Edit + Beta: Lạc Như
Theo như tính toán của Sở Quân Dật, trước khi Đình thí diễn ra không để Cố Thành Chi xen vào chuyện này.
Tiết Hồ cũng đồng ý, nhưng lời Sở đại thái thái nói hôm nay lại làm cho Tiết Hồ thay đổi chủ ý, ngaycả Sở Quân Dật sau khi nghe xong cũng lo lắng an toàn của chính mình, nếu như bản thân không thông báo cho Cố Thành Chi, nói không chừng sau này bọn họ sẽ phải chịu phạt nặng.
Cho nên Tiết Hồ một bên báo cáo cho Sở Quân Dật, bên kia lại phái người đi Hội An thư viện, đem chuyện xảy ra gần đây tường thuật lại một lần.(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi nhìn thấy người tới, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại có chút bất an.
Tính tình Tiết Hồ hắn hiểu rõ, lúc trước không nói hẳn sự tình đều ở trong tầm kiểm soát, bây giờ lại phái người tới hơn phân nửa sự tình đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát rồi, cần hắn tới quyết định.
Quả nhiên, nghe những lời Tuệ Khổ đại sư cùng Sở đại thái thái nói kia, Cố Thành Chi nhất thời nổi giận, hận không thể lập tức đi Sở gia bóp chết người, nhưng lý trí còn sót lại làm cho hắn tỉnh táo lại.
Người nọ tới báo cáo nói cho Cố Thành Chi, Sở Quân Dật đang được Tiết Hồ hộ tống về thư viện, hẳn là sắp đến rồi.
Hắn chỉ ra ngoài sớm hơn Sở Quân Dật và Tiết Hồ một lát, bởi vì cưỡi ngựa tới đây, cho nên mới nhanh hơn bọn họ một chút.
Cố Thành Chi lạnh lùng xua tay để người nọ rời đi, sau đó xoay người đi về ký túc xá.
Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người nằm trên giường, Cố Thành Chi tâm đang treo xem như được buông xuống một chút, thế nhưng một nổi tức giận ngay lập tức lại dâng lên.(suicaonho.wordpress.com)
Người Sở gia có đức hạnh gì hắn sao lại không biết, Sở Quân Dật ở chung với người Sở gia nhiều năm lại càng rõ ràng.
Nhiều năm không có con nối dõi làm cho người Sở gia đối với con nối dõi vô cùng coi trọng, vốn hắn cũng chỉ là muốn dùng con nối dõi không phong phú tạo ra cảnh nhà cửa không yên, để bọn họ cho rằng phân gia có thể ngăn chặn quẻ tượng kia.
Ai mà ngờ, Sở Quân Dật xuống tay ác như vậy, trực tiếp nói cho Sở đại thái thái Sở gia sẽ tuyệt tự......
Sở Quân Dật bị Cố Thành Chi đè ở dưới thân, trong đầu giống như trống rỗng một mảnh lại giống như loạn ma mọc thành bụi, dù sao y há miệng nửa ngày cũng không biết nên nói mới tốt.(suicaonho.wordpress.com)
"Lá gan của ngươi thật sự càng lúc càng lớn, loại chuyện tuyệt tự thế này ngươi cũng dám đem ra nói!" Lửa giận trong lòng Cố Thành Chi hừng hực thiêu đốt, nguyên nhân cũng vì Sở gia, còn có Sở Quân Dật.
"Xin lỗi..." Sở Quân Dật bị khí thế của hắn áp chế, thân thể thoáng run rẩy, lời xin lỗi không tự chủ liền nói ra.
"Ai bảo ngươi nói cái này!" Cố Thành Nhất đấm vào bên cạnh Sở Quân Dật.
Ván giường phát ra tiếng "kẽo kẹt", giống như không chịu nổi cường độ sắp sụp đổ.
Sở Quân Dật nháy mắt không lên tiếng, chỉ cắn chặt môi, có chút thấp thỏm nhìn hắn.
Cố Thành Chi hít sâu một hơi, đứng dậy như muốn đi ra ngoài.(suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật vội vàng kéo tay hắn, kết quả Cố Thành Chi dùng sức hất cánh tay đang vươn tới ra, trong lòng Sở Quân Dật nháy mắt lạnh lẽo, cả người đều cứng đờ.
