Chuyện Sở gia có ma quỷ quấy phá không có lan truyền ra, nhưng Sở lão thái gia và Sở lão thái thái lại đều bệnh nặng một trận.
Cố Thành Chi nghe tùy thị báo cáo, khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến phất tay cho người lui xuống.
Sở Quân Dật ngồi ở một bên chép lưỡi, hỏi: "Ngươi đã làm gì, lại có thể doạ người thành như vậy?"
"Chủ ý không phải do ngươi đưa ra sao, giờ còn hỏi ta làm gì?" Cố Thành Chi cười nói.
"Chủ ý là ta ra, nhưng việc này là ngươi phái người đi làm, muốn biết đương nhiên phải hỏi ngươi." Sở Quân Dật bĩu môi.
Ngày đó từ Cầm quán trở về, Cố Thành Chi liền bắt tay chuẩn bị tiết lộ chuyện của Bạch di nương từng chút từng chút một, ban đầu chỉ muốn từ trong miệng đám hạ nhân nói ra, nhưng Sở Quân Dật lại nghĩ tới chuyện giả ma quỷ.
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút cảm thấy làm vậy càng hay, liền phái người vào ban đêm lẻn vào Sở gia, trình diễn tiết mục linh hồn lang thang trở về lúc nửa đêm.
Sau khi từ sơn trang suối nước nóng trở về, Cố Thành Chi vẫn cho người đi hỏi thăm chuyện của Bạch di nương, Sở lão thái thái hận Bạch di nương đến chết đi được, nhưng bà cụ vẫn không thể ngăn Sở lão thái gia thỉnh thoảng tưởng niệm một phen.
Cho nên chuyện của Bạch di nương ở trước mặt Sở lão thái thái là điều cấm kỵ, nhưng trong miệng đám hạ nhân lại không phải là chuyện kiêng kị gì, chỉ cần không ở trước mặt Sở lão thái thái nhắc tới là được.
Không tra thì không biết, tra một cái thật đúng sợ khiếp người, lúc trước Cố Thành Chi vẫn cho rằng Bạch di nương chỉ vì rất được lòng Sở lão thái gia, nhưng thực tế lại không chỉ như thế.
Sủng thiếp diệt thê sẽ bị trừng phạt, Sở lão thái gia ở bên ngoài rất tôn trọng chính thê là Sở lão thái thái, nhưng ông cụ lại bí mật tặng đồ cho Bạch di nương còn nhiều hơn tặng cho Sở lão thái thái.
Vô luận là đãi ngộ hay yêu thương, hầu như chỉ ngoại trừ danh phận chính thê và địa vị Thế tử ra, Bạch di nương ở Sở gia đãi ngộ còn tốt hơn cả Sở lão thái thái vị Hầu phu nhân chính thức này.
Thể diện nên cho chính thê Sở lão thái gia đều cho, về phần những thứ khác ông cụ nhất định không cho.
Sở lão thái gia chính là bày tỏ thái độ cho người ngoài thấy rằng bản thân ông cụ tuy sủng thiếp nhưng không có diệt thê, coi như nhà mẹ đẻ của Sở lão thái thái có tới đây cũng không thể làm khó dễ gì được.
Sở lão thái thái rất muốn xử lí Bạch di nương, thế nhưng Sở lão thái gia bảo vệ Bạch di nương quá kỹ, nếu như Bạch di nương bị tổn thương một chút xíu vậy chứng tỏ Sở lão thái thái không hiền lương thục đức.
Nếu đức hạnh của chính thê đã trở nên như vậy, thì việc Sở lão thái thái muốn Bạch di nương chết cũng không có gì lạ.
"Người giả quỷ là nữ?" Sở Quân Dật hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, là nam nhân, nhưng khá am hiểu khẩu kỹ* mà thôi." Cố Thành Chi cười nói.
