Lâm Phong thấy Diệp Hà làm động tác cúi đầu cảm tạ, cũng không có ngăn cản mà tiếp nhận, sau đó cười nói:
Được rồi, lễ tạ ta cũng đã nhận. Diệp chủ tịch không cần khách khí thêm nữa, chuyện đó cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi, cho dù ai gặp hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ cứu tiểu Ngọc.
Diệp Hà cũng không có dài dòng lôi thôi, nghe Lâm Phong nói vậy liền cười nhẹ gật đầu. Thiên ngôn vạn ngữ cảm tạ đều để trong lòng, nhưng ánh mắt của bà ta lại nhìn Lâm Phong, sau đó liếc liếc tiểu Ngọc sắc mặt đỏ rần đang cúi đầu tránh né, tròng mắt xoay chuyển liền suy nghĩ tới chuyện gì đó, mỉm cười.
Ồ, chào Diệp chủ tịch.
Một giọng nói trầm ổn vang lên, thì ra là Trần Hùng vừa bước ra, nhìn thấy Lâm Phong và Diệp Hà đang đứng nói chuyện liền kêu lên, sau đó bước nhanh tới, đưa tay chào.
Chào Trần thiếu, cậu và Lâm tiên sinh…?
Diệp Hà sau khi bắt tay Trần Hùng, liền thấy hắn đứng bên cạnh Lâm Phong thì hỏi.
Ha hả, Lâm tiên sinh là giám định đại sư của công ty chúng tôi. Hôm nay tới đây là để giám định lô nguyên thạch mới cho đợt hàng sau của Trần gia.
Ồ, thì ra là vậy. Thì ra Lâm tiên sinh còn có địa vị này. Ha ha. Xem ra lần này Trần gia nhặt được bảo rồi, ài, sau này mong mọi người chiếu cố lẫn nhau nhé!
Diệp Hà hơi ngạc nhiên, sau đó che miệng cười khẽ, bộ dáng có chút vui vẻ, không hề có ý tứ khác thường gì.
Trần Hùng tuy hơi ngạc nhiên với thái độ ôn hòa thân thiện của vị Diệp chủ tịch trước nay luôn cao ngạo này, nhưng cũng cười đáp lại:
Cùng nhau phát triển, cùng nhau phát triển!
Thôi, mọi người vào đi, chúng ta cứ đứng đây nói chuyện mãi thì chắc đến tối mất.
Lâm Phong bất ngờ chen ngang, hắn cũng thấy ngán ngẩm loại vờn qua vờn lại thế này rồi, không nhịn được nói.
Haha, vậy mọi người tự nhiên nhé, tôi còn phải đi gặp vài vị bằng hữu. Tiểu Ngọc, hay là con đi với Lâm tiên sinh để mở rộng tầm mắt đi, tý nữa mẹ xong việc thì chúng ta gặp lại, con thấy sao?
Diệp Hà làm như vô tình quay qua hỏi tiểu Ngọc.
Dạ, nhưng không biết con có làm phiền anh Lâm không đây!
Nói rồi, đưa ánh mắt to tròn nhìn Lâm Phong.
Đối với loại sự tình hương diễm này, Lâm Phong tất nhiên cầu còn không được, liền mỉm cười ấm áp đáp luôn:
Có gì mà phiền, chỉ sợ tiểu Ngọc đi với tôi, sẽ bị cái đẹp của tôi làm lu mờ ánh sáng thuần khiết của cô ấy mà thôi.
Ha..ha…
Mấy người nghe xong lời thoại vô sỉ kinh điển này của Lâm Phong liền nở nụ cười. Sau đó Diệp Hà cũng từ biệt rồi đi qua chỗ khác.
Lâm Phong rất tự nhiên làm ra tư thế mời:
Mời tiểu Ngọc công nương khởi giá!
Được rồi tiểu Lâm tử!
Tiểu Ngọc vốn tính tình thông minh hoạt bát, thấy vậy cũng rất nhịp nhàng phối hợp, sau đó cùng nhau đi vào.
Trần Hùng thấy cảnh này thì lắc đầu thở dài, trong lòng đếm tới đếm lui cũng không sao đếm hết sự bội phục với kỹ năng tán gái thượng thừa của Lâm Phong, đúng là lô hỏa thuần thanh, tự nhiên hài hòa không chút dấu vết mà đưa con gái người ta vào hố lửa.
Bên kia Diệp Hà đang nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, dư quang khóe mắt nhìn thấy Lâm Phong và tiểu Ngọc sánh đôi đi vào thì khóe miệng cũng khẽ cười, sau đó tiếp tục râm ran trò chuyện.
Ngày đó từ biệt, không ngờ em lại là tiểu thư danh giá của Diệp gia đấy nhỉ?
Lâm Phong cười trêu tiểu Ngọc.
Tiểu thư gì chứ, chẳng phải cũng là con người bình thường sao?
Tiểu Ngọc nhíu cái mũi nhỏ xinh, hừ mũi đáp.
Ồ, sao em có vẻ tức giận vậy. À, ngày đó em đến Nam Kinh làm gì mà để rơi vào hoàn cảnh đó? Tiểu thư như em cho dù đi vi hành thì cũng phải mang theo mấy gã hộ hoa sứ giả chứ?
Em lén đến Nam Kinh tìm chị hai, nhưng không gặp được mà còn bị gặp chuyện kia. May mà gặp anh, nếu không em không nghĩ ra chuyện sau đó sẽ thế nào nữa!
Tiểu Ngọc khẽ đáp, giọng nói vẫn mơ hồ còn mang theo chút sợ hãi.
Tìm chị hai? Chẳng lẽ em còn chị nữa sao? Mà chị hai em sao phải đi tìm?
Chị hai em năm mười hai tuổi đã bỏ nhà ra đi, sự tình trong đó thì đến giờ em vẫn chưa rõ. Nhưng trong một lần nghe lén mẹ nói chuyện, em nghe được hình như chị hai đang ở Nam Kinh len lén chạy đến đó tìm. Ai ngờ…
Xem bộ dáng chắc em không tìm được rồi phải không?
Đúng vậy. Ài…em thật sự rất mong mỏi gặp lại chị ấy.
Tiểu Ngọc buồn bã nói.
Vậy chị hai em tên gì, tuổi tác ra sao, anh ở Nam Kinh cũng có chút bạn bè, không chừng còn có thể trợ giúp em một hai.
Lâm Phong thấy vậy, trong lòng khẽ động liền ấm áp nói ra.
Thật sao? Anh giúp em thật chứ? Nhưng mà…anh còn nhiều việc, hơn nữa em cứ làm phiền anh mãi…
Phiền cái gì? Hay là không nói, không nói thì thôi vậy!
Nói xong, Lâm Phong giả vờ cả giận, định bước đi, tiểu Ngọc thấy vậy liền hốt hoảng cầm tay hắn kéo lại, nhưng sau đó liền đỏ mặt buông ra nói:
Không, ý em không phải vậy…em…
Tiểu Ngọc tưởng đâu Lâm Phong nổi giận, đang định giải thích, bỗng nhìn thấy hắn cười cười liền biết bị trêu chọc, lại nhớ đến cảm giác ấm áp dễ chịu truyền