Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Ông Đã Hỏi Qua Ý Của Tôi Chưa?


trước sau

Nguyệt Tố Song cứ tưởng như thế đã giải quyết xong, cô nhanh chóng đến công ty để làm việc. Nhưng Nguyệt Hùng nào dễ dàng tha cho cô như thế, không thể nói chuyện giải quyết được, ông ấy sẽ đến thẳng công ty để tìm cô.

Buổi chiều, Nguyệt Tố Song hết giờ làm liền tranh thủ về nhà sớm, nhưng khi bước ra cửa cô đã bị Nguyệt Hùng chặn đường.

"Mày nghĩ mày có thể trốn được tao à? Tao ra lệnh cho mày về nhà ngay lập tức! Còn có mày mau gọi điện thoại cho chủ tịch Vương, bảo hắn ta đến Nguyệt gia dùng cơm!" Ông ta cáu gắt ép buộc cô.

"Ông có tư cách ra lệnh cho tôi sao? Mau tránh đường, tôi và ông không có gì để nói cả!" Nguyệt Tố Song không sợ hãi ông ta, cô quyết tuyệt nói.

Nguyệt Hùng nhìn cô cười nhạt, biết cô cứng đầu nên ông ấy đã ra hiệu cho tên vệ sĩ của mình giữ cô lại. Sau đó ông ta giành lấy điện thoại trong túi cô, rồi gọi điện cho Vương Kiên.

"Ông làm cái gì hả? Mau trả điện thoại lại cho tôi!" Nguyệt Tố Song tức giận vùng vẫy, cô hét lớn.

"Hừ, ở đây không đến lượt mày quyết định!" Ông ta trừng mắt thấp giọng đáp.

Nguyệt Tố Song sức lực không thể chống trả được, cô chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.

Ở tập đoàn Vương thị, Vương Kiên nhìn thấy số điện thoại của Nguyệt Tố Song gọi đến, anh liền vui vẻ bắt máy."Là tôi đây, cô gọi cho tôi là có việc gì không?"

"Chào chủ tịch Vương! Xin tự giới thiệu một chút, tôi là ba của Nguyệt Tố Song. Hôm nay mạn phép gọi đến là muốn mời cậu đến nhà của tôi dùng cơm, không biết ý cậu thế nào?" Nghe thấy giọng của Vương Kiên, ông ta lập tức điều chỉnh thái độ trả lời anh.

"Anh đừng đến, đừng nghe lời của ông ta!" Nguyệt Tố Song không muốn anh bị ông ta làm phiền, cô cật lực hét lớn.

"Mau bịt miệng nó lại!" Nguyệt Hùng nhíu mày lệnh cho gã vệ sĩ.

Bên kia đầu dây Vương Kiên đã nghe thấy hết, anh biết Nguyệt Tố Song bây giờ đã bị ông ta bắt được rồi. Vì lo cho sự an toàn của cô, anh đành phải đồng ý với ông ta.

"Ông là Nguyệt tổng sao? Được rồi, nếu như ông đã có lời mời tôi sẽ không từ chối, lát nữa tôi sẽ đến! Nhưng tôi muốn nói với ông một chuyện, tôi không muốn nhìn thấy Nguyệt Tố Song bị thương dù chỉ là một chút, ông hiểu chứ?" Mặc dù anh đồng ý, nhưng anh cũng không quên hăm dọa ông ấy.

"Vâng, tôi dĩ nhiên sẽ không làm hại con của mình, cậu cứ yên tâm!" Ông ta vui mừng đáp.

Tắt điện thoại, ánh mắt của Vương Kiên thay đổi, anh chỉ thấy lời nói của Nguyệt Hùng rất kinh tởm. Lời nói thì nghe rất êm tai, nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược. Nhưng anh cũng khá khen ngợi ông ta, người có lá gan uy hiếp anh ở thành phố này thật sự rất ít, nếu như không muốn nói là chẳng có ai.

...

Nguyệt Tố Song lúc này bị Nguyệt Hùng cùng gã vệ sĩ cưỡng ép trở về nhà. Nhìn nơi mình đã lớn lên cùng mẹ từ bé đến lớn, trái tim cô cảm thấy chua xót, bởi nơi này bây giờ đã không còn là nhà của cô nữa rồi.

Trong phòng ăn bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ các món ngon, đây là muốn tạo hảo cảm tốt với Vương Kiên đi. Nguyệt Tố Song liếc nhìn một cái lại cảm thấy buồn cười, cô không nghĩ bọn họ lại dụng tâm đến như vậy.