*口技 - khẩu kỹ; kỹ thuật miệng; một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
"Cũng may hai người họ nghĩ tới Bạch di nương, không hề nghĩ là cô hồn dã quỷ từ đâu tới?" Sở gia đã cho người đi tìm hòa thượng, chuẩn bị khai đàn siêu độ vong linh.
"Còn không phải bởi vì tiếng gọi kia." Cố Thành Chi nhéo nhẹ mặt Sở Quân Dật, trên mặt lại mang theo châm chọc.
Tiếng gọi "Hoàn lang" là một cái xưng hô độc nhất vô nhị, chỉ có mỗi Bạch di nương gọi Sở lão thái gia như vậy, cho dù là Sở lão thái thái thì cũng không thể gọi Sở lão thái gia như vậy.
"Nói cho ta biết người còn sai người đi làm chuyện gì nữa? Chỉ một tiếng gọi Hoàn Lang kia dường như không đủ đô để đạt được loại hiệu quả này, lá gan tổ phụ không nhỏ đến thế." Sở Quân Dật chọc chọc cánh tay Cố Thành Chi.
Sở lão thái thái ngã bệnh đã trong dự liệu của y, nhưng Sở lão thái gia cũng bị dọa thành như vậy thật sự không bình thường, sau khi chân ái trở về, lại không hề khóc lóc thảm thương bày tỏ nỗi lòng, nghĩ thế nào cũng không đúng lắm.
"Bạch di nương tóc tai bù xù từ cửa sổ bay vào, một thân bạch y, nhưng trên người bê bết máu, khuôn mặt xanh trắng, từng tiếng từng tiếng gọi Hoàn lang, ta nghĩ cho dù có là Sở lão thái gia cũng chịu không nổi đâu." Cố Thành Chi nhếch khóe miệng lên.
Sở Quân Dật há hốc mồm líu lưỡi, đây là tiết tấu muốn dọa người ta tè ra quần à.
"Khoan hãy nói, chuyện giả quỷ hiệu quả vô cùng tốt." Tâm tình Cố Thành Chi rất tốt.
Sở Quân Dật trầm mặc trong chớp mắt vẫn nói: "Làm vậy cũng đủ rồi, đừng làm quá mức."
"Mềm lòng rồi?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Có lẽ vậy..." Sở Quân Dật thở dài trả lời.
Cố Thành Chi ôm người vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không oán bọn họ?"
Thái độ của Sở lão thái gia và Sở lão thái thái ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của toàn bộ người ở Sở gia đối đãi với Sở Quân Dật, Bạch ma ma có thể đau lòng đến khóc không ngừng, ngay cả hắn cũng tức giận đau lòng không thôi.
Nhưng Sở Quân Dật giống như không hề quan tâm, chỉ không biết y là thật sự không quan tâm, hay chỉ đang đè nén khổ sở ở trong lòng.
Sở Quân Dật dựa vào người Cố Thành Chi, trầm mặc một hồi mới nói: "Có chút...!không nhớ rõ, có lẽ đã từng oán...!Nhưng hiện tại lại không có ấn tượng gì."
"Thật sao?" Cố Thành Chi cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, muốn từ đó nhìn xem Sở Quân Dật có nói dối hay không.
"Ta không có lừa người." Sở Quân Dật nhìn mặt Cố Thành Chi, ánh mắt lại có chút rời rạc, "Thực ra...!Ta chưa từng trách bọn họ, sau khi cha mẹ qua đời ta vẫn luôn ân hận, nếu trước đó ta có thể bình thường một chút, cha mẹ sẽ không chết.
Bọn họ (người Sở gia) đối xử với ta như vậy...! trong lòng ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tất cả họ đều là người thân của cha..." Câu nói tiếp theo dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Thành Chi khiến cho Sở Quân Dật không nói tiếp được nữa.
Cố Thành Chi thật sự cảm thấy sắp bị tức chết rồi, hóa ra cũng vì Sở Quân Dật dung túng cho nên người Sở gia mới có thái độ thế này.
