"Ngươi là ai?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Ta là vị hôn thê của ngươi!" Vị cô nương kia có vẻ rất kích động, muốn tiến lên lại bị tùy thị ngăn cản kéo xuống.
"Ta đã thành thân, cũng không có vị hôn thê nào cả." Cố Thành Chi ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi nên thành thân với ta! Thành thân với nam nhân sao có thể được xem như đã thành thân chứ?!" Cô nương kia gào lên.
"Thật xin lỗi, cho dù ta là nam nhân thì ta vẫn là bạn đời hợp pháp của hắn." Sở Quân Dật tựa tiếu phi tiếu cắt ngang.
Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật một cái, lại đưa ánh mắt ra ngoài xe, giọng lạnh như băng nói: "Ngươi tìm lộn người rồi, vị hôn phu của ngươi không phải ta."
Sở Quân Dật sửng sốt, Cố Thành Chi nhận ra nàng là ai? Nếu không, sao hắn có thể nói như vậy, nếu là...!Vị hôn thê...!Chết tiệt! Không phải đâu?!
"Ngươi là Đổng đại cô nương?!" Sở Quân Dật cảm thấy không thể tin được.
Vị cô nương kia vốn định phản bác lời của Cố Thành Chi, nhưng khi Sở Quân Dật nhận ra mình, thì nàng ta liền hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên.
Đây là thừa nhận rồi?! Sở Quân Dật vẫn là vẻ mặt không thể tin nói nhìn nàng ta, đây chính là đóa kỳ ba nha, thật sự, khúc gỗ đang đứng ở trước mắt mình bây giờ chính là một đóa kỳ ba đó!
Chẳng lẽ nàng đã quên trước đây bản thân đã làm ra những việc gì?! Nàng ta đã đâm sau lưng Cố Thành Chi ra sao, thế quái nào hiện giờ còn dám nhảy ra nữa?!
"Vị hôn phu của ngươi là nhị ca của ta, ngươi tìm lộn người rồi." Cố Thành Chi dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn nàng ta, hắn nhớ rất rõ nữ nhân này đã làm chuyện gì.
"Hắn ta không phải! Hắn ta không phải! Ngươi mới là vị hôn phu của ta! Từ nhỏ chúng ta đã định thân rồi, ngươi nên thành thân với ta mới đúng!" Đổng đại cô nương gào thét.
Cố Thành Chi cười nhạo nói: "Hôn sự của chúng ta sớm đã huỷ rồi, Đổng cô nương không phải đã quên, Nhị tẩu tương lai!"
Câu "Nhị tẩu tương lai" kia như giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim, làm cho sắc mặt của Đổng đại cô nương chớp mắt liền tái nhợt, còn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: "Không phải, không phải..."
"Lúc trước, do chính Đổng cô nương tự mình làm ầm ĩ đòi từ hôn, chẳng lẽ thật sự đã quên?! Hiện tại còn tới đây bảo ta cưới ngươi, buồn cười! Lúc đó Đổng đại cô nương đòi từ hôn thì luôn miệng nói Cố mỗ hại chết phụ thân và đệ đệ của ngươi, sao thế, chỉ mới một năm đã đổi quyết định?!" Trong giọng nói của Cố Thành Chi tràn đầy chế nhạo, khinh thường.
"Không phải, không phải..." Đổng đại cô nương ngồi xổm trên mặt đất, vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa gào thét: "Do bọn họ lừa ta! Do bọn họ lừa ta! Ta vẫn luôn muốn gả cho ngươi! Nếu không phải bọn họ nói bát tự của ngươi khắc chết phụ thân, ta sẽ không đòi từ hôn! Do bọn họ lừa ta!"
Sở Quân Dật luôn luôn quan sát biểu hiện của Cố Thành Chi, hắn không hề ngạc nhiên khi nghe Đổng đại cô nương nói những lời này, có lẽ hắn đã sớm biết từ lâu rồi.
Cố Thành Chi quả thật đã sớm biết việc này, hắn đã biết từ khi Đổng đại cô nương bắt đầu làm ầm ĩ đòi từ hôn, Đổng đại lão gia chết nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy nàng náo loạn, chuyện khác thường xảy ra bên trong tất có yêu*; nàng ta tự mình gây náo loạn nhất quyết muốn từ hôn vậy nhất định đã bị người ta xem như vũ khí sử dụng**.
*Sự xuất phản thường tất hữu yêu - 事出反常必有妖: ý là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
**Bị nhân cấp đang thương sử liễu/bị nhân thương sử - 被人給當槍使了/被人当枪使: ý có nghĩa là bị người khác dùng làm công cụ để tấn công người khác.
