Diệp Thị Đấu giá hội là một công ty con của công ty châu báu Diệp Thị.
Thông thường, mỗi công ty châu báu khi trở thành một công ty lớn thì đều có hội đấu giá của riêng mình. Việc này vừa mở rộng quy mô công ty, vừa mang danh tiếng cho công ty từ đó thu hút nhiều khách hàng hơn, tất nhiên kèm theo đó là tài phú cũng theo đó mà cuồn cuộn chảy vào.
Trước nay, công ty châu báu Diệp Thị đa số đấu giá những trang sức, vật phẩm, đá quý. Phỉ thúy thì không phải chưa đấu giá qua nhưng đa phần là người ngoài có phỉ thúy tốt muốn đạt được giá trị cao nên ký gửi.
Còn phỉ thúy của công ty châu báu Diệp thị vốn bản thân mình còn không đủ dùng, cũng không mấy khi đem ra đấu giá, trừ trường hợp đặc biệt mà thôi.
Chỗ diễn ra hoạt động chính của lần đấu giá này là một hội trường rất lớn, được thiết kế đặc biệt theo hình xoắn ốc, mỗi chỗ ngồi đều có gắn thiết bị điện tử phục vụ việc ra giá gồm một bàn phím số và mấy nút Ok, Cancel…
Trần Hùng và Trần Lệ còn đỡ, Lâm Phong thì đối với tràng diện thế này cũng là lần đầu, cho nên có chút tò mò nhìn đông ngó tây.
Vì là những người có thân phận cao nên Trần Hùng và Trần Lệ hiển nhiên có vé Vip ngồi vào những hàng ghế đầu tiên. Còn Lâm Phong thì sau khi từ chối lời mời ngồi chung của hai anh em họ Trần liền tìm một góc nhỏ phía sau ngồi xuống.
Từ góc này, Lâm Phong có thể quan sát bao quát cả hội trường mà không cần tốn sức thả thần thức ra chi cho mệt.
Cũng không phải Lâm Phong không được ngồi hàng đầu, mà với tư cách chủ nhân của những vật phẩm áp trục trong buổi đấu giá hôm nay, Lâm Phong tùy tiện ngồi chỗ nào cũng không ai dám nói gì hắn.
Lâm Phong ngồi xuống, nhìn từng dòng người lũ lượt kéo vào, tất cả đều ăn mặc sang trọng quyền quý, những bộ cánh lòe loẹt đắt tiền.
Tất nhiên, loại thịnh hội có mặt mũi này không thiếu những vị thiếu gia công tử tay kè kè kẹp nách dẫn theo những cô gái chân dài, xinh đẹp.
Trong số đó, Lâm Phong nhận ra không ít gương mặt minh tinh màn bạc quen thuộc trên tivi. Điều này cũng làm cho Lâm Phong được một phen rửa mắt đại khoái nhân tâm.
Bỗng dưng, Lâm Phong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Lại nhìn tới gương mặt, Lâm Phong liền giật mình, thầm cười khổ:
Không ngờ đến đây vẫn gặp người quen.
Thì ra, trong số những người vừa đi vào Lâm Phong chợt nhận ra một cô gái mà hắn đã gặp một lần từ rất lâu rồi.
Thậm chí, Lâm Phong cho rằng có lẽ cô nàng này không chừng đã quên hắn rồi cũng nên. Nhưng Lâm Phong với trí nhớ mạnh mẽ sao có thể quên nhanh như vậy.
Cô gái này bất ngờ lại là Diệp Thúy Ngọc mà Lâm Phong từng hai lần ra tay cứu giúp. Cũng chính vì vậy mà mới nảy ra va chạm với Thiết Đầu Bang.
Nhìn Diệp Thúy Ngọc mặc một bộ đầm trắng trang nhã, tay xách một cái túi hàng hiệu, ung dung nhã nhặn đi theo một người trung niên đi lên hàng ghế VIP. Lâm Phong liền suy đoán chắc cô gái này có gia cảnh không thấp.
Bởi vì thực tế, trên mỗi thiệp mời đều có đánh số và có cả thiệp VIP và thiệp thường, ngoại trừ một số người đặc thù ra thì chỗ ngồi cũng xem như biểu hiện cho thân phận.
Bất quá, Lâm Phong cũng không quá bận tâm nhiều đến chuyện này. Chẳng qua trong lúc vô tình gặp lại người quen nên có chút cảm khái mà thôi.
Dòng người kéo vào ngày càng đông, cho đến khi hội trường gần kín chỗ ngồi thì một người con gái bước ra. Theo sau là một hàng chừng mười em gái mặc đồng phục váy ngắn, tay mỗi người mang theo một cái khay có phủ vải đỏ, tượng trưng cho sự trân quý của vật phẩm bên trong.
Cô gái này thình lình lại là Diệp Đồng.
Lâm Phong nhìn lên một cái màn hình lớn được lắp phía trên hội trường, lúc này nó đang phát hình ảnh Diệp Đồng được phóng lớn ra.
Diệp Đồng hôm nay mặc một bộ đồ truyền thống, môi hồng má phấn rất duyên dáng.
Nàng quả nhiên là một người nhiều kinh nghiệm, mặc dù đứng trước rất nhiều thế lực lớn, những người trong đó thậm chí một vài người chỉ cần lật tay một cái thì cả thành phố cũng phải rung chuyển theo, vậy mà miệng lưỡi rất trơn tru.
Sau khi sơ lược nói ra một số quy tắc đấu giá của buổi đấu giá hội, không quên thả một cái dây mồi về sự trân quý của những vật phẩm áp trục, nàng liền tuyên bố bắt đầu buổi bán đấu giá.
Bất quá, sau khi tuyên bố xong, Diệp Đồng cũng không đứng lại mà lui về phía sau, nhường chỗ cho một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ trắng, nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Nếu đặt người này ở tu tiên giới thì chắc chắn là hình ảnh đại diện cho một lão quái vật tu vi thâm sâu, nhưng qua ánh mắt của Lâm Phong thì thấy lão giả này chỉ là phàm nhân mà thôi. Tuy nhiên, trong người lão lại lưu chuyển một dòng khí lưu kỳ lạ có tác dụng bồi bổ thân thể.
Lâm Phong liếc qua liền khẳng định chắc chắn người này đã ăn qua loại linh thảo linh dược nào đó có tác dụng bồi bổ khí cơ, đả thông máu huyết rồi.
Lúc này, khác với Lâm Phong, một số người