Thông tin truyện Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Cổ Đại

Lượt xem:

434

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 14127 lượt

REVIEW TRUYỆN HÔN LỄ ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ

 

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân
Thể loại: Cổ đại, nữ cường, ngược, báo thù, HE.
Tình trạng: Hoàn edit 206 chương chính + 3PN võng văn (bản online) và 6PN thư văn (bản xuất bản)

???? Giới thiệu:
Nàng tàn nhẫn yêu nghiệt, lạnh lùng vô tình, là yêu nữ trong miệng mọi người. Nghe nói, nàng dùng các thiếu niên đồng trinh để tu luyện công phu, người người đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, người người đều đối xử độc ác với nàng.
Hắn nói: Ngươi còn trinh tiết sao? Đã sớm mất từ tám trăm năm trước rồi, yêu nữ!
Hắn nói: Cho dù ta có kính phục ngươi hơn nữa thì chúng ta vẫn mãi mãi là kẻ địch. Cho dù không phải là kẻ thù thì cũng không bao giờ có thể trở thành tình nhân.
Hắn nói: Ngươi nên cầu nguyện Vãn Hương không có việc gì, nếu không ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành vạn mảnh.
Hắn nói: Ta thích dáng vẻ lẳng lơ này của ngươi, mau đến bên giường ta.
Đối diện với phỉ báng oan uổng, vu tội độc ác.
Nàng tươi cười quyến rũ.

Nàng tươi cười xinh đẹp.
Nàng tươi cười ngọt ngào.
Nàng mặc hồng y xinh đẹp, tô son đỏ thắm, dạy dỗ thiếu niên, quyễn rũ hoàng thúc, trêu chọc quyền thần, câu kết sủng phi, ức hiếp quý nữ.
Nàng là đóa hoa nở giữa chốn quyền mưu, là đóa anh túc tưới thẫm máu tươi.
...
Ngày xưa nàng từng là thiên triều đệ nhất tài nữ, triều đình đệ nhất nữ quan, giờ đây lại là yêu nữ bị người người phỉ nhổ.

???? Mình từng đọc cuốn Phượng Ẩn Thiên Hạ của Nguyệt Xuất Vân và rất có ấn tượng với tác giả này, tuy nhiên không đánh giá cao cuốn đó lắm, hay cả cuốn Đạo Phi Thiên Hạ cũng vậy. Nên khi vớ được Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ, mình đã nghĩ đến một bộ truyện ngược tâm máu chó buff liên hoàn và lê thê ở phút chót. Nhưng quả thực, HLDNTH đã khiến mình phải bất ngờ từ cốt truyện đến xây dựng nhân vật, hoàn toàn vượt xa hai bộ trên, dù mình không rõ thứ tự sáng tác.

???? Văn án của bộ truyện này xàm kinh khủng :)) ai muốn đọc thì có thể search đầy trên mạng, nhưng đừng vì cái văn án dở hơi dở hám ấy mà đá đít bộ truyện này khỏi danh sách đọc. Túm cái quần thì đây là câu chuyện về cuộc đời nữ chính Tần Cửu, từ lúc còn là Bạch Tố Huyên - một cô gái sở hữu tài sắc vượt trội và có một mối tình đẹp như mơ với Nhị hoàng tử Nhan Túc, đến khi trở thành một yêu nữ tu luyện tà công của Thiên Thần Tông, bị ngàn kẻ khinh bỉ căm hận, mang một món nợ máu là trăm cái đầu của Bạch gia, cưỡi sóng đạp gió mà rửa oan phục hận, và hơn nữa là sự hy sinh cao cả của cô với những người cô yêu thương cùng sứ mạng của mình.