"Tố Song, con về rồi à? Mau vào ngồi đi!" Tăng Thái Thụy thấy cô thì làm như yêu thương lắm vậy, bà ấy niềm nở lên tiếng.

Mà Nguyệt Nhã Hoa ngồi bên cạnh không buồn nói gì, chỉ cần thấy Nguyệt Tố Song trở về căn nhà này, là cô ta không thể nào mà cười nổi.

"Cảm ơn lòng tốt của các người, nhưng nó chỉ khiến tôi càng cảm thấy kinh tởm mà thôi!" Cô bật cười thành tiếng đáp.

"Mày..." Nguyệt Hùng lại giơ tay muốn đánh cô, nhưng nhớ đến lời của Vương Kiên lúc nãy, ông ta chỉ có thể kiềm nén cơn giận xuống.

"Đánh đi! Đây không phải là bản chất thật của ông sao? Đánh tôi đi!" Nguyệt Tố Song đôi mắt ẩm ướt một màn hơi nước, cô lớn giọng khiêu khích ông ấy.

Bên ngoài, xe của Vương Kiên cũng đã dừng lại trước cổng Nguyệt gia, anh bước xuống xe, trên người là một bộ vest cắt may tinh tế, làm nổi bật khí chất của anh hơn.

Nghe thấy người hầu chạy vào thông báo, Nguyệt Hùng vội vàng từ trong nhà chạy ra đón, Nguyệt Tố Song nhìn cảnh này chỉ cảm thấy đau lòng. Đứa con gái ruột như cô, nếu như không có hào quang của Vương Kiên, thì có khi đến tư cách bước vào căn nhà này còn không có, huống chi là được tiếp đón nồng nhiệt như vậy.

Đáng tiếc cho ông ta là Vương Kiên chỉ lo lắng cho Nguyệt Tố Song, anh còn chẳng buồn nhìn ông ta lấy một cái. Vừa mới ngồi vào bàn ăn, Tăng Thái Thụy đã nhanh tay gắp thức ăn cho vào chén của anh.

"Chủ tịch Vương, cậu ăn nhiều một chút, đây đều là do một tay tôi nấu nướng!" Vừa gắp lại vừa khoe khoang.

Nhưng chỉ một giây sau đó, gương mặt bà ấy đã trở nên khó coi. Thức ăn bà ấy lấy cho Vương Kiên, anh đã nhanh chóng gắp qua chén của Nguyệt Tố Song.

"Ăn nhiều một chút, tôi

thấy cô dạo này hơi gầy!" Anh quan tâm nói, cơ bản là không để ý đến ai ngoài cô.

"Chủ tịch Vương, không biết anh và con gái của tôi là quan hệ gì? Hai người làm sao lại gặp được nhau vậy? Có thể cho tôi biết không?" Nguyệt Hùng không chịu dừng lại, ông ấy nhìn hai người một lúc lâu, rồi lên tiếng hỏi.

"Nguyệt tổng, tôi không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện!" Vương Kiên không thèm nhìn ông ta, anh lạnh lùng đáp.

Không khí trên bàn ăn phút chốc căng thẳng được đẩy lên cao. Nguyệt Nhã Hoa thấy Vương Kiên quan tâm Nguyệt Tố Song nhiều như thế, cô ta vô cùng ghen ghét, ngay bây giờ cô ta muốn moi những chuyện xấu của cô ra.

"Chủ tịch Vương, anh đừng nhìn chị tôi bình thường trông hiền lành như vậy, nhưng chị ấy cái gì cũng dám làm đấy! Anh chắc là không biết, năm năm trước chị ấy đã vì tiền mà đẻ..."

"Cô câm miệng lại cho tôi!" Nguyệt Nhã Hoa còn chưa nói hết câu, Nguyệt Tố Song đã đứng bật dậy tức giận gầm lên. Cô cắn chặt môi đến bật máu, hận không thể xé rách miệng của Nguyệt Nhã Hoa ngay lúc này.

Cô không biết là bản thân cô bây giờ cũng đã rung động với Vương Kiên rồi, cho nên cô mới không muốn để anh biết được quá khứ tội lỗi của mình.

Nhìn Nguyệt Tố Song giận dữ như vậy, cô ta rất rất hài lòng."Chị làm sao vậy? Có gì mà phải nóng nảy như thế? Em nói sai cái gì à? Có sao thì tôi nói vậy thôi, chứ có ăn không nói có bao giờ đâu!" Nguyệt Nhã Hoa vẫn không muốn buông tha, lại tiếp tục công kích, châm chọc cô.

