Lâm Phong nhìn Trương Hoành đồng ý một cái giá cao ngất ngưỡng bán lại hai viên phỉ thúy của gã thì trong lòng thầm tính toán.
Lâm Phong tuy rất yêu thích viên phỉ thúy này, nhưng giữ lại thì chỉ có tác dụng ngắm nghía mà thôi, chi bằng đổi lấy một số lượng tài phú lớn để mua một căn nhà rộng rãi, thoáng mát cho cha mẹ.
Ý định này cũng đã nảy sinh trong lòng Lâm Phong từ lâu nhưng chưa có thời cơ thực hiện.
Tuy nhiên, đối với loại cực phẩm khả ngộ bất khả cầu như viên phỉ thúy này thì muốn đạt giá cao nhất, tất nhiên phải mang đi bán đấu giá, nhưng Lâm Phong cũng không thể nuốt lời chuyện ưu tiên bán cho Diệp Thị được. Suy xét một lúc, Lâm Phong liền nói:
Viên phỉ thúy này tôi không có ý định giữ.
Diệp Minh nghe lời này thì mừng rỡ, hai mắt sáng lên hỏi dồn:
Vậy là Lâm tiên sinh quyết định bán cho chúng tôi?
Vừa nói câu này, trong lòng Diệp Minh vừa mừng thầm, đồng thời hạ quyết tâm cho dù khô máu cũng phải mua bằng được viên phỉ thúy này. Có nó làm chiêu bài thì tài phú nhất định cuồn cuộn chảy vào công ty Diệp Thị.
Đáng tiếc, Lâm Phong lại nói tiếp:
Nhưng tôi cũng không định cứ như vậy mà bán đi!
Vậy, ý của Lâm tiên sinh là...?
Tôi muốn nhờ công ty châu báu Diệp Thị tổ chức một buổi bán đấu giá, tất nhiên, chiết khấu hoa hồng vẫn theo thông lệ trong nghề. Diệp tổng thấy sao?
Lâm Phong thấy vẻ mặt Diệp Minh không được tốt lắm liền hỏi.
Sắc mặt Diệp Minh có thể cao hứng mới là lạ. Đối với loại bảo vật thế này, cáo già thành tinh như gã hoàn toàn hiểu rằng nếu để nó lên sàn đấu giá chắc chắn không thể cạnh tranh lại với nhiều đại gia tài đại khí thô.
Tuy nhiên, đây cũng không phải hoàn toàn có hại. Ít nhất công ty châu báu Diệp Thị cũng có được danh tiếng và một số chiết khấu hoa hồng không phải nhỏ.
Suy xét thấu đáo mọi chuyện, Diệp Minh liền cười nói:
Được, một lời đã định. Mọi công tác liên quan cứ để cho công ty châu báu Diệp Thị lo. Chi tiết liên quan sẽ do Diệp Đồng trao đổi, toàn quyền xử lý với Lâm tiên sinh.
Diệp Minh không ngu, gã hoàn toàn hiểu nếu so với quan hệ của gã và Lâm Phong thì xem ra đưa cho Diệp Đồng xử lý chuyện này còn tốt hơn nhiều.
Mà viên Thủy tinh chủng kia của Lâm Phong cũng được mang đi bán đấu giá. Nói gì thì nói, nó vẫn là Thủy tinh chủng hàng thật giá thật.
Sau khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, Lâm Phong đang định cất bước ra ngoài thì Diệp Minh hai mắt đảo một cái, xoa xoa tay cười lấy lòng bước tới nói:
Lâm tiên sinh, đối với vị trí Giám định đại sư của công ty châu báu Diệp Thị, ngài thấy sao? Chỉ cần ngài đồng ý thì điều kiện gì cũng dễ bàn, hơn nữa trước kia Diệp Đồng hứa với ngài cái gì thì điều kiện đều tăng lên theo ý muốn của ngài. Lâm tiên sinh thấy sao?
Diệp Minh biết Lâm Phong cũng không hài lòng lắm với mình, cho nên lời vừa nói ra liền đưa ra một loạt các điều kiện cực kỳ mê người.
Chỉ thấy Lâm Phong quay mặt lại nhàn nhạt nói:
Tôi không có hứng thú với vị trí này nữa. Chẳng qua nể mặt Diệp tiểu thư thôi, sau chuyện đấu giá này thì coi như đôi bên không còn liên hệ gì. Chào ông!
Nói xong liền quay lưng đi thẳng, bỏ lại Diệp Minh đứng ngẩn ngơ nửa ngày mới thở dài sườn sượt đi vào.
Lâm Phong sau khi ra khỏi công ty châu báu Diệp thị thì nghe điện thoại của Diệp Đồng, nàng nói sơ qua một số điều kiện chi tiết về chuyện bán đấu giá, Lâm Phong nghe xong ừ hử rồi cúp máy.
Suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc trời chuyển về chiều, Lâm Phong liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Lâm Phong, hôm nay sao lại gọi cho tôi vậy? Chú em lần nào gọi cũng mang đến kinh hỉ cho tôi, lần này là gì đây?
Haha, chào anh Trần. Anh vẫn khỏe chứ? Tối nay anh có rãnh không? Em vừa mới đi xa về, cũng muốn tìm anh ăn ké bữa cơm, có được không?
Không hiểu sao, nghe chất giọng hào sảng của vị Trần Hùng này thì Lâm Phong cảm thấy thoải mái, cũng vì vậy mà đùa giỡn một câu.
Nghe câu nói đùa của Lâm Phong, Trần Hùng cũng vui vẻ cười ha ha, sau đó nói:
Được, vậy thì đi ngay bây giờ luôn đi. Chú em ở đâu anh mang trâu tới đón?
Em đang ở trước cổng công ty châu báu Diệp Thị đây này!
Trần Hùng nghe xong thì hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói một câu:
OK, anh tới ngay!
Xong thì cúp máy.
Ngay lúc Trần Hùng cúp máy thì một cô thư ký bước vào trong phòng hắn đang ngồi, mang theo một tập hồ sơ nói:
Tối nay anh có một cuộc hẹn với ông chủ Lưu để bàn chuyện…
Hủy hết đi, anh ra ngoài có chuyện.
Trần Hùng vớ lấy cái áo khoác rồi bỏ lại một câu, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Phong đang đứng suy nghĩ vớ vẩn thì nhìn thấy một chiếc xe lao đến dừng trước mặt hắn.
Kính xe bóng loáng hạ xuống, Trần Hùng nhoài đầu ra nói:
Lên xe đi.
Lâm Phong cười gật đầu mở cửa xe ngồi vào.
Trần Hùng liền đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Lâm Phong sau khi cài dây an toàn thì cười hỏi:
Dạo này anh Trần phát tài rồi nhỉ, xem ra hôm nay em được hưởng sái anh rồi.
Haha, chú em đừng có đùa dai. Nhìn anh bên ngoài vậy chứ bên trong rỗng tuếch, còn một đại phú ông như em thì suốt ngày than khổ. Thật