Ngay lúc Lạc Thủy cảm thấy chán không muốn chơi nữa, lập tức cả người như tiêu thất, sau đó xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phong, bàn tay khẽ đảo một cái lập tức Lâm Phong đang cắn răng chạy trốn bỗng cảm thấy cả người cứng đơ, linh lực trong cơ thể lập tức ngừng vận chuyển, cơ thể bị khóa chặt một cách quái dị.
Cạc cạc, xem con lươn nhỏ ngươi còn luồn lách đi đâu, lại còn để ta tốn công đuổi theo ngươi nãy giờ, yên tâm, ta sẽ hảo hảo tiếp đãi người, khặc khặc~
Lạc Thủy đang khóa chặt Lâm Phong, đang đắc ý cười lớn chuẩn bị tiến tới mang hắn đi đâu đó, nhưng đột nhiên cước bộ đình chỉ, bàn tay vỗ một cái lên đỉnh một cây to gần đó, hét lớn:
Là ai lén lén lút lút, chết cho bổn tôn!
Chỉ thấy không gian tại ngọn cây dao động một cái, ba người một già hai trẻ hiện ra, trong đó người đứng giữa là một ông lão tay cầm bầu rượu, cười nhìn bàn tay khổng lồ do thiên địa nguyên khí hóa ra đang ầm ầm vồ tới, hời hợt nói:
Một con yêu thú vừa hóa hình cũng dám múa may trước mắt lão tử, cút!
Nói xong lão liền vung tay, một nắm đấm màu vàng bay tới đánh tan bàn tay khổng lồ do Lạc Thủy đánh tới, thuận thế đánh tới vị trí mà Lạc Thủy đang đứng, điệu bộ không chút nương tay.
Lạc Thủy thầm kêu không ổn, lập tức đá Lâm Phong về phía trước nắm đấm đồng thời tế ra một cái thuẫn bài màu xanh loang lỗ, vừa tế ra liền đón gió hóa thành một vầng sáng che chắn trước người. Đồng thời tay còn lại cũng không rãnh rồi mà bắt một thủ ấn kỳ lạ, miệng lẩm nhẩm, cả người liền tiến vào trạng thái nửa người nửa yêu, trên người hiện lên một lớp vảy màu xanh tím rất ảo diệu.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, Lâm Phong đang bị khóa chặt thì ngơ ngác thấy Lạc Thủy đá mình ra trước nắm đấm, trong lòng thầm mặc niệm tổ tông Lạc Thủy một vạn tám nghìn lần, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị về thành dưỡng sức thì thấy lão giả hất tay một cái, nắm đấm lập tức tiêu tán khỏi thiên địa như chưa từng xuất hiện, riêng Lâm Phong thì khôi phục hoạt động.
Tuy nhiên, mặc dù khôi phục hoạt động nhưng động tác tiếp đất cuối cùng của Lâm Phong lại không mấy đẹp mắt, cả người dính đầy đất.
Hai người đứng bên cạnh lão giả có một nam một nữ, nam thì tầm hai mươi tuổi tuấn lãnh tiêu sái, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng quan sát chiến đoàn giữa lão giả và Lạc Thủy, còn nữ thì băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ tuy chừng mười lăm mười sáu tuổi nhưng trước sau đầy đặn, điện nước đầy đủ, đôi mắt to tròn trong suốt lại toát ra mấy phần tinh nghịch, nhìn thấy Lâm Phong tiếp đất bằng dụng cụ đội nón, bùn đất đầy đầu thì che miệng cười duyên, tiếng cười như chuông bạc vang vào tai Lâm Phong làm hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Một thanh niên nghiêm túc như Lâm Phong mà bị mất mặt trước một cô gái, dù cô gái đó có là Thị Nở đi nữa, thì hắn vẫn có thể nổi điên lên, huống chi là một cô nàng xinh đẹp như vậy. Vì vậy, sau khi đứng dậy phủi bùn đất trên người, Lâm Phong lập tức phát hỏa nhìn lão giả đang đấu pháp với Lạc Thủy.
Lạc Thủy sau khi tiến vào trạng thái bán yêu thì dường như chiến lực tăng lên một tầng, vậy mà lại ngang tài ngang sức với lão giả. Lúc này mặc dù Lạc Thủy đang điều khiển một thanh hắc nhận đánh về phía một cái chuông tỏa ra từng làn ánh sáng màu bạc.
Nhìn qua thì có vẻ lão giả đang ở thế phòng thủ nhưng điệu bộ của lão vẫn rất ung dung, còn Lạc Thủy thì có vẻ khá chật vật.
Lạc tôn giả, thường ngày ngươi chơi đùa ta không quan tâm, nhưng người này để ta gặp thì xem như có duyên, xem như nể mặt ta bỏ qua. Còn nếu đạo hữu muốn liều mạng thì lão phu sẽ phụng bồi, dù sao ta cũng muốn thỉnh giáo qua Tê Thiên Ma Công của đạo hữu uy lực như thế nào?
Lão giả nói xong liền không ngần ngại mà bùng ra một luồng uy áp cực kỳ khổng lồ, đang cắn răng tấn công, Lạc Thủy bỗng cảm thấy luồng uy áp khổng lồ của lão giả truyền tới liền biến sắc mặt, không nhịn được kinh hãi hét lên:
Ngươi, ngươi vậy mà tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ? Lại còn biết bổn tôn, ngươi là ai, nói!
Khà khà, nói tới ta khi trước từng viếng tham Hắc Thiên tôn giả một lần, khi ấy ngươi hãy còn mới tiến giai nên chắc không nhớ lão phu cũng là chuyện bình thường~
Hả, chẳng lẽ ngươi là…người đó?
Ha hả, nếu Lạc tôn giả đã biết thì tốt rồi, không biết có nể mặt lão phu hay là cùng nhau trao đổi chút tâm đắc chiến đấu?
Hừ, nếu ngươi là người đó thì tất nhiên là ta nể mặt. Nhưng ngươi cũng đừng quên ước định năm đó giữa nhân tộc các ngươi và bọn ta. Nếu các ngươi dám trở mặt thì dù có máu chảy thành sông bọn ta cũng quyết không bỏ qua!
Tốt, chuyện đó lão phu nhất định nhớ!
Lão giả cười cười vuốt chòm râu trắng, khí thế khổng lồ lúc nãy hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là khí chất tiên phong đạo cốt.
Được, vậy ta sẽ bỏ qua. Ngày sau gặp lại bổn tôn nhất định thỉnh giáo cao chiêu của đạo hữu!
Lạc Thủy cực kỳ cao ngạo nhưng không biết vì lý do gì mà cũng có vẻ tôn kính lão giả, chầm chậm xoay người rời đi. Nhưng trước khi đi, nàng âm thầm truyền âm vào tai của Lâm Phong:
Ngươi còn thiếu bổn tôn mười Kim Nguyên Bảo, ngày khác ta sẽ đến đòi lại. cạc cạc…
Lâm Phong vốn đang ôm một bụng bực tức, lại nghe Lạc Thủy truyền âm, tính tình bướng bỉnh lại dâng trào, lập tức cũng truyền âm trở lại nói:
Lạc muội, ngày khác ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời, cứ chờ