Tiểu Bạch sau khi ra khỏi Linh Thú Viên liền ngửi ngửi, sau đó hưng phấn gầm lên một tiếng.
Theo tiếng gầm này, nó lập tức nhún mình một cái bay đến chỗ một đám âm hồn trắng phếu đang lơ lửng ngay lối đi, miệng khẽ gầm gừ lên một loại âm ba kỳ dị.
Lâm Phong thấy cảnh này thì giật mình.
Chiêu này sao lại giống Phật môn Sư Hống Công đến như vậy? Khoan đã, không phải Sư Hống Công, nếu là Sư Hống Công sao nó lại phát ra đứt quãng tùy theo số lượng âm hồn như vậy?
Lâm Phong cảm thấy vô cùng tò mò.
Lúc này, tiểu Bạch đại phát thần uy nhanh chóng chấn cho mấy âm hồn đang khí thế lăng lệ bỗng dưng như bị choáng. Tiểu Bạch chỉ chờ có vậy, không chút do dự nhào tới mũi hít một cái, hít mấy cái âm hồn này thành một đạo bạch khí chui vào trong mũi.
Nhưng âm hồn khác dường như gặp được khắc tinh, thấy cảnh này thì hoảng loạn đường ai nấy trốn, nhưng tiểu Bạch thấy cảnh này thì tức giận, lập tức một âm ba vang dội truyền ra.
Theo âm ba này, ngoài một âm hồn có vẻ cực kỳ mạnh mẽ và gần như ngưng đọng thành thực thể như một người con gái đang đứng trên lầu thì tất cả đều bị chấn không thể trốn chạy được.
Lâm Phong thấy cảnh này thì giật mình, càng thêm hiếu kỳ, bởi vì hắn để ý thấy những âm hồn khác cũng hình như rất kinh sợ âm hồn màu trắng hình cô gái này, bọn chúng khi bỏ chạy cũng tránh xa hướng cô gái đang đứng.
Lâm Phong rất hứng thú nhìn cô gái này không chút hoảng sợ.
Mà dường như bóng hình nửa hư nửa thật của cô gái này cũng như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, liền ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt trắng toát, hai mắt lõm sâu mang theo hai vết máu giống như hai dòng nước mắt tràn ra, cái miệng có hai răng nanh cũng mang theo vết máu đỏ tươi, hình ảnh này ngay lập tức đập vào mắt Lâm Phong.
Đáng tiếc, hình ảnh hãi hùng này không làm Lâm Phong sợ hãi mà cười rộ lên.
Chỉ là một cái hồn phách cũng dám lập uy trước mặt ta, còn không mau đi chết cho ta!
Tuy nhiên, nói xong thì Lâm Phong mới sực nhớ cái hồn này đã chết rồi cơ mà? Nhưng thôi kệ, động tác của hắn cũng không vì vậy mà chần chừ chút nào.
Vỗ túi trữ vật bên hông, Lâm Phong liền lấy ra hơn mười tấm Hỏa phù, đối phó với loại Âm linh hồn phách này thì dùng những bảo vật hệ hỏa lúc nào cũng mang đến hiệu quả tuyệt vời.
Chỉ thấy Lâm Phong cũng không đánh về phía Nữ hồn mà đánh liên túc ra chung quanh, ý đồ của hắn rất rõ ràng, đó chính là bắt sống cái hồn này.
Bởi vì Lâm Phong nhận thấy tiểu Bạch sau khi hấp thụ gần như toàn bộ đám âm hồn lẻ loi kìa thì nhìn nữ hồn này rất là thèm thuồng, nhưng đồng thời cũng có chút kinh sợ.
Lâm Phong không hề khinh địch, nhưng nữ hồn cũng không phải dạng vừa, mở cái miệng máu phun ra một loại âm khí xám xịt đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong không thấy vậy thì hai mắt lóe hàn quang không nói hai lời, chân đạp một cái nhảy lên tiếp cận nữ hồn này.
Nữ hồn mắt thấy Lâm Phong vậy mà ngang nhiên tiếp cận mình, liền hung hăng thè cái lưỡi màu đỏ ra định trói chặt Lâm Phong lại, phong tỏa thế công của hắn.
Mắt thấy cái lưỡi đỏ lòm mang theo âm khí khuếch tán đánh tới, Lâm Phong cười lạnh rút Hỗn Nguyên Kiếm ra, sau đó chém một cái cắt đứt cái lưỡi hư ảo này, đồng thời còn dẫn phát sát khí kéo đến chỗ nữ hồn.
Nữ hồn hét thảm một tiếng định quay lưng liều mạng xông ra khỏi vòng vây của Hỏa phù mà Lâm Phong đã đánh ra từ trước, nhưng Lâm Phong làm sao để nó được như ý.
Hắn liền lao tới lấy ra một tấm Định thân phù cuối cùng trong túi trữ vật, không chút khách khí dán vào người nữ hồn này.
Cũng may, Định Thân Phù không làm hắn thất vọng, cho dù nữ hồn chỉ là một cái âm hồn ngưng tụ không có chân thân nhưng vẫn không tránh khỏi tác dụng của nó.
Lâm Phong nhìn cảnh này thì mỉm cười hài lòng.
Sở dĩ ngay từ đầu hắn không dùng Càn Khôn Nhãn một chiêu diệt sát âm hồn này là vì muốn thành toàn cho tiểu Bạch, nếu không hắn cũng không cần tổn hao tâm tư như vậy.
Chỉ thấy tiểu Bạch nhìn thấy âm hồn đứng bất động do bị Lâm Phong khống chế thì nhào lên, sau đó phun ra một làn khói xám xịt bao vây lấy âm hồn rồi hít vào một hơi, sau đó liền truyền một tia ý niệm đến Lâm Phong cho nó vào Linh thú viên.
Lâm Phong thấy vậy liền thu nó vào Linh Thú Viên rồi nhìn nhìn chung quanh.
Lúc này căn nhà đã trở nên đỡ âm u lạnh lẽo hơn rất nhiều, Lâm Phong cũng lấy làm kỳ, tại sao lại có nhiều âm hồn tụ tập nơi đây như vậy.
Hắn liền không nhanh không chậm đi quan sát chung quanh một phen.
Căn nhà này không nhìn thì thôi, khi nhìn tận mắt mới thấy sự ma quái của nó. Từ phòng bếp, phòng khách cho tới các căn phòng ngủ bên trên đầu có một vẻ xộc xệch, hỗn loạn khác thường.
Lâm Phong dạo bước tới một căn phòng dường như phòng sưu tầm thì bất chợt ánh mắt ngưng tụ.
Hắn nhìn thấy một vật kỳ lạ, mà thông qua thần thức đã bỏ sót.
Bước vào trong phòng, Lâm Phong liền