Nguyệt Tố Song cứ tưởng như thế đã giải quyết xong, cô nhanh chóng đến công ty để làm việc. Nhưng Nguyệt Hùng nào dễ dàng tha cho cô như thế, không thể nói chuyện giải quyết được, ông ấy sẽ đến thẳng công ty để tìm cô.
Buổi chiều, Nguyệt Tố Song hết giờ làm liền tranh thủ về nhà sớm, nhưng khi bước ra cửa cô đã bị Nguyệt Hùng chặn đường.
"Mày nghĩ mày có thể trốn được tao à? Tao ra lệnh cho mày về nhà ngay lập tức! Còn có mày mau gọi điện thoại cho chủ tịch Vương, bảo hắn ta đến Nguyệt gia dùng cơm!" Ông ta cáu gắt ép buộc cô.
"Ông có tư cách ra lệnh cho tôi sao? Mau tránh đường, tôi và ông không có gì để nói cả!" Nguyệt Tố Song không sợ hãi ông ta, cô quyết tuyệt nói.
Nguyệt Hùng nhìn cô cười nhạt, biết cô cứng đầu nên ông ấy đã ra hiệu cho tên vệ sĩ của mình giữ cô lại. Sau đó ông ta giành lấy điện thoại trong túi cô, rồi gọi điện cho Vương Kiên.
"Ông làm cái gì hả? Mau trả điện thoại lại cho tôi!" Nguyệt Tố Song tức giận vùng vẫy, cô hét lớn.
"Hừ, ở đây không đến lượt mày quyết định!" Ông ta trừng mắt thấp giọng đáp.
Nguyệt Tố Song sức lực không thể chống trả được, cô chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.
Ở tập đoàn Vương thị, Vương Kiên nhìn thấy số điện thoại của Nguyệt Tố Song gọi đến, anh liền vui vẻ bắt máy."Là tôi đây, cô gọi cho tôi là có việc gì không?"
"Chào chủ tịch Vương! Xin tự giới thiệu một chút, tôi là ba của Nguyệt Tố Song. Hôm nay mạn phép gọi đến là muốn mời cậu đến nhà của tôi dùng cơm, không biết ý cậu thế nào?" Nghe thấy giọng của Vương Kiên, ông ta lập tức điều chỉnh thái độ trả lời anh.
"Anh đừng đến, đừng nghe lời của ông ta!" Nguyệt Tố Song không muốn anh bị ông ta làm phiền, cô cật lực hét lớn.
"Mau bịt miệng nó lại!" Nguyệt Hùng nhíu mày lệnh cho gã vệ sĩ.
Bên kia đầu dây Vương Kiên đã nghe thấy hết, anh biết Nguyệt Tố Song bây giờ đã bị ông ta bắt được rồi. Vì lo cho sự an toàn của cô, anh đành phải đồng ý với ông ta.
"Ông là Nguyệt tổng sao? Được rồi, nếu như ông đã có lời mời tôi sẽ không từ chối, lát nữa tôi sẽ đến! Nhưng tôi muốn nói với ông một chuyện, tôi không muốn nhìn thấy Nguyệt Tố Song bị thương dù chỉ là một chút, ông hiểu chứ?" Mặc dù anh đồng ý, nhưng anh cũng không quên hăm dọa ông ấy.
"Vâng, tôi dĩ nhiên sẽ không làm hại con của mình, cậu cứ yên tâm!" Ông ta vui mừng đáp.
Tắt điện thoại, ánh mắt của Vương Kiên thay đổi, anh chỉ thấy lời nói của Nguyệt Hùng rất kinh tởm. Lời nói thì nghe rất êm tai, nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược. Nhưng anh cũng khá khen ngợi ông ta, người có lá gan uy hiếp anh ở thành phố này thật sự rất ít, nếu như không muốn nói là chẳng có ai.
...
Nguyệt Tố Song lúc này bị Nguyệt Hùng cùng gã vệ sĩ cưỡng ép trở về nhà. Nhìn nơi mình đã lớn lên cùng mẹ từ bé đến lớn, trái tim cô cảm thấy chua xót, bởi nơi này bây giờ đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Trong phòng ăn bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ các món ngon, đây là muốn tạo hảo cảm tốt với Vương Kiên đi. Nguyệt Tố Song liếc nhìn một cái lại cảm thấy buồn cười, cô không nghĩ bọn họ lại dụng tâm đến như vậy.
"Tố Song, con về rồi à? Mau vào ngồi đi!" Tăng Thái Thụy thấy cô thì làm như yêu thương lắm vậy, bà ấy niềm nở lên tiếng.
Mà Nguyệt Nhã Hoa ngồi bên cạnh không buồn nói gì, chỉ cần thấy Nguyệt Tố Song trở về căn nhà này, là cô ta không thể nào mà cười nổi.
"Cảm ơn lòng tốt của các người, nhưng nó chỉ khiến tôi càng cảm thấy kinh tởm mà thôi!" Cô bật cười thành tiếng đáp.
"Mày..." Nguyệt Hùng lại giơ tay muốn đánh cô, nhưng nhớ đến lời của Vương Kiên lúc nãy, ông ta chỉ có thể kiềm nén cơn giận xuống.
"Đánh đi! Đây không phải là bản chất thật của ông sao? Đánh tôi đi!" Nguyệt Tố Song đôi mắt ẩm ướt một màn hơi nước, cô lớn giọng khiêu khích ông ấy.
Bên ngoài, xe của Vương Kiên cũng đã dừng lại trước cổng Nguyệt gia, anh bước xuống xe, trên người là một bộ vest cắt may tinh tế, làm nổi bật khí chất của anh hơn.
Nghe thấy người hầu chạy vào thông báo, Nguyệt Hùng vội vàng từ trong nhà chạy ra đón, Nguyệt Tố Song nhìn cảnh này chỉ cảm thấy đau lòng. Đứa con gái ruột như cô, nếu như không có hào quang của Vương Kiên, thì có khi đến tư cách bước vào căn nhà này còn không có, huống chi là được tiếp đón nồng nhiệt như vậy.
Đáng tiếc cho ông ta là Vương Kiên chỉ lo lắng cho Nguyệt Tố Song, anh còn chẳng buồn nhìn ông ta lấy một cái. Vừa mới ngồi vào bàn ăn, Tăng Thái Thụy đã nhanh tay gắp thức ăn cho vào chén của anh.
"Chủ tịch Vương, cậu ăn nhiều một chút, đây đều là do một tay tôi nấu nướng!" Vừa gắp lại vừa khoe khoang.
Nhưng chỉ một giây sau đó, gương mặt bà ấy đã trở nên khó coi. Thức ăn bà ấy lấy cho Vương Kiên, anh đã nhanh chóng gắp qua chén của Nguyệt Tố Song.
"Ăn nhiều một chút, tôi