Sau khi nghe Lâm Phong nói về chuyện thiên địa linh khí thay đổi, Đao Cuồng cũng xoay chuyển trong mắt, truyền âm:
Nói đến mới nói, khi trước ta cũng từ một hòn đảo về, lúc phi hành cảm thấy hình như những sinh vật sống dưới biển cực kỳ sợ hãi, giống như đang trốn tránh thứ gì đó vậy. Ta cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Kiếm Tửu nghe vậy thì cũng tiếp lời:
Hừ, ngay cả thế giới phàm nhân cũng quan sát được mấy hiện tượng bất thường. Thậm chí một vài quốc gia có công nghệ khoa học phát triển dùng vệ tinh bên ngoài Trái Đất cũng quan sát được thay đổi bất thường. Đáng tiếc, đó không phải là thứ bọn họ có thể đối chọi.
Kiếm Tửu nói tới đây thì ngọc giản truyền âm của Lâm Phong rung động, hắn liền lấy ra xem, sau đó trả lời gì đó.
Một lát sau, một thân ảnh quen thuộc đi tới, thì ra là Lê Dũng.
Ha ha, chào Lâm huynh. Tới đây sao không báo để tiểu đệ ra đón tiếp? Ồ, tu vi của huynh…tiền bối…
Khà khà, tiền bối cái gì, cứ xưng huynh gọi đệ không thoải mái hơn sao? Dù sao tu sĩ của Nhân tộc chúng ta đều là cùng một nhà, không cần mấy thứ lễ nghi phiền phức.
Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lê Dũng giật mình thì cười nói.
Ủa, Kiếm huynh, Đao huynh cũng ở đây? Mọi người….
Lê Dũng nghe vậy thì mỉm cười, nhưng quay mặt qua nhìn thấy Kiếm Tửu và Đao Cuồng đang ngồi nhìn hắn cười cười thì giật mình kêu lên, dáng vẻ mừng rỡ.
Đúng là có duyên, thì ra Lê huynh cũng quen biết với Lâm huynh, vậy thì tốt quá, cùng ngồi xuống nào!
Đao Cuồng thoải mái cười ha ha nói. Bộ dáng cũng rất thân thiết với Lê Dũng.
Lâm Phong và Lê Dũng khẽ nhìn nhau liền cười lên vui vẻ. Trái đất đúng quả thật là nhỏ, xoay đi xoay lại thì ra tất cả đều là quen biết. Nhất thời bầu không khí lại náo nhiệt thêm mấy phần.
Tuy nhiên, qua vài câu chào hỏi, mấy chén rượu cạn, Lê Dũng lại nhăn đôi mài kiếm, trầm mặc nói:
Ba vị đạo huynh chắc cũng biết tình hình chúng ta rồi phải không? Nhưng ta vừa nhận được một tin xấu và một tin tốt. Mọi người có muốn nghe không?
Kiếm Tửu không chút chần chừ đáp:
Vậy nói tin xấu trước đi, nghe xong chuyện xấu sau đó nghe tin tốt để đỡ mất hứng.
Hai người Lâm Phong và Đao Cuồng cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lê Dũng thấy vậy thì nhúc nhích môi truyền âm:
Bọn dị tộc không biết dùng phương pháp gì, đã phá hủy toàn bộ nguồn năng lượng của phàm nhân, ngay cả các thiết bị điện tử hoặc dự phòng cũng theo đó mà tắt ngấm. Cả thế giới phàm nhân ngoài kia đang rối loạn đến cực điểm. Xem ra bọn chúng không nhịn được, đã bắt đầu ra tay rồi.
Hả? Chuyện này có bao nhiêu phần sự thật? Nguồn tin của huynh có chính xác không?
Người hỏi chính là Đao Cuồng, lúc này cả ba người đều có chung vẻ mặt ngạc nhiên này.
Chắc như bắp. Theo thám tử của chúng ta báo về thì Dị tộc đã bắt đầu tập hợp quân số, chuẩn bị tiến công ào ạt. Hơn nữa, cũng không biết bọn này nhận tin từ đâu mà có vẻ như đang tiến thẳng đến bao vây chỗ chúng ta theo ba hướng. Tình thế cực kỳ bất lợi.
Lê Dũng cười khổ, nhấp một ngụm rượu nói.
Ba người Lâm Phong vốn đã cực kỳ lo lắng, lúc này nghe được tin tức này thì tâm trạng liền trầm xuống, ai cũng lặng im âm thầm tính toán lại sắp xếp của bản thân.
Cũng không phải họ ích kỷ, nhưng trong loại đại chiến hỗn loạn như thế này, dù là ai cũng không rãnh phân tâm lo cho người khác, phải tự bảo vệ lấy bản thân trước rồi mới tính tới chuyện sau.
Lát sau, Lâm Phong chậm rãi truyền âm hỏi Lê Dũng.
Vậy còn tin tốt là gì?
Lê Dũng nhìn ba người sau đó từ tốn đáp:
Lần này đích thân tu sĩ Hóa Thần sẽ cùng chúng ta chiến đấu. Hơn nữa theo thông tin tình báo, tu sĩ cao giai đối phương cũng chỉ ngang chúng ta. Nếu so về chất lượng thì Nhân tộc chúng ta cũng không kém quá nhiều. Hơn nữa…
Lê Dũng nói tới đây thì thần thần bí bí mỉm cười, sau đó thật nhỏ giọng truyền âm:
Hơn nữa Nhân tộc chúng ta vẫn còn lưu hậu thủ!
Hừ, tưởng gì nguy hiểm. Cái này thì có dùng đầu gối ta cũng đoán được!
Đao Cuồng tính tình bạo phát, liền buột miệng nói.
Đối với loại đại chiến tồn vong này, dù là ai cũng sẽ có ám chiêu hậu thủ. Nhân tộc hay Dị tộc cũng đều không phải những kẻ ngu, tất nhiên có thủ đoạn của riêng mình.
Tuy nhiên, tin tức ba vị Hóa Thần đích thân ra tay thì cũng đúng là một tin tốt.
Trước nay, Lâm Phong luôn cho rằng thế giới này sớm đã tuyệt tích tu sĩ cao giai, nhưng không ngờ khi gặp đại sự tồn vong của toàn tộc thì vẫn xuất hiện nhiều như vậy. Điều này cho thấy, thế giới này hoàn toàn không phẳng lặng như vẻ bề ngoài của nó, mà là âm thầm sôi trào bên trong.
Trong lúc tất cả mọi người đan bàn luận thì trên bầu trời bỗng dưng vang lên tiếng nói:
Mời mọi người đến quảng trường trung tâm!
Lâm Phong nghe vậy liền lục tục đứng dậy cùng mọi người đi đến quảng trường. Thần thái ai cũng ngưng trọng, bởi thông qua quãng thời gian tụ họp tại đây, không ít thì nhiều mỗi người đều nắm được đại khái tình hình của Nhân tộc.
Khu vực quảng trường chia làm ba phần, dựa theo tu