Cố Thành Chi không có đi ra ngoài, ở trước giường đi hai vòng, nhìn thấy bộ dáng Sở Quân Dật lại cảm thấy đau lòng không chịu được, một hơi giận dữ mắc nghẹn ở trong ngực tựa như bị người giội một chậu nước đá lên đầu, ngay cả luồng khói xanh đều biến mất không còn sót lại.(suicaonho.wordpress.com)
Ngồi xuống bên giường cầm đôi tay lạnh lẽo kia, Cố Thành Chi thở dài một tiếng ôm lấy người, trong lòng vừa chua vừa chát, thấp giọng nói: "Quân Dật, nếu như ngươi xảy ra chuyện... Ta nên làm sao bây giờ?"
Thân thể cứng ngắc đang chậm rãi mềm lại, Sở Quân Dật đem mặt chôn ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập vang bên tai, môi mỏng khẽ nhúc nhích, vẫn là nói câu kia "Xin lỗi..."
Lần này Cố Thành Chi không nổi giận, chỉ ôm chặt lấy người, hận không thể đem y hòa nhập vào trong thân thể.
Qua một lúc lâu, một ngụm khí tức giận ở trong lòng ngực của Cố Thành Chi cũng chậm rãi phun ra, nhẹ giọng hỏi: "Nói đi, vì sao nhất định phải nói như vậy?"
Sở Quân Dật rũ mắt không nói.
"Lý do có thể dùng nhiều như vậy, vì sao nhất định phải dùng tuyệt tự?", chuyện này quá nguy hiểm, Sở gia nổi lên sát tâm thật sự không kỳ quái.
"Phân gia... cần tổ phụ đồng ý... " Sở Quân Dật do dự một chút lại nói: "Chỉ cản trở con cái vẫn không đủ......"(suicaonho.wordpress.com)
Việc phân gia chỉ có Sở lão thái gia có thể nói, nếu như có biện pháp cũng không đến mức kéo dài tới tận bây giờ, gây trở ngại con cái không đủ để lay động tâm Sở lão thái gia, nếu muốn từ điểm này để làm lớn chuyện thì cần một lý do lớn hơn mới được.
Sở lão thái gia sẽ không đối phó y cho đến khi ra quyết định, tựa như năm đó rõ ràng muốn đuổi Sở Quân Dật đi, nhưng cuối cùng chỉ giam lỏng, sau đó phái người nhìn chằm chằm.
"Bên Sở gia đã sắp xếp ổn thỏa người rồi, đợi đến khi tổ phụ biết chậm rãi nhắc tới chuyện phân gia." Sở Quân Dật cúi đầu nói.
"Đem toàn bộ chuyện ngươi an bài nói hết cho ta nghe." Cố Thành Chi nắm cằm y, hơi hơi nâng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Quân Dật, gằn từng chữ: "Từ giờ ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta."
Sở Quân Dật: "......"
Cố Thành Chi thấy y không nói lời nào, liền coi như Sở Quân Dật đã ngầm đồng ý, dù sao trước khi phân gia, phạm vi hoạt động của Sở Quân Dật chỉ có thể ở trước mắt hắn.
Vừa nghĩ tới Sở Quân Dật làm những chuyện kia, Cố Thành Chi liền cảm thấy tức giận, nhưng lại không biết phải phạt y như thế nào...(suicaonho.wordpress.com)
Đánh, không nỡ. Mắng, cũng chẳng đành...... Vừa rồi mới nói một câu nặng lời thôi, mà bây giờ hắn hối hận muốn chết......
Cả đời này chỉ bại trên người người này, kết quả......
Cố Thành Chi mặt không chút thay đổi bắt đầu cởi quần áo Sở Quân Dật, áo cởi xong liền cởi quần.
Sở Quân Dật ngẩn ngơ mặc cho tay hắn lướt lên lướt xuống trên người mình, thẳng đến khi bản thân trần trụi ngồi ở trong lòng Cố Thành, lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra.
Kỹ năng lột quần áo của Cố Thành Chi lại thăng cấp! Vừa nhanh vừa chuẩn hoàn toàn không cho người khác cơ hội phản ứng lại!(suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật xấu hổ muốn chết vươn tay túm chăn, kết quả còn chưa đụng tới chăn đã bị Cố Thành Chi đè lên giường.
"Ngươi làm gì?!" Sở Quân Dật tức giận hỏi.
"Phạt ngươi." Cố Thành Chi nhếch khóe môi, vừa dứt lời liền giơ tay vỗ mông Sở Quân Dật.
"A -" Sở Quân Dật kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng tay nắm thành quyền, nhét vào trong miệng cắn chặt.(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi vỗ liên tiếp hơn mười cái, vỗ đến lòng bàn tay đỏ bừng mới dừng tay.