???? Bạch Tố Huyên là một kỳ nữ, tài nữ, mỹ nữ, và tiên nữ. Kỳ nữ nằm ở việc cô thông thạo cầm kỳ thi hoạ, một khúc nhạc Tố Huyên đánh khiến trời đổ tuyết, tạo thành lễ Cầu Tuyết truyền thống của Lệ Kinh, một bài hát Tố Huyên sáng tác có thể khiến sơn tặc trên núi coi cô như thánh sống mà ngưỡng mộ, một bài thơ cô có thể ngâm khi chân vừa dừng đến bước thứ bảy, một bức hoạ chỉ cần ký tên cô vẽ là đã đủ để trăm kẻ khát cầu. Tài nữ, nằm ở việc Tố Huyên năm ấy mới có mười bốn tuổi, đã biết theo Bạch hậu sắp xếp chấp chưởng triều chính vì Khánh đế lâm trọng bệnh, soạn thảo tấu chương và thánh chỉ, quản lý và huấn luyện Tố Y Cục, trở thành nữ thượng thư trẻ tuổi và duy nhất từng được chấp nhận trong triều. Mỹ nữ, bởi nhan sắc của Tố Huyên khiến cả hai con trai và em trai của Khánh đế phải nghiêng ngả. Tiên nữ, bởi khí chất thanh nhã xuất trần, sự ngây thơ nhưng cũng tài trí, khẳng khái, ngay thẳng của Tố Huyên đã khiến cô trở thành một truyền kỳ trong thiên hạ. Bạch Tố Huyên sáng tạo ra phương pháp thêu độc đáo, khiến cô nổi danh đất Lệ Kinh, một bước lên trời, nhưng chính thủ pháp thêu đó, đã đẩy trăm cái đầu của Bạch gia cùng những kẻ liên quan phải lìa khỏi cổ. Chính Tố Huyên cũng mang danh “sợ tội tự thiêu”, chịu cái đau đớn đến xé rách da thịt trong suốt nhiều tháng ngày để đổi lại một diện mạo yêu dị, tu luyện tà công để nhanh chóng có nội lực, nhưng cũng đẩy bản thân đến tuyệt cảnh của sinh mệnh.

???? Quay lại để báo thù? Báo thù thế nào? Báo thù từ đâu? Báo thù những ai? Tần Cửu - Bạch Tố Huyên sau khi đã mang trong mình diện mạo và danh phận mới - Kiêm Gia Môn Chủ của Thiên Thần Tông, trở về Lệ Kinh sau ba năm, tiếp tục nhìn Nhan Túc - nhị hoàng tử mà mình đã từng yêu say đắm - ấp ôm kẻ khác, chịu sỉ nhục từ chính người mà mình bảo vệ ngay dưới đôi cánh - Lưu Liên, hứng chịu mọi tổn thương từ thể xác đến tinh thần không chỉ được mang lại bởi những con người xung quanh, mà cả khi những tấm màn bí mật được vén lên, mang theo cả những lưỡi dao sắc nhọn như khoét vào thớ thịt đã bị thiêu cháy đến rụi tàn trong tim nàng.

???? Truyện tuyệt vời ở cách xây dựng nhân vật lẫn cả việc tác giả lồng ghép các chi tiết vô cùng khéo léo. Từng chút một, sự thật được phơi bày. Từng chút một, âm mưu dương mưu bị lật đổ. Từng chút một, có nhân vật lột xác, có tình cảm thăng hoa. Từng chút một, toàn cảnh câu chuyện được phơi bày, những thối nát mục ruỗng, những đau đớn khổ sở, và cả những hạnh phúc trào dâng đều đong đầy trong từng chương truyện. Chẳng có nam phụ nào là đáng ghét hay đáng căm hận, và mọi mối tình trong HLDNTH đều ghi tâm khắc cốt, khiến người ta không ngừng thổn thức về sự tréo ngoe của số phận con người.

???? Tác giả rất biết dừng đúng lúc, chọn lựa chi tiết vô cùng khéo, khiến người đọc khi thì ồ à tự hỏi sao mình không nhận ra từ trước, khi lại vỗ đùi hí hửng vì phát hiện được chút xíu âm mưu qua lời dẫn truyện, lúc thì phá ra cười vì những điều dí dỏm, lát lại cau mày vì những đau khổ giằng xé của nhân vật.

