Tiểu La dẫn Lâm Phong đến một khu chung cư, sau khi vòng vèo thì cuối cùng dừng lại ở một căn nhà khá cũ.
Tiểu La động tác rất nhanh, mở cửa mời Lâm Phong vào bên trong.
Bên trong căn nhà bày biện sạch sẽ, có một cái bàn thờ quan công và một bàn thờ một người đàn ông, Lâm Phong liếc sơ qua liền thấy tiểu La có mấy phần giống người đàn ông này, liền suy đoán có lẽ cha của nàng đã mất sớm.
Tiểu La không để ý thái độ Lâm Phong mà lúng túng nói:
Lâm..Lâm đại nhân, mẹ em nằm bên trong, để em dẫn mẹ em ra cho ngài xem xét.
Không cần, bác gái đang ốm, nếu cô không ngại thì cứ dẫn tôi vào.
Lâm Phong mặc dù nói vậy nhưng thần thức sớm đã thấy một luồng sinh khí mỏng manh phía bên trong, cho thấy người bên trong chắc chắn bệnh đã lâu ngày, hút tinh hoa sinh mệt đến mức cạn kiệt thì sinh khí mới mỏng manh như vậy.
Vậy, vậy làm phiền Lâm tiên sinh theo em.
Nói rồi, tiểu La liền bước đến cửa phòng, đang định đưa tay mở ra thì người trong phòng dường như nghe được tiếng bước chân, liền ho khan hỏi:
Tiểu La, là con sao?
Giọng nói ôn nhu nhưng vô cùng yếu ớt suy kiệt.
Tiểu La liền mở cánh cửa, bước vào ngồi lên giường, nắm cánh tay gầy trơ xương nói:
Mẹ, con đây. Đây là Lâm đại…ca, anh ấy rất tinh thông y thuật, mẹ để anh ấy xem bệnh giúp mẹ nhé?
Vừa nói, tiểu La vừa đánh ánh mắt cầu xin Lâm Phong. Nàng không gọi đại nhân, sợ mẹ nàng lại suy nghĩ nhiều, gây ra khó xử cho Lâm Phong.
Lâm Phong hoàn toàn hiểu chuyện này, cho nên cũng rất phối hợp mà cúi đầu chào:
Cháu chào bác, cháu là Lâm Phong. Là bạn của tiểu La. Cháu nghe nói bác bệnh nên đến xem có giúp được gì không? Xin bác đừng trách cháu đường đột nhé!
Chào cháu Lâm, cảm ơn cháu có lòng. Bệnh của bác thì bác hiểu rõ nhất, dù cháu có giúp được hay không thì bác vẫn rất vui.
La mẫu mặc dù trong người vô cùng mệt mỏi nhưng cũng miễn cưỡng cố gắng cười nói.
Lâm Phong cũng không dài dòng, lập tức một tay giả vờ cầm tay La mẫu để bắt mạch, nhưng Càn Khôn Nhãn sớm đã quan sát toàn bộ cơ thể của La mẫu.
Bỗng dưng hai mắt hắn trợn to, không thể tin nổi. La mẫu vậy mà không phải bị bệnh, hèn chi trải qua bao nhiêu đợt khám và chạy chữa khắp nơi mà không thể khỏe lại.
Lâm Phong trong lòng cả kinh. Không ngờ lại có loại thể chất này thực sự xuất hiện. Đây chính là một loại thể chất được gọi là Long Nhai Linh Thể.
Loại thể chất này nếu xuất hiện trên người một nam nhân, tất nhiên là đại cơ duyên, dù tu luyện võ công hay tiên gia công pháp đều ngày đi vạn dặm, hơn nữa còn có khả năng thức tỉnh Long Lân chi hồn, khi đấu pháp chỉ cần triệu hoán Long ảnh, bá khí thông thiên, là thứ mà tu sĩ nào bắt gặp cũng hận nó không sinh ra trên người mình.
Lợi hại là vậy, nhưng nếu nó xuất hiện trên người một nữ nhân thì chính là đại họa. Chẳng những không thể tiến hành tu luyện mà chỉ cần tu luyện thì tuyệt đối không sống qua ba năm, cả người lập tức bị bạo thể mà chết. Cũng may La mẫu vốn là người ở thế giới này, cả đời bình phàm không dính tới chuyện tu luyện, cho nên mới có thể sống đến ngày hôm nay, xem như cũng quá may mắn rồi. Chỉ có điều Long Nhai Linh Thể trong người càng ngày càng phát tác, rút khô sinh lực thọ nguyên khiến cho La mẫu chỉ cách cái chết không còn bao lâu.
Nhưng càng may mắn hơn chính là Lâm Phong đã đến tu vi Trúc cơ hậu kỳ đỉnh, cộng với diệu dụng của Hỗn Nguyên Quyết có thể miễn cưỡng tính là một Kết đan sơ kỳ. Với tu vi này, mới có thể không tổn hao gì đến La mẫu mà rút một tia linh căn Long Nhai Linh Thể này ra ngoài.
Nhưng nhất định Lâm Phong sẽ phải tổn hao sức lực rất lớn.
Chính vì điều này, Lâm Phong sau khi bắt mạch xong liền trầm ngâm không nói.
Tiểu La thấy thái độ Lâm Phong thì mơ hồ cảm thấy không ổn. Nếu như Lâm Phong bó tay, nàng cũng không còn cách nào khác.
Còn La mẫu ngược lại dường như đã suy sụp tinh thần, chỉ cười yếu ớt nói:
Tiểu Lâm, cháu đừng buồn. Sống chết con người có số cả. Bác đã nhìn thấu rồi, không được thì thôi, không cần để tâm.
Bác gái, cháu có cách trị khỏi cho người. Nhưng hai người phải hứa một vài chuyện thì cháu mới có thể ra tay.
Lâm Phong sau một hồi trầm ngâm thì thần bí nói.
Tiểu La nghe vậy thì không chút chần chừ liền lao tới bên cạnh, cầm tay Lâm Phong xúc động nói:
Thật sao, thật sao Lâm đại ca, chỉ cần anh trị khỏi bệnh cho mẹ em, đừng nói một vài chuyện, cho dù một trăm chuyện em cũng hứa với anh.
Nói xong nước mắt liền trào ra, sau đó ôm chầm lấy La mẫu, hai mẹ con cùng rớt nước mắt.
Lâm Phong chờ cho hai người bình tĩnh lại, liền nói:
Trước tiên, khi cháu chữa bệnh thì tiểu La ở bên ngoài không cho bất cứ ai làm phiền. Thứ nữa, sau này không được cho bất cứ ai biết là cháu trị khỏi cho bá mẫu, cháu cũng không hành nghề y, cho nên loại sự tình này tốt nhất ít người biết một chút.