Trong viện đèn đuốc sáng trưng, ngoài điện tối đen như mực, Sở Quân Dật vẻ mặt hờ hững đi dọc theo đường đi, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân quanh quẩn trong đường hẻm.
Quẹo vào viện liền đi thẳng vào chính phòng, đèn trong chính phòng đã được thắp sáng, Sở Quân Dật đẩy cửa vào phòng nhưng lập tức ngây ngẩn cả người.
Cố Thành Chi vẫn khuôn mặt trầm ổn ngồi ở trong sảnh, buổi chiều khi hắn trở về phòng thì phát hiện không thấy Sở Quân Dật đâu, mới đầu còn tưởng y phải đi tiền viện nhưng chờ mãi cho đến tối cũng không thấy người đâu.
Hỏi hạ nhân thì bọn họ nói y đi ra ngoài từ trưa rồi, hắn biết Sở Quân Dật không có ra phủ, nếu như y đi ra ngoài khẳng định sẽ nói với hắn một tiếng.
Nhưng cho đến khi trời tối hẳn, người này vẫn chưa quay lại, Cố Thành Chi có chút ngồi không yên, lẽ nào bị ai đó ở Sở gia bắt đi rồi kế đó bị người ta giam giữ rồi?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài tìm người hay không, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Kỳ thật tiếng bước chân của Sở Quân Dật lúc đi đường không lớn, nhưng trong viện thật sự quá yên tĩnh, nên nghe có vẻ càng rõ ràng.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cố Thành Chi cứ nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Sở Quân Dật đẩy cửa tiến vào thấy hắn liền sửng sốt, còn Cố Thành Chi lại nhíu mày đứng lên.
Như thường lệ, Cố Thành Chi vẫn theo thói quen nhìn vào mắt của y một chút, nhưng lần này Sở Quân Dật không phải đôi mắt lơ đãng đã bị thay thế bằng đôi mắt u ám không thấy được một điểm ánh sáng nào, cả người giống như rơi vào tình trạng suy yếu trầm trọng, khó gượng nổi dậy vậy.
Nhìn y sắc mặt tái nhợt sững sờ đứng ở cửa, Cố Thành Chi đi tới vài bước kéo người vào, đánh ra một chưởng liền đem cửa đóng lại.
Đứng ở một bên vẫn cảm nhận được khí lạnh toả ra từ trên người Sở Quân Dật, lòng bàn tay của hắn đang năm lấy tay của y còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo, sắc mặt Cố Thành Chi lạnh đi vài phần.
Mang Sở Quân Dật vào cư thất, ấn người ngồi xuống trên giường nhỏ, Cố Thành Chi đứng đó nhìn y một lúc mới đi rót chung nước cho y.
Lúc trước Sở Quân Dật luôn phải uống thuốc, mấy đơn thuốc đầu tiên cần phải kiêng cữ rất nhiều, yêu cầu với thức ăn cũng rườm rà, cho nên khi đó y toàn ăn cháo trắng với uống nước trong, đợi đến khi y uống hết các đơn thuốc đã được kê thì những thức ăn bị cấm mới từ từ được gỡ bỏ.
Song vẫn còn vài thứ tù đầu đến đuôi không thể đụng vào, ví dụ như trà thảo mộc và trà đậm, chẳng hạn như đồ ăn lạnh.
Sau khi xem xong tờ danh sách đồ ăn đồ uống kia, Cố Thành Chi liền trực tiếp gạch bỏ trà, bất luận là trà đặc, trà nhạt, trà lạnh, trà nóng những thứ này đều không cho Sở Quân Dật đụng vào.
Vì thế ở trong phòng còn đặt một cái lò nhỏ đun nước, nước nóng có sẵn bất cứ lúc nào bọn họ đều có thể lấy dùng.
Vừa rồi khi hắn đang đợi Sở Quân Dật, Cố Thành Chi đã đun sẵn ấm nước, hiện tại nước vẫn còn hơi nóng, hắn liền nhét cái chung vào trong tay y, xong xuôi thì Cố Thành Chi mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thật ra từ lúc bước vào trong phòng, Sở Quân Dật vẫn luôn có chút hoảng hốt, đặc biệt khi nhìn thấy Cố Thành Chi, y ở trong từ đường ngây người cả một buổi chiều và gần như cả một buổi tối, suýt chút nữa khiến y quên mất chuyện mình đã thành thân.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng quen thuộc này rồi nhìn Cố Thành Chi ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cái chung nắm trên tay, bưng lên uống một ngụm, nước ấm xuống thực quản chảy vào dạ dày tựa như một luồng hơi ấm tràn vào bên trong thân thể vậy.
Thân thể sớm đã bị tê cóng vì đang dần dần ấm lên, cảm giác tê dại ngưa ngứa cũng từng chút một hiện lên, hai đầu mày của Sở Quân Dật từ từ gần xác lại nhau, nắm thật chặt chung nước trong tay, lại đưa lên hớp một ngụm liền uống cạn hết nước trong chung, sau đó y nghiến răng nhẫn nại sự khó chịu trên thân thể đang chậm rãi xuất hiện.
Vốn dĩ Cố Thành Chi còn muốn hỏi y rốt cuộc đi nơi nào mà trễ vậy mới về, nhưng khi hắn tới gần Sở Quân Dật thì ngửi được mùi đàn hương trên người của y, mùi hương này hắn rất quen thuộc, cho nên hắn đã có thể đoán được Sở Quân Dật đi nơi nào.
Những chuyện khác hắn có thể hỏi, nhưng có vài chuyện vẫn không thể hỏi ra được.
Hơn nữa cho dù hắn có hỏi, chưa chắc Sở Quân Dật sẽ trả lời.
Đây giống như sự ngầm hiểu giữa hai người vậy, bình thường bọn họ rất thân thiết, nhưng Sở Quân Dật chưa bao giờ hỏi về phụ mẫu hắn, vậy thì lúc này hắn cũng không thể vì tò mò đi hỏi y.
Căn phòng âm áp, ánh đèn rực rỡ, hết thảy những thứ này như làm xua tan sương mù dưới đáy lòng, Sở Quân Dật lại ngẩn người một lúc, kế đó y quay đầu qua nhìn Cố Thành Chi, hắn không có hỏi cũng không có nhiều lời cằn nhằn, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Sở Quân Dật thế này.
"Thật tốt..." Thần kinh nãy giờ vẫn luôn căng thẳng đã chầm chậm thả lỏng, Sở Quân Dật không tự giác buột miệng nói ra lời này.
"Cái gì?" Cố Thành Chi giống như nghe được y đang nói chuyện, nhưng âm thanh thật sự rất nhỏ, với nhĩ lực của hắn cũng không thể nghe được.
Sở Quân Dật lắc lắc đầu, khóe miệng gợi lên một độ cong hời hợt, "Không có gì, ta chỉ muốn nói, cám ơn."
Nhìn y dần dần lấy lại tinh thần, Cố Thành Chi biết y đã không sao rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của y hẳn không muốn nói tới chuyện hôm nay.
Cố Thành Chi không định hỏi y nữa, nhưng khi đứng dậy vẫn nói một câu: "Lần sau nếu có ra ngoài thì mặc thêm quần áo thân thể của ngươi như thế nào chính ngươi rõ nhất.
Nếu để Hà thái y biết, tuyệt đối sẽ bị mắng đấy."
"Được..." Sở Quân Dật sờ sờ mũi, lúc đi ra ngoài bản thân không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đúng thật là thiếu sót của mình cần phải kiếm điểm lại.
"Đi tắm rửa đi." Cố Thành Chi nói xong liền đi vào trong phòng ngủ trải giường.
Giờ tý (23h - 23h40) nửa đêm, Cố Thành Chi đột nhiên mở mắt ra, hắn xoay người vươn tay đặt lên trán Sở Quân Dật, dưới bàn tay nóng rực.
Hắn mặc áo khoác vào, đứng dậy châm nến, hai gò má Sở Quân Dật ửng đỏ, y nhíu mày thở phì phò.
Bếp lò nhỏ trong phòng vẫn luôn không tắt, nước trong siêu luôn luôn nóng, rót cho Sở Quân Dật hai chung nước, Cố Thành Chi vỗ vỗ má của y nói: "Tỉnh tỉnh, ngồi dậy uống thuốc nào."
Sở Quân Dật vẫn trong trạng thái mê mang nửa mê nửa tỉnh, sau khi nghe Cố Thành Chi nói, mất một lúc lâu y mới hiểu được hắn đang nói cái gì, đưa tay muốn bắt lấy tay áo hắn nhưng bắt hai lần đều không quơ được, liền không bắt nữa, yếu ớt hỏi: "Ngày mai ta uống, được không?"
"Không được." Cố Thành Chi trầm giọng nói, kéo chăn trên người của y lên cao chút, kế đó xoay người đi tới phòng bếp nhỏ.
Trong nhà cao cửa rộng, vô luận đại trù phòng hay phòng bếp nhỏ đều có một hai cái bếp lò được đốt suốt đêm,