Thì ra dưới Càn Khôn Nhãn, Lâm Phong sau khi đảo qua đã phát hiện Khô Tu Tử đang ngồi trong mắt trận liền tương kế tựu kế, cuối cùng chờ cơ hội tung ra một kích liền đắc thủ.
Nhưng quả thật tu sĩ Kết Đan không phải dạng vừa. Chênh lệch giữa hai cái cấp độ cho dù có công pháp thay thế thì vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.
Vừa rồi, Lâm Phong không chút do dự tung ra một quyền đến chín phần sát kình mà chỉ đả thương được một chút Khô Tu Tử mà thôi, chứng tỏ nhục thân người này cũng mạnh mẽ đến khó tin.
Lại nói, cũng rất may cho Lâm Phong là Khô Tu Tử là tu sĩ Kết Đan ở thế giới thiếu thốn này, cho nên đối với các loại pháp bảo, pháp quyết cũng là ít đến đáng thương. Nếu không chắc chắn ngay từ đầu đã xuất ra pháp bảo cực mạnh phủ đầu Lâm Phong rồi.
Khô Tu Tử không qua khổ tu, rèn luyện nhục thân, từng bước chịu biết bao đau đớn khổ cực mới có tu vi này.
Khô Tu Tử mặc dù sát khí đại thịnh, nhưng trong lòng cũng giật thót, ánh mắt nhìn Lâm Phong cũng thêm phần kiêng kị.
Mặc dù bản thân gã ít pháp bảo tốt, nhưng đại sát chiêu ảo trận này cho dù tu sĩ cùng giai với Khô Tu Tử gã thì cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ. Cái trận pháp này là gã trong một lần tình cờ đi du lịch mà đạt được ở một di tích, từ đó trải qua tự mò mẫm cũng đã phát huy được mấy phần uy lực, tuy không dám nói là đại sát chiêu nhưng dùng nó để vây khốn một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì cũng không đến nỗi nhanh bị phá vỡ như vậy.
Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng Khô Tu Tử được thêm vào sự tham lam, thèm thuồng.
Bởi vì theo gã nghĩ, chắc chắn Lâm Phong phải có bảo vật hoặc công pháp lợi hại gì đó có thể khắc chế mê trận.
Mà hai cái này, đặt ở đâu trên thế giới này chắc chắn cũng bị người ta tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nghĩ vậy, Khô Tu Tử liền mở đôi môi khô khốc, nứt nẻ nói:
Tiểu tử, mày tu luyện công pháp gì hay có bảo vật gì? Nếu ngoan ngoãn giao ra đây thì tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng, sau đó tiến nhập luân hồi. Còn không, để tao tự tay bắt mày sưu hồn thì cho dù luân hồi cũng đừng mơ tưởng đến.
Haha, buồn cười. Các hạ có phải tự tin quá không?
Hừ, rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt!
Nói xong, cả người Khô Tu Tử biến mất tại chỗ, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong mắt thấy cảnh này liền Kim thân ngân quang đại thịnh, Hỗn Nguyên Lực trong cơ thể không chút giữ lại cũng theo quyền ảnh tung ra.
Lập tức hơn mấy chục quyền được tung ra chỉ trong thời gian ngắn làm cho âm thanh vang vọng:
Ầm..ầm..
Khí lãng do hai quyền đầu của hai người va chạm vào nhau làm cho cây cối xung quanh gãy đổ, cây cỏ bị nhiệt lưu sinh ra đốt cháy khô vàng.
Sau một hồi, hai thân ảnh tách ra, khóe miệng Lâm Phong không nhịn được mà chảy một dòng máu tươi, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo.
Trong lòng Lâm Phong càng kiến thức hơn sức mạnh của tu sĩ Kết Đan Kỳ kiêm tu luyện thể, đồng thời thầm hạ quyết tâm nếu ngày hôm nay qua khỏi, nhất định chuyên tâm tu luyện Kim Thân hơn, tránh chịu thiệt thòi như hôm nay.
Lâm Phong bên này đang nhộn nhạo, kiêng dè thì bên kia, Khô Tu Tử cũng nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt quái vật.
Giấu bàn tay đang hơi run run sang lưng, Khô Tu Tử nhìn Lâm Phong bằng con mắt quái dị nói:
Thì ra mày còn là một Luyện thể sĩ. Không ngờ tao còn xem nhẹ mày. Xem ra hôm nay không sự dụng một chút thần thông thì cũng rất khó làm gì được mày.
Nói xong, gã liền trở tay một cái, trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Khô Tu Tử sau khi lấy ra thanh kiếm, liền cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu, hét lớn:
Tế Kiếm Linh!
Nói xong, tay cầm thanh kiếm chĩa thẳng lên bầu trời, một mùi huyết tinh liền theo đó mà tràn ngập theo tới.
Thanh Huyết kiếm này chính là bản mạng pháp bảo của Khô Tu Tử dưỡng dục nhiều năm. Nhưng điều mà gã không ngờ là nó lại bài xích với một môn công pháp kiêm tu của gã, vì vậy, mỗi lần sử dụng kiếm này, Khô Tu Tử đều cần phải tiến hành huyết tế mới có thể khu động được năng lực cường hãn của nó.
Số lượng kẻ địch chết dưới thanh Huyết Kiếm này của Khô Tu Tử nhiều không kể xiết. Đa số đều bị một chiêu chém làm hai nữa, đạo tử thân vong.
Chỉ nhiêu đó cũng thấy sức mạnh của nó.
Với những lý do đó, mà chỉ khi nào Khô Tu Tử cảm thấy kẻ địch khó nhằn thì mới cắn răng xuất nó ra.
Lần này, vì đang muốn hạ sát thủ với Lâm Phong trong khu vực này, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn. Khô Tu Tử mặc dù tự phụ thần thông to lớn nhưng nếu gã có hành động gì quá đáng chắc chắn sẽ dẫn tới một số lão quái vật chú mục, cái được không bù nổi cái mất.
Cho nên lúc này, Khô Tu Tử liền muốn một kiếm kết thúc tính mạng Lâm Phong, tránh dây dưa dài dòng thêm nữa.
Nhưng Lâm Phong tất nhiên không đứng yên chịu chết, nhìn thấy Khô Tu Tử đang chuẩn bị thi triển một chiêu Kiếm Thuật nào đó. Lâm Phong liền nhoáng người lên, lao tới chỗ Khô Tu Tử.
Khô Tu Tử thấy Lâm Phong nhào tới, chẳng những không kinh hãi mà còn vui mừng, khoảng cách càng gần thì chỉ càng làm cho gã dễ dàng chém giết Lâm Phong hơn mà thôi.
Lâm