Mà mặt cùng thân thể Sở Quân Dật và chỗ kia hoàn toàn cùng màu, không thể nhìn ra được chỗ nào đỏ hơn.
Cảm thấy sức lực áp chế thoáng yếu bớt, Sở Quân Dật túm lấy chăn bọc chính mình y như con tằm.
Mất mặt đến mức này, thật sự là không muốn sống nữa mà!
Ngược lại tâm tình Cố Thành Chi tốt hơn rất nhiều, hoạt động tay vừa rồi.
Ừm, cảm xúc thật không tồi!(suicaonho.wordpress.com)
Đem quần áo Sở Quân Dật đều ném đến một cái giường khác, Cố Thành Chi thong thả đi tới bên cạnh bàn học, cầm lấy sách lúc trước đang xem dở, đi trở về ngồi ở cuối giường.
Sở Quân Dật trong chăn nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh nào nữa, thoáng thò đầu ra, bởi vì tầm nhìn có hạn mà không thấy Cố Thành Chi ở cuối giường, ở chỗ vừa rồi để quần áo sờ s.oạng, kết quả lại sờ được một bàn tay.
Sở Quân Dật: "......"
Cố Thành Chi cúi người xuống, cầm lấy bàn tay kia nhẹ nhàng hôn một cái.
"Quần áo của ta đâu?!" Sở Quân Dật giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy, muốn đem tay rút về nhưng có giãy cỡ nào cũng giãy không ra, lập tức thẹn quá hóa giận quát.
"Quần áo?" Cố Thành Chi lại cười nói: "Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua."(suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật: "......"
"Có muốn ta làm quần áo của ngươi không?" Cố Thành Chi cười hỏi.
"Đưa quần áo của ta cho ta!" Sở Quân Dật mặt đỏ tới tận mang tai, đáng tiếc mặt của y còn núp ở trong chăn, không có bị Cố Thành Chi nhìn thấy.
"Trong phòng chỉ có hai chúng ta, ngươi không mặc quần áo chạy loạn trong phòng, như vậy rất tốt." Cố Thành Chi không thèm để ý cười cười.
Sở Quân Dật cố nén cảm giác muốn hộc máu, gầm nhẹ nói: "Nơi này là thư viện đó! Lỡ như có người tiến vào thì sao?!"
"Vậy thì đánh kẻ đó, người của ta dựa vào đâu để cho người khác nhìn." Cố Thành Chi nắm chặt bàn tay, thon dài mềm mại, tựa như bản thân mới chính là chủ nhân của bàn tay này, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, vô cùng vô cùng thích.(suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật bị nghẹn đến nói không ra lời.
Cố Thành Chi xốc chăn lên, thấy được khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào kia, khẽ cười nói: "Như vậy ngươi mới có thể ở trong tầm mắt của ta, ta cũng không cần lo lắng ngươi sẽ chạy loạn. Xem kìa, vấn đề đã được giải quyết."
Sở Quân Dật dùng tay kia túm chặt chăn, mặt đỏ như sắp chảy máu, mà trong lòng lại đang rơi lệ.
Là một người hai đời đều sinh hoạt trong xã hội văn minh, trần tru.ồng gì gì đó thật lòng không tiếp thu được!
"Đúng là đã được giải quyết." Cố Thành Chi tiến lại gần, hôn môi y, thấp giọng nỉ non: "Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi được, dù chỉ một chút."
Sở Quân Dật lại mềm lòng, lập trường của bản thân vừa gặp Cố Thành Chi liền trở nên yếu ớt hơn đậu hủ, không cần đụng vào đã vỡ thành cặn bã.
Lại kéo chăn che đầu, Sở Quân Dật buồn bực nói nhỏ: "Ta muốn quần áo..."(suicaonho.wordpress.com)
"Không có." Cố Thành khí định thần nhàn (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã).
"Ta muốn quần áo! Ta không muốn trần tru.ồng đi xung quanh!"
"Vậy thì nói vài câu dễ nghe, nói một câu dễ nghe, ta thấy vui liền cho ngươi một cái."
"......"
"Ta chờ nghe đây."
"Lưu manh!"
"Hô hô."
Một người ngồi ở bên giường, một người bọc trong chăn, ngoài miệng tuy cãi nhau nhưng hai tay lại nắm chặt đặt cùng một chỗ.
Mà ở Sở gia từ khi Sở đại thái thái trở về từ Nhân Duyên tự liền lần nữa rơi vào trong không khí u ám buồn bực.
"Mẫu thân, hiện tại nên làm gì đây?" Nước mắt Sở nhị phu nhân từ ngày đó