???? Mình team nam chính, nhưng lại yêu thương tất cả những anh nam phụ nào lỡ phải lòng nữ chính, dù là Bạch Tố Huyên hay Tần Cửu. Và phải công nhận là một cô gái như vậy, sẽ chẳng có ai dằn được lòng mình mà không thèm để mắt đến hay tương tư về nếu đã từng chạm mặt. Đọc mà thầm than trời trách đất, sao anh chị lại gặp nhau, để rồi ngược lên ngược xuống thế này :))
Phần phiên ngoại có vài chi tiết bị buff nhưng cũng không ngoài tầm kiểm soát. Nếu không để ý chi tiết đó thì đây là một bộ truyện xứng đáng được 9/10 điểm (edit rất có tâm nhưng mình đọc trên wattpad, và còn nhiều lỗi chính tả cần beta lại lắm.)
Tết rảnh ngốn bộ này khéo lại hay ????
———————————-
???? Trong ảnh là một khúc của cặp Nhan Túc - Tố Huyên, một trong những đoạn mình thích nhất truyện. Ngoài ra còn 1 cảnh Nhan Duật - Tố Huyên gặp nhau, xin phép trích dưới đây:
“Bạch Tố Huyên mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu xanh nhạt, trên hông đeo đai ngọc thêu hoa ngọc trâm, bộ áo liền quần này do nàng tự may, chỉ mặc khi cưỡi ngựa. Thật ra nàng vừa mới học cưỡi ngựa, là Nhan Túc dạy cho nàng. Nhan Túc ra khỏi Lệ Kinh đi làm việc, trước khi hắn đi, nàng vẫn cưỡi không vững vàng, mấy ngày nay hắn đi, ngày ngày nàng đều đến mã trường tập luyện, đến bây giờ đã cưỡi tương đối thành thạo. Nàng biết được từ chỗ Tạ Địch Trần rằng hôm nay Nhan Túc sẽ quay về, bèn nói với phụ thân muốn đến mã trường để cưỡi ngựa. Ở mã trường, nàng bảo Bạch Tú Cẩm dẫn tùy tùng đi, tự mình lén cưỡi ngựa đến nơi này để đón hắn.
Nàng biết mỗi lần hắn về kinh đô đều sẽ vào thành từ Tuyên Đức môn, cho nên đi thẳng từ con đường bên ngoài Tuyên Đức môn lên phía bắc. Nàng liên tục đánh ngựa đến dưới chân một ngọn núi cao, sắc trời tối dần, nhưng vẫn không thấy Nhan Túc xuất hiện.
Đường cổ vắng vẻ, gió lạnh âm u, gió thổi cỏ dại, đâu đâu cũng thấy hoang vu. Hai tay nàng ôm cánh tay, cảm nhận được có chút rét lạnh.
Lúc này nàng đã có chút cảm giác hối hận vì sự xúc động của mình, mặc dù nàng mặc y phục của nam tử, nhưng thân hình này của nàng vẫn có thể khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra là nữ tử, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu sẽ không hay. Nàng nhớ, trong ngọn núi gần đây, thỉnh thoảng cũng có sơn tặc qua lại. Nghĩ như vậy, nàng lập tức muốn quay ngựa đi về, đúng lúc này, nàng nhìn thấy trong trời chiều nặng nề, một đội nhân mã đi đến bên đây, một người ở giữa đoàn kỵ mã được các tùy tùng vây quanh thúc ngựa đi tới.
Trong lòng Bạch Tố Huyên vui mừng khôn xiết một hồi, hai chữ Liên Thành gần như sắp gọi ra, lại cười gian xảo, giơ roi phóng ngựa phi về phía trước. Nàng vừa giơ roi phi đến, vừa cất giọng hát:
"Yêm đãi xạ lan tai, phấn hương tí, uyên ương cảnh, do nhĩ thủy ngân tí, chu sa ban, phỉ thúy thanh.
Đáo xuân lai tiểu trọng lâu sách trượng đăng, khúc lan biên bả tí hành, nhàn tầm phương, muộn tuyển thắng.