"Bốp!" Lúc này đây Nguyệt Tố Song không nhịn được nữa, đôi mắt cô đỏ ngầu vung mạnh tay tát vào mặt cô ta.

"Chị...chị dám đánh tôi?" Nguyệt Nhã Hoa hoảng hốt, cô ta ôm mặt gào lên.

"Đúng, tôi đánh cô thì sao? Nguyệt Nhã Hoa, sức chịu đựng của tôi có giới hạn, cô đừng được nước mà lấn tới!" Nguyệt Tố Song gằn giọng trả lời.

Tăng Thái Thụy xót con gái, bà ấy đau lòng ôm lấy Nguyệt Nhã Hoa vỗ về, ấm ức mà khóc lóc. Nguyệt Hùng trừng lớn mắt nhìn Nguyệt Tố Song, ông ta bắt cô phải xin lỗi.

"Nguyệt Tố Song, mày mau xin lỗi em gái ngay!"

"Tôi làm gì sai mà phải xin lỗi? Lúc Nguyệt Nhã Hoa sỉ nhục tôi trước mặt người khác, ông có bắt cô ta phải xin lỗi tôi hay không? Rốt cuộc thì tôi có phải con ruột của ông không vậy?" Nước mắt cô lăn dài trên má, cô nghẹn giọng hỏi ngược lại ông ta.

"Mày...mày đúng là thứ con bất trị mà!" Ông ta lại một lần nữa giơ tay lên cao muốn đánh cô, nhưng lần này Vương Kiên đã nhanh chóng chặn lại.

"Nguyệt tổng, ông là muốn đánh người sao? Ông đã hỏi qua ý của tôi chưa? Kể từ giờ phút này, chuyện của cô ấy không cần các người phải quản, nếu không thì đừng trách tôi! Lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng còn có lần sau tôi không chắc!" Anh tức giận nói, ngữ khí lạnh lẽo làm bọn họ phải rùng mình.

Nói xong anh nắm tay kéo Nguyệt Tố Song đi ra ngoài, để lại ba người bọn họ đứng đó như tượng gỗ.

Nguyệt Tố Song nhìn bóng lưng của Vương Kiên, cô lúc này cảm thấy hai người họ quả nhiên là không cùng thế giới, thân phận cả hai thật sự quá khác biệt. Cô mỉm cười tự giễu bản thân, hình như là cô đã trèo quá cao rồi.

"Chủ tịch Vương, tôi muốn dọn khỏi biệt thự của anh!" Cô thấp giọng lên tiếng, cô không muốn gặp anh nữa, cô muốn tránh anh thật xa.

Vương Kiên bước chân dừng lại, anh xoay người hỏi cô."Tại sao?"

"Không tại sao cả, chỉ là tôi muốn có không gian của riêng mình!" Cô lắc đầu mỉm cười đáp, chỉ có cô biết là nụ cười này thật chua chát. Cô biết mình không xứng với anh một chút nào, ở cạnh anh và Tiểu Nghiêm, chỉ khiến cho anh bị người khác chê cười mà thôi.

"Tôi không đồng ý!" Vương Kiên thở mạnh đáp, anh khó khăn lắm mới có thể đưa cô về, không lý nào mới được một ngày cô lại đòi đi như vậy.

"Chủ tịch Vương, tôi không phải hỏi ý kiến anh, tôi chỉ là muốn báo cho anh biết mà thôi!" Cô gượng gạo nói.

Dứt lời Nguyệt Tố Song vùng khỏi tay anh ra, cô co chân chạy thật nhanh ra ngoài, leo lên một chiếc xe taxi gần đó đi mất. Vương Kiên vì bất ngờ không kịp đuổi theo, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ chạy.

"Nguyệt Tố Song, em đừng mong có thể chạy thoát!"

...

Vương Kiên trở về biệt thự, nhưng Nguyệt Tố Song thì vẫn chưa, chỉ có bảo bối nhỏ chạy ra nhìn quanh tìm kiếm.

"Daddy, chị xinh đẹp không về cùng người sao?" Không thấy bóng dáng của cô, cậu nhóc nhỏ buồn bã hỏi anh.

"Tiểu Nghiêm, chị xinh đẹp không muốn ở đây nữa, cô ấy chắc là tạm thời không quay lại đâu!" Anh mệt mỏi ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu con trai đáp.

"Tại sao vậy? Hôm qua không phải mọi chuyện còn rất tốt sao? Con không chịu, con rất thích chị xinh đẹp, daddy tìm chị ấy về cho con đi!" Tiểu Nghiêm đôi mắt ngấn nước, cậu nhóc nhỏ khóc lớn nói.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện