Lâm Phong sau khi thấy cảnh Triệu Mẫn bước vào thì lắc lắc đầu, tiếp tục đi một vòng quan sát khắp nơi.
Xoạch!
Cửa phòng mở ra, trong phòng ngoại trừ Triệu Mẫn và Lâm Mai thì còn ba nam một nữ khác mà Lâm Phong chưa quen biết. Nghe tiếng mở cửa thì tất cả mọi người đều ngoái nhìn.
Thấy người tới là anh hai của mình, Lâm Mai cao hứng đứng dậy, đi tới kéo tay Lâm Phong vào. Thấy cảnh này, mọi người trong phòng đều tỏ ra ngạc nhiên mà nhìn Lâm Phong, nhất là Triệu Mẫn, cô không thể tin được…
Lâm Mai thì hoàn toàn không chú ý tới thái độ của mọi người mà nhiệt tình giới thiệu:
Giới thiệu với mọi người, đây là anh của mình tên là Lâm Phong. Giới thiệu với anh hai, đây là…
Lâm Mai rất nhiệt tình giới thiệu đôi bên làm Lâm Phong cũng biết được đại khái, ngoài Triệu Mẫn thì cô gái còn lại là Tiêu Thúy Lan, hai người thanh niên ngồi cạnh là Hà Minh, Trần Lực, còn vị thanh niên đeo kính gọng vàng bề ngoài có vẻ sang trọng là Trịnh Quang, chính là cháu của chủ nhà hàng khách sạn này. Mọi người đều đồng loạt chào hỏi Lâm Phong, sau đó tự giới thiệu mình lại một lần nữa..
Lâm Phong đặc biệt để ý Trịnh Quang là vì lúc nãy, Lâm Phong nhận thấy ánh mắt của anh ta có chút khác thường khi nhìn mình, nhưng khi nghe giới thiệu Lâm Phong là anh của Lâm Mai thì khác thường này nhanh chóng tiêu tán.
Lâm Phong cũng lịch sự chào hỏi mọi người một phen, riêng Triệu Mẫn thì tỏ ra rất cao hứng, nhưng khi Lâm Phong chào cô:
Chào Triệu Mẫn, xem ra hai chúng ta cũng có duyên ha!
Anh hai, sao anh biết Triệu Mẫn vậy? Hay là hai người…?
Nói xong, đôi mắt Lâm Mai khép lại thành hình lưỡi liềm kéo tới kéo lui trên cổ Lâm Phong, làm cho hắn có cảm giác ớn lạnh, không nhịn được liền giải thích:
Lúc nãy anh đi dạo thì thấy em Mẫn bị té nên đỡ một lần, đây mới là lần gặp thứ hai thôi!
Đúng vậy đó Lâm Mai, mình được anh Phong giúp nên mới quen biết thôi. Nhân tiện em xin cảm ơn anh lần nữa nha, nếu không chân em chắc đau chết mất~
Triệu Mẫn hai má nóng bừng lí nhí nói, càng về sau giọng nói càng nhỏ, trực tiếp biến thành tiếng muỗi kêu.
Ha ha, rất hân hạnh được gặp anh hai. Bọn em đều là bạn chơi chung nhóm, nếu anh là anh hai của tiểu Mai thì cho phép bọn em cũng gọi anh hai nhé. Có được hay không?
Người thanh niên tên Hà Minh là một thanh niên khá béo, gương mặt lúc nào hình như cũng đầy hồng quang kèm theo nụ cười mỉm, đứng dậy nói, sau đó vươn cánh tay định bắt tay vị anh hai hờ Lâm Phong.
Được, nếu mọi người nể mặt thì cứ gọi anh một tiếng anh hai. Bữa cơm hôm nay anh hai lo hết, các em cứ vui chơi thoải mái!
Lâm Phong hiếm thấy đi chơi với em gái, nhân cơ hội này mà làm em gái mình nở mặt nở mài một phen. Dù sao thì, tiền này đối với Lâm Phong từ bây giờ chỉ là con số mà thôi, hoàn toàn không đáng để ý.
Hoan hô anh hai!
Ba cô gái hoan hô lên một tiếng, sau đó kéo Lâm Phong ngồi xuống rồi chẳng mấy chốc căn phòng vang lên tiếng trò chuyện rôm rả, đủ loại thức ăn nhanh chóng đưa lên. Những món ngon Nam Kinh đều được gọi đầy đủ không thiếu món gì.
Lâm Phong hiện giờ tuy mang thân phận tu sĩ, nhưng ngoài cái đó, hắn còn là một cái đầu gỗ chậm tiêu không theo kịp thời đai. Người khác không nói chuyện tới hắn thì hắn cũng lười trả lời, chăm chú ngồi thưởng thức món ăn, có lúc còn toát ra vẻ mặt nhấm nháp một cách nghệ thuật, người không biết còn tưởng hắn bị tự kỷ. Tuy vậy, tình trạng thoải mái đó không duy trì được bao lâu, hai cô gái còn lại cũng không biết nghe Lâm Mai kể cái gì, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lâm Phong, rồi cả ba cô nàng cùng cười rộ lên. Ba anh chàng bên kia cũng tranh thủ chúc rượu, pha trò, đủ loại âm thanh vang lên làm cho Lâm Phong rất là hồi tưởng tuổi thanh xuân.
Thanh xuân là gì, là vô ưu vô lo, thoải mái kết giao, không ngươi tranh ta đấu, nói chuyện gì cũng là giảng nghĩa khí cùng tình cảm.
Gấp một miếng thịt quay giòn rụm thơm lừng cho vào miệng, nuốt xuống, sau đó nhấp một ngụm rượu vào miệng, Lâm Phong lắc lắc đầu khi nghĩ về nhân sinh.
Triệu Mẫn bên kia thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Phong, rồi lắng nghe Lâm Mai kể xấu Lâm Phong chuyện gì đó với thái độ chăm chú, còn cô gái còn lại là Thúy Lan cũng cảm thấy thú vị, nhoẻn nụ cười nghe tiểu Mai kể chuyện trên trời dưới đất.
Trong ba người, Lâm Mai hoạt bát, lém lỉnh nhất, dễ thu hút nhân khí nhất, Triệu Mẫn thì e thẹn, ngây thơ, trong sáng nhất, còn lại Thúy Lan chính là người nổi bật nhất với khí chất cao nhã, vừa xinh đẹp thân thiện nhưng gương mặt xinh đẹp và nụ cười ấm áp làm cho người khác không thể nào quên được.
Ba thanh niên dân chơi miệt vườn thỉnh thoảng nhìn thấy ba nàng thiếu nữ cười rộ thì đều thần sắc điên đảo, không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, nhưng khi vô tình ngoái đầu nhìn lại thấy Lâm Phong vẫn tự nhiên thưởng thức heo, vịt, cá…một cách say mê đắm đuối thì đồng loạt âm thầm giơ ngón tay cái.
Người so với người sao lại khác nhau xa như vậy, Trần Lực ngươi xem, anh hai Lâm Phong có bá khí như vậy, định lực như vậy, mỹ sắc trước mặt cũng chỉ như gió thoảng mây bay, liếc cũng không liếc một cái, tao chỉ cần có hai phần định lực của anh Phong, tựu sau này có thể tung hoành giang hồ không địch thủ nha~
Hà Minh một mặt dâm tà, nhỏ giọng nói với hai chiến hữu bên cạnh.
Hừ, tao xem không chừng anh hai bán xà bông thì đúng hơn, lúc nãy tao còn thấy anh ấy liếc tao một cái, nổi hết cả da gà, tựa như nhìn thấu tim gan phèo phổi của tao vậy.
Trịnh Quang rùng mình một cái, lí nhí nói.
Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, mày xem anh hai thế nào mà thích mày.