Đáo hạ lai truy lương viện, cận thủy đình, bích sa trù, lục song tịnh, châm xuyên châu, phiến phác huỳnh.
Đáo thu lai nhập lan đường, khai họa bình, khán ngân hà, ngưu nữ tinh, bạn thiêm hương, bái nguyệt đình."
Mặc dù giọng hát của Bạch Tố Huyên không phải quá lảnh lót, nhưng có sự đặc biệt riêng. Câu kịch này là nàng nghe người kể chuyện trong quán trà hát, lúc này đã học theo rồi mô phỏng. Nàng vừa hát, vừa vung roi, phóng ngựa chạy vụt qua bên cạnh đội nhân mã kia, thấy những tùy tùng đó không một ai nhận ra mình, ngược lại dừng ngựa nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ kinh ngạc. Trong lòng nàng càng cảm thấy buồn cười hơn, vì thế tiếp tục hát:
"Đáo đông lai phong gia nghiêm, tuyết sạ tình, trích sơ mai, tẩm cổ bình, hoan tầm thường, nhạc dư thặng.
Na thì tiết, sấn tâm tính, do tha kiều si, tẫn tha nộ tăng, thiện dã thiên nghi, ác dã tương xưng.
Triêu chí mộ bất chuyển ngã giá nhãn tinh, tư tư thứ định, đoan đích hàn vong nhiệt, cơ vong bão, đống vong lãnh."
(Trích từ lời kịch của Quan Hán Khanh)
Hát xong câu cuối cùng, con ngựa vừa hay lướt qua bên cạnh người ở giữa vòng vây của tùy tùng, nàng đã chắc chắn người đó là Nhan Túc, khi lao vụt qua người hắn, đột nhiên nghiêng đầu, cười với hắn, chớp chớp mắt.
Thế nhưng, rất nhanh nụ cười của nàng đã cứng đờ.
Người đó, không phải Nhan Túc Liên Thành.
Sắc mặt Bạch Tố Huyên lập tức trở nên lúng túng, trong nháy mắt sắc mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ đến mang tai.
Người được một đám thị vệ vây ở giữa là một vị công tử trẻ tuổi, hắn mặc một bộ áo bào màu đen, diện mạo tuấn mỹ, mắt phượng xinh đẹp, phối với sống mũi cao thẳng và bờ môi góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ mà gợi cảm, trong trong ánh sáng tà dương mờ mờ, lại khiến người ta có chút không dám nhìn gần. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng rực, hai hàng lông mày đen như mực nhướng lên rất cao, vẻ mặt có chút không nhịn được cười, lại có chút buồn cười.
Lúc này, nếu như có một cái lỗ, Bạch Tố Huyên nhất định sẽ chui vào. Dáng vẻ người này tuấn mỹ như vậy, sẽ không cho rằng mình cố ý đến trêu ghẹo hắn chứ. Nói ra, quả thực vừa rồi mình đã trêu ghẹo hắn, có điều, vốn dĩ người nàng muốn trêu ghẹo là Nhan Túc chứ không phải hắn mà thôi.
Tố Huyên bị ánh mắt của những chủ nhân và tùy tùng đó nhìn đến mức lúng túng vô cùng, cuối cùng thật sự không chịu được nữa, giơ roi lên, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp như tiểu gia sao? Chưa từng thấy nam nhân trêu ghẹo nam nhân sao?"
Những tùy tùng kia nghe vậy, tròng mắt gần như sắp trợn trừng ra ngoài, liếc trộm chủ tử nhà mình, nhưng cũng không dám cười. Bạch Tố Huyên lại quay đầu ngựa, vung một roi trên lưng ngựa, lập tức muốn rời đi.”


Danh sách chương

Bình luận truyện