Nhìn Đổng đại cô nương khóc rống phía trước, Cố Thành Chi trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, đây chính là đồ ngu cả tin nghe theo lời người khác nói, có lẽ hắn nên vui mừng vì không phải cưới một nữ nhân thế này, nếu không chắc sẽ bị nàng ta hại tới chết cũng không toàn thây quá.
"Cô nương đã định thân với Cố nhị gia rồi, cô nương nên ở nhà chuẩn bị hôn lễ mới đúng, không nên tới nơi đây." Sở Quân Dật khuyên nhủ, tình huống của bọn họ bên này đã thu hút mọi người đến vây xem, y thật sự không muốn bản thân trở thành đề tài trà dư tửu hậu nữa đâu.
"Dựa vào đâu! Dựa vào đâu bắt ta gả cho hắn ta! Hắn ta tính cái thá gì! Chỉ là một thứ tử, một thứ tử mà thôi!" Đôi mắt của Đổng đại cô nương đỏ hoe, hung ác trừng mắt nhìn Sở Quân Dật, giống như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
"..." Sở Quân Dật cảm thấy Đổng đại cô nương kia thật sự bị điên rồi, sao lại cắn người như chó điên thế, lần trước ở nhà làm gây náo loạn, lần này lại chạy ra đường làm loạn.
Lẽ nào nàng ta đã thề bản thân sẽ không bao giờ bỏ cuộc, gây sự cho đến khi nào được tiến am ni mới thôi đúng không?
Cố Thành Chi đã không có ý định nói nhảm với nàng ta nữa, sai người đưa nàng ta về Vệ Nam Bá, thuận tiện thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho Vệ Nam Bá.
Sau đó, Cố Thành Chi lại phái người đi Cố gia, bảo hắn ta kể lại toàn bộ bộ chuyện xảy ra không xót chữ nào cho người Cố gia nghe.
"..." Cho nên nói đắc tội với ai cũng được chớ nên đắc tội Cố Thành Chi, vừa ra tay sẽ đã lột sạch sẽ mặt mũi hai nhà Cố Đổng xuống rời.
"Đi." Cố Thành Chi cười lạnh ngả người về sau, tùy tùng buông mành xuống, đóng cửa xe lại, xe ngựa tiếp tục chạy về hướng Sở gia.
Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi, như muốn nói gì đó lại cảm thấy nói gì cũng không đúng, cho nên y quyết định vẫn giả làm người câm, dù sao Sở Quân Dật cảm thấy Cố Thành Chi có tám phần không muốn nói chuyện.
Cố Thành Chi nhắm mắt để bình tĩnh lại, khi lần đầu nghe được tin Đổng đại cô nương đòi từ hôn, hắn thật sự đã giận điên lên.
Mấy năm nay hắn cố gắng như vậy, không chỉ vì đó là tham vọng và sở thích của Cố Thành Chi, mà còn vì Đổng đại cô nương.
Cố lão thái thái không thích Cố nhị thái thái, nhưng địa vị và năng lực của Cố nhị lão gia càng cao, Cố lão thái thái lại càng không dám khó dễ Cố nhị thái thái.
Lúc đó, hắn đã nghĩ như vậy, Đổng đại cô nương đã không có nương gia, ngày sau chỉ có thể dựa vào hắn, hắn cần phải có năng lực để bảo vệ thê tử của mình.
Kết quả thì sao, vào lúc hắn gian nan nhất thì Đổng đại cô nương đâm sau lưng hắn!
Tuy rằng tình huống hiện tại không tệ, nhưng hắn cả đời đều sẽ không quên tâm tình lúc đó, cũng phải cảm ơn người đã châm ngòi nếu không hắn đã cưới phải một thứ ngu xuẩn rồi, ngày sau có lẽ hắn sẽ hối hận nhưng đã không còn kịp nữa.
Cố Thành Chi không có tâm tư đọc sách, trở về viện liền đi thẳng vào chính phòng, nhìn Sở Quân Dật im lặng suốt một đường, nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ta có thể hỏi không?" Sở Quân Dật thật sự có rất nhiều vấn đề.
"Hỏi đi." Cố Thành Chi dựa vào trên giường nhỏ, thở dài một cái.
"Ngươi không biết nàng ta?" Sở Quân Dật nhìn ra Cố Thành Chi nhận ra Đổng đại cô nương, nhưng trước đó sự nghi hoặc trong mắt của hắn không phải giả.
"Ta chưa từng gặp qua." Hiện giờ, Cố Thành Chi nghe ai nhắc tới Đổng đại cô nương đã không còn phẫn nộ giống như trước đây, giọng điệu bình thản đến giống như đang nói tới người xa lạ, "Lúc trước, mối hôn sự này do tổ mẫu định đoạt, khi đó ta còn không biết nàng ta là ai, định thân rồi cũng không thể gặp mặt, ta cũng không ý định đi gặp nàng ta."
Sở Quân Dật gật gật