Bởi vì bọn họ là người thân của Sở tam lão gia, vì vậy đối xử với y như vậy bị Sở Quân Dật biến tướng thành bọn họ đang thay Sở tam lão gia báo thù.
Sở Quân Dật cúi đầu, y biết bản thân làm vậy không tốt, nhưng nếu tự mình động thủ, làm không tốt sẽ thành tự sát, mượn tay người khác chẳng qua là sự trừng phạt dành cho bản thân mà thôi.
Cố Thành Chi thấy bộ dạng này của y thì lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên, thế nhưng đánh thì không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng, cuối cùng đành phải cắn răng ném người lên trên giường, hung hăng chọt lét, nhìn Sở Quân Dật lăn lộn trên giường mới cảm giác lửa giận trong lòng miễn cưỡng tiêu tan một chút, nhưng lửa trên người lại bị đốt lên.
"Ta biết lỗi rồi, ta biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi!" Sở Quân Dật nước mắt cũng sắp trào ra, muốn bắt lấy tay Cố Thành Chi lại bắt không được, chỉ đành luôn miệng cầu xin tha thứ.
Trong mắt Cố Thành Chi tràn đầy lửa giận, đưa tay kéo người vào trong lòng, ôm thật chặt, đợi đến khi thân thể bình ổn một chút, mới lấy tay hung hăng vỗ mông y hai cái.
Sở Quân Dật nhắm mắt giả chết, lông mi càng không ngừng run rẩy, màu đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần lan đến mặt cùng lỗ tai của y, nhìn Cố Thành Chi miệng khô lưỡi khô nhưng lại không nỡ buông ra.
"Sau này còn dám nữa hay không?!" Cố Thành khàn giọng hỏi.
"Không dám." Sở Quân Dật liên tục lắc đầu.
Cố Thành Chi rất hài lòng với đáp án này, cắn răng thả người ra, nếu còn tiếp tục náo loạn thật sự hắn sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Lông mi Sở Quân Dật run lên, đợi hơn nửa ngày mới hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Cố Thành Chi ngồi trở lại bên cạnh bàn uống một ly tiếp một ly rót nước dập lửa, trong lòng vừa chua vừa chát, cảm giác ngọt ngào lại dần dần dâng lên, y cũng không biết đó là tư vị gì.
Nhẹ nhàng đứng lên, nhìn thấy Cố Thành Chi động tác hơi khưng lại, Sở Quân Dật không khỏi mỉm cười, đi qua, đưa tay từ phía sau vòng qua vai Cố Thành Chi, ôn nhu nói: "Sau này, ta sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng tức giận nữa mà."
Cố Thành Chi hừ lạnh hai tiếng, nhịn một chút vẫn không nhịn được, đưa tay kéo người lại, gắt gao ôm vào trong lòng.
Ngồi vào trên đùi Cố Thành Chi, cảm giác được cánh tay mạnh mẽ đặt ở thắt lưng kia, trong lòng Sở Quân Dật cực kỳ thỏa mãn.
Ôm nhau một lát, Sở Quân Dật mở miệng nói: "Sở gia vậy là đủ rồi, nếu còn dọa nữa chỉ sợ sẽ phiền toái."
Cố Thành Chi nhìn y một cái nhưng không nói gì cả.
"Ngươi đừng có quên, nếu tổ phụ tổ mẫu xảy ra chuyện......!Ngươi phải giữ chín tháng hiếu kỳ đó." Sở Quân Dật đưa tay vuốt mặt Cố Thành Chi.
"Được, nghe lời ngươi." Cố Thành Chi bắt lấy tay y, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
Vốn dĩ Cố Thành Chi còn muốn dọa hai người họ thêm lần nữa mới thu tay, nhưng Sở Quân Dật nói cũng có lý, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ doạ chết người, hắn sẽ không thể tham gia kỳ Xuân vi sang