Lễ khỉ niệm kết thúc tốt đẹp,mấy nhân vật làm mưa làm gió đó đều có những nét tuấn tú,những bối cảnh riêng,thu phục được hàng nghìn,hàng vạn cô gái,sau khi kết thúc hoạt động,những lời nói,cử chỉ,hành động của bọn họ đều được rất nhiều nhóm sinh viên không ngừng ca ngợi,còn có không ít những nam sinh tự nhận mình có khí chất tương đồng,bèn bắt chước cách ăn mặc phong cách tổng tài.Nếu như tổng tài mà không khốc suất cuồng huyễn,có khi đã sớm miệt thị cái thói này,mấy cô nàng thích các ngươi có khi cũng vì điều này mà xa lánh hờ hững....Nhưng nói đi cũng phải nói lại,thanh niên thời nay không có nửa điểm giác ngộ,cũng không thể vì thế mà tức giận được.
Sau khi lễ kỉ niệm kết thúc,Hàn Cảnh Thần cũng nhanh chóng chào đón cuối tuần của mình.Hai ngày trước,lão quản gia cũng có ý tứ mà nói cho hắn biết,hắn nên thường xuyên về nhà,quan tâm Lão gia một chút,vân vân và mây mây,..Vì thế,Hàn Cảnh Thần quyết định cuối tuần sẽ về thăm nhà 2 ngày.
Quan hệ của Hàn Cảnh Thần và lão quản gia trước giờ vẫn vô cùng tốt,không hiểu vì sao,đứng trước mặt lão quản gia,tâm tình của hắn sẽ vô cùng thả lỏng.Nghe lão quản gia nói ngày mai có việc,Hàn Cảnh Thần liền thu dọn hành lý,lão quản gia còn nói,ngày mai sẽ mang giấy phép tới đón,chứ không để hắn phải chen chúc trên tàu ngầm,xe bus,càng không phải ngồi taxi.Thật ra thì,trở thành Hàn Tứ thiếu cũng thật tốt,cho dù chỉ à một đứa con riêng,nhưng đãi ngộ thì không phải lo lắng,rất tốt.
Tuy rằng không phải là ruột thịt,chỉ là một đứa con riêng không hơn không kém,công nhân chính thức khác hoàn toàn so với công nhân thử việc (?),nhưng vẫn phải xem xét xem gia đình thuộc loại gì,đối tượng là ai?Cố gắng lấy lòng người đứng đấu trong nhà thì mới có thể sống yên ổn qua ngày.
Suy nghĩ hơi quá thì phải.
Buổi chiều thứ sáu,sau khi kết thúc tiết học,Lâm Nhị thiếu đã được đón lên xe ô tô đưa về nhà,trước khi đi còn tặng lại cho hắn một máy PSP,Hàn vú em tâm tư rối bời,ngồi xổm tay cầm PSP,Nhị thiếu thải ra một món đồ chơi hay ho như vậy,lại còn đang là trào lưu xuống cho mình...
Từ một Nhị thiếu* suốt ngày gào khóc đòi ăn,nay đã biết lớn khôn,đã biết ơn mà tặng lễ vật cho bảo mẫu của cậu sao?Nhưng mà,bảo mẫu của cậu không chơi PSP!!
Đồ trong tay mình thì là của mình,mình có toàn quyền quyết định,đưa cho ai là quyền của mình,làm gì cũng là quyền của mình.Bỗng nhiên lại nghĩ tới lão quản gia ngày đêm buồn chán không có gì chơi,hay là đem về cho chú ấy chơi nhỉ?Trong nháy mắt, Hàn Cảnh Thần cảm thấy mình thật cơ trí lại nhạy bén,hắn lập tức dành tình yêu thương to lớn vĩ đại cho bộ não của bản thân,thật quá tài tình!
Hàn Cảnh Thần có chút suy nghĩ,sau khi hắn về nhà thì chỉ còn Tiểu Đinh đồng học là ở lại,mà người này sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới bản thân mình chút nào,vì vậy,Hàn Cảnh Thần lại nhọc công đi mua một lồng sủi cảo đem về KTX cho Đinh Triết Lỗi làm đồ ăn khuya,chứ Đinh Triết Lỗi cái gì cũng không biết.Đấy là chưa nói đến Lâm Nhị thiếu bị anh trai chiều hư,đến cả ngũ cốc còn không phân biệt nổi nữa kia.Sau khi thu xếp ổn thỏa là có thể yên tâm về nhà rồi.
Sáng này ra,Hàn Cảnh Thần ngồi trong phòng khách uống trà chờ xe,đối diện là Tiểu Đinh đang dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn,mãi sau mới rụt rè hỏi:"Hàn Cảnh Thần,lúc nào thì cậu về trường?"
Hàn Cảnh Thần: "......"Không thể không ca ngợi bản thân,nhiệm vụ bảo mẫu đã thực hiện rất tận trách,nên tiểu hài tử cũng không chịu để hắn đi nửa bước.
Nhưng mà đã hứa với lão quản gia rồi thì không thể nuốt lời được,đến ánh mắt cún con vô tội cũng đã dùng rồi a.
Cho nên là Hàn Cảnh Thần đành phải đưa tay,xoa xoa đầu Tiểu Đinh đồng học: "Ngoan ngoãn ở yên trong KTX chờ anh trở về nha."
Thái độ của Tiểu Đinh đồng học lập tức quay ngoắt 180 độ,tái mặt đi về phòng,suýt nữa thì làm tung bản lề cánh cửa.
Hàn Cảnh Thần: "...."Thật là một đứa nhỏ vô lương tâm,bảo mẫu sắp đi xa mà cũng không tiễn một đoạn đường.
Vì thế mà Hàn Cảnh Thần cô đơn lẻ loi tiêu sái bước ra cửa KTX,leo lên chiếc xe đỗ phía trước,hắn làm bộ không nhìn thấy Tiểu Đinh đồng học đang đứng trên ban công nhìn hắn đi.Nội tâm chắc hẳn áy náy không thôi,giận dỗi lung tung không để cho người ta một lời giải thích đã bỏ đi,sau này sẽ không bảo giờ cho ăn ngon nữa!
Thế đấy,dân ăn hàng quan tâm nhất là cái gì?
Ăn.
Hàng loạt những âm mưu nho nhỏ hiện lên trong đầu Hàn Cảnh Thần,cho tới khi biệt thư kiến trúc châu Âu hiện ra trước mắt,tâm tình vẫn vui sướng không thôi.
Biết được tin Hàn Tứ thiếu về thăm nhà,lão quan gia đè nén tâm trạng vui mừng đứng trước cửa đợi hắn,Hàn Cảnh Thần cũng không cảm thấy gì,sau khi xuống xe liền chạy đến,dành cho lão quản gia một cái ôm,làm lão suýt nữa không khống chế được bản thân.
"Bác quản gia,cháu có mang theo lễ vật,từ sau bác sẽ không nhàm chán nữa"
Trên gương mặt Hàn Cảnh Thần còn vương lại nét tươi cười,so với bộ dạng hắn một tháng trước đúng là chuyển biến tốt hơn rất nhiều,tóc cắt ngắn cũng đã mọc dài trở lại.Lão quản gia trông thế cũng tương đối vui mừng.Lão Hàn gia chăm lo cho ba đứa con từng ấy năm trời,nhưng sau đó lại rất ít khi về nhà,mà có về nhà cũng bận rộn công chuyện làm ăn,bận rộn sách vở bài tập,không biết ý,không hiểu được tâm tư tình cảm của Lão gia.Còn lão quản gia tốt xấu gì cũng chăm sóc Hàn Tứ thiếu được một tháng,vậy mà khi trở về đã biết biếu lễ vật,lễ vật gì thì chưa biết.
Lão quản gia co rút khóe miệng: "Bác nhàm chán làm sao được?"
Thật ra là vô cũng nhàm chán chứ gì?Hàn Cảnh Thần ở trong lòng yên lặng bổ sung.Lão quản gia chính là loại cả đời này đi hầu hạ người khác,không có gia đình lại càng không có con,không có ai phụng thờ dưỡng lão,cuối cũng lại phải vào viện dưỡng lão,nghĩ đến đó thôi,Hàn Cảnh Thần đã cảm thấy thật đáng thương giống mình rồi.Nhưng hắn thì là đồng tính,chỉ thích nam không thích nữ,còn lão quản gia là bởi vì hoàn cảnh công việc.Nói chung đều là tám lạng nửa cân.Vậy mà lão quản gia vẫn đối xử rất tốt với mình,nói không chừng mình lại có thể thay mặt người thân của bác ấy chăm sóc bác ấy trước lúc lâm chung.Tuy nhiên Hàn Cảnh Thần cũng chẳng vội gì mà nói ra,bởi vì hắn không biết Hàn gia đối đãi với lão quản gia ra sao,cũng không biết tính toán của lão quản gia thế nào.
Đi theo lão quản gia mặt mày đang tươi cười niềm nở vào phòng,hắn trở về Hàn gia rất đúng lúc,đang là thời gian dùng bữa trưa,lão quản gia cũng đã chuẩn bị cho hắn phần ăn,vừa đúng lúc,một mùi thơm bay đến.
Buổi trưa,nhất lại là bữa trưa,bình thường sẽ không có ai ở nhà ăn cơm.Nhưng mà hôm nay lại là ngoại lệ,sau khi Hàn Cảnh Thần tắm rửa sạch sẽ đi xuống,tay đã thủ sẵn một đôi đũa rồi,hai mắt của hắn phát sáng đến mức lão quản gia còn cảm thấy được.Bé ngoan là phải hay ăn chóng lớn.
Bữa ăn rất khoái tra,thỏa mãn,nhưng khoảng thời gian êm đẹp này lại không được bao lâu,bởi vì bỗng nhiên Hàn Cảnh Thần cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh quét tới,quay đầu lại thì nghe được thanh âm lạnh như băng vang lên:
"Bác Lôi,kêu người chuẩn bị cho tôi bữa trưa,"
Quay đầu lại,trong miệng Hàn Cảnh Thần còn ngậm bông cải xanh,hướng tới người vừa đến mà giật giật mắt. "Người vừa đến" lộ ra khí chất một tổng tài uy vũ khí phách ngời ngời.Nhưng khí phách này chẳng ảnh hưởng lớn tới Hàn Cảnh Thần,hắn vẫn vô tư ăn nốt bông cái xanh bên miệng.
Lão quản gia kinh ngạc trong chốc lát,sau đó vẫn là quan tâm hỏi: "Đại Thiếu gia,người về sao không báo cho tôi một tiếng trước,tôi kêu người đi chuẩn bị bữa ngay lập tức,người có đói không,dùng chút điểm tâm trước nhé?"
Vừa rồi là bởi vì lão quản gia đứng chắn Hàn Cảnh Thần,chắn cả bàn đồ ăn phong phú,bây giờ nhìn thấy rồi,ánh