngươi lại không dùng, thế nhưng..."
Hắn quả thật không biết nên nói y cái gì mới tốt, Sở tam lão gia và Sở tam thái thái qua đời đã lâu, người