Thiếu nữ này là một chưởng quỹ thuộc Lăng gia, nhìn thấy Lâm Phong nhàn nhạt nói vậy thì lắc đầu cười khổ nói:
Đạo hữu quá đa tâm rồi. Không biết đạo hữu xưng hô thế nào? Ta họ Lăng tên chỉ có một chữ Linh.
Chào Lăng đạo hữu, ta tên là Vũ Kỳ. Đạo hữu thấy gốc linh dược này thế nào?
Lâm Phong cũng không ngại trực tiếp hỏi, dù gì hắn thật sự đang rất gấp gáp.
Haha, Vũ đạo hữu nếu nói như vậy thì ta cũng không dối gạt đạo hữu, đây quả thật là linh dược ngàn năm, hơn nữa chất lượng linh dược rất tốt, cũng có thể đạt đến thượng phẩm. Nói thật, loại linh dược ngàn năm này, bổn tiệm cũng lâu lắm rồi chưa xuất hiện qua.
Vừa nói, Lăng Linh vừa vuốt vuốt mái tóc nhoẻn miệng cười, nhưng thấy gã Vũ Kỳ này trơ như đá, trong lòng thầm mắng đầu đất, tiếp tục nói:
Nếu Vũ huynh đồng ý bán thì ta có thể thay mặt bổn tiệm xuất ra ba mươi lăm vạn linh thạch để mua. Đạo hữu thấy sao?
Vừa nói, Lăng Linh vừa ra vẻ giá này đã hết mức, một bộ chịu thiệt thòi.
Nhưng đáng tiếc, nói về trả giá thì Lăng Linh còn non và xanh lắm, làm sao qua mắt được Lâm Phong. Chỉ thấy hắn cười cười nói:
Ta thấy đạo hữu cũng thật sự yêu thích, nhưng giá đạo hữu đưa ra thật sự có hơi thấp. Đạo hữu cũng biết tìm một cây linh dược ngàn năm đã khó, nhưng loại thượng phẩm mà dược chất còn đầy đủ như vậy thật sự càng không dễ dàng. Hay là vậy đi, hiện nay ta đang có một danh sách dược liệu, đạo hữu nếu không phiền xem qua, nếu giúp tại hạ thu thập đủ thì chúng ta có thể hợp tác được. Tất nhiên, ta cũng cấp cho đạo hữu giá cả công bằng, không ai chiếm tiện nghi của ai!
Lăng Linh nghe lời này thì hiếu kỳ, biết chuyện này tám phần thành công rồi, liền mạnh dạn trả lời:
Vũ huynh yên tâm, chỉ cần là linh dược không quá hi hữu ta đều có thể cung cấp cho đạo hữu loại tốt nhất.
Khặc, Lăng đạo hữu chớ vội đồng ý, cứ xem trước đã hẵng nói.
Nói xong, Lâm Phong móc từ túi trữ vật ra một cái ngọc giản đưa cho Lăng Linh, ngọc giản này là loại chuyên dùng chứa thông tin chỉ đọc được qua thần thức mà thôi. Trước lúc xuống núi, Lâm Phong đã âm thầm ghi hết những chủng loại linh dược phụ liệu còn thiếu để luyện một loại đan dược là Trú Nhan Đan và Cố Tâm Đan, có kỳ hiệu trong việc tiến giai Trúc Cơ sau này.
Lăng Linh nghe Lâm Phong lãnh đạm nói vậy thì càng thêm hiếu kỳ, nhưng khi tiếp nhận ngọc giản rồi xem những thứ bên trong nó thì lại nhíu mài, dược liệu bên trong không quá quý hiếm như nàng tưởng tượng, mà số lượng thật sự thật sự nhiều cả về chủng loại lẫn số lượng, nhất thời ngay cả tồn kho của chỗ nàng cũng không kham nổi. Nghĩ nghĩ một chút, Lăng Linh ho nhẹ một tiếng rồi có chút xấu hổ nói:
Vũ đạo hữu thông cảm, tất cả số linh dược mà đạo hữu cần ta đều có thể cung cấp, tuy nhiên cần chút thời gian đi gom hàng. Chẳng hay Vũ đạo hữu có chờ được không?
Ha ha, nếu vậy thì tốt, vậy thì chúng ta nói chuyện phiếm cũng được, dù sao ta nơi này cũng có nhiều thời gian.
Lâm Phong giả vờ lỗ mãng đùa bỡn Lăng Linh, nhưng thực ra trong lòng cũng đang cấp tốc suy nghĩ. Bây giờ hắn mới biết hành động bán linh dược của mình hôm nay có chút lỗ mãng, không chừng sẽ gây ra hành động không hay, nhất là thỉnh thoảng hắn nhận thấy chút ánh sáng kỳ dị của Lăng Linh nhìn mình.
Ngồi nói chuyện một chút, một người thanh niên mang theo bao lớn dược liệu chạy vào phòng sau đó lui ra.
Lăng Linh thấy vậy thì khẽ mỉm cười:
Đây là tất cả số dược liệu mà Vũ đạo hữu cần. Mời đạo hữu kiểm tra lại.
Không cần, ta tin tưởng Lăng đạo hữu. Nhưng có phải là chúng ta nên bàn chuyện giá cả hay không?
Tiếp theo đó Lâm Phong cùng Lăng Linh trải qua một hồi báo giá, trò chuyện, bất tri bất giác cũng đến buổi chiều.
Bởi vì sự tinh đã được giải quyết, cho nên Lâm Phong cũng hứng chí mà ngồi trò chuyện cùng cô nàng xinh đẹp này một chút, còn Lăng Linh thì cũng nhân cơ hội này dò hỏi nguồn gốc cây thiên niên linh dược nhưng đều bị Lâm Phong lãng tránh.
Mặc dù bên ngoài vẫn nói chuyện bình thường nhưng trong lòng Lâm Phong thở dài, xem ra nàng này đã động tâm tư với Lâm Phong rồi, đối với việc dùng linh dược nghìn năm để đổi lấy tiền tài sau này chắc chắn khó có thể thực hiện nhiều lần, xem ra phải cố gắng luyện đan để tiêu thụ, nếu không chắc chắn có ngày mang tới họa sát thân.
Lăng Linh trò chuyện với Lâm Phong hồi lâu thì cũng nói lời chia tay, bởi vì hôm nay thu được một cây thiên niên linh dược nên tâm trạng của nàng rất vui vẻ, cây linh dược này nếu sử dụng khéo léo thì chắc chắn sẽ mang tới mối lợi bất tận cho cửa hàng của nàng. Mặc dù trải qua mấy lần đều dò xét không được nhưng nàng ẩn ẩn nghi ngờ tên Vũ Kỳ này chắc chắn còn linh dược trân quý như vậy, cho nên chút tâm tư đen tối của nàng cũng tạm gác sang một bên, thả dây dài câu cá lớn, biết đâu chừng sau này tên này lại mang cho nàng một kinh hỉ khác.
Lâm Phong cho bao linh dược cần mua vào túi trữ vật kèm theo gần mười vạn linh thạch còn thừa ung dung rời đi mà không hề biết trong lòng Lăng Linh thoáng cái đã suy tính nhiều như vậy.
Lâm Phong tìm một quán trọ rồi gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn, không khách