Nguyệt Tố Song ngồi trên taxi gương mặt trắng bệch, cô tức giận siết chặt hai tay, móng tay ghim vào da thịt đến chảy máu. Đến bệnh viện, cô nhanh chân chạy vào tìm người phụ trách, rất nhanh cô đã tìm được hắn.
"Ngài giám đốc, tôi muốn biết tại sao các người lại để cho người khác đưa mẹ tôi đi, mà lại không hỏi ý của tôi?" Cô giận dữ chất vấn ông ta.
"Cô Nguyệt, người đến tự xưng là ba ruột của cô, và còn là chồng của bệnh nhân, cho nên tôi phải đồng ý cho ông ấy mang người đi!" Ông ta
không hề cảm thấy bản thân mình sai, ngược lại còn nghênh ngang đáp trả.
"Ông ta đã không còn là chồng của mẹ tôi nữa, bây giờ ông ta cũng đã có gia đình riêng của mình rồi! Nếu như sau này có người lạ đến muốn đưa bệnh nhân đi, bệnh viện của ông cũng không cần phải xác nhận lại sao? Đây là bệnh viện lớn của thành phố, mà các người lại làm ăn tắc trách như thế à?" Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng cô run run gầm lên.
Giám đốc bệnh viện đôi mắt âm lãnh nhìn cô, ông ta lại lên tiếng thoái thác.
"Đây là chuyện riêng chúng tôi không biết, vả lại người đàn ông đó có mang bằng chứng chứng minh thân phận đến đây, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác!"
Nhìn sắc mặt ông ta dửng dưng, Nguyệt Tố Song uất ức muốn khóc. "Vậy tại sao các người lại không gọi cho tôi? Tôi chính là người giám hộ của bệnh nhân, các người sao có thể không gọi cho tôi xác nhận?"
"Cô Nguyệt, đó là chuyện nhà của cô, chúng tôi không có nghĩa vụ phải gọi! Giờ tôi có việc không thể tiếp cô nữa, mời cô về nhà tự giải quyết với nhau!" Đến lúc này một câu xin lỗi cũng không có, ông ấy còn nói ngang để trốn tránh trách nhiệm.
Nguyệt Tố Song vô cùng ấm ức, nhưng cô chỉ là một người thân cô thế cô, cơ bản không thể nào mà đấu lại những người như ông ta được.
Không còn cách nào khác, cô buộc lòng phải gọi cho Nguyệt Hùng để nói chuyện phải trái với ông ta.
"Ôi con gái ngoan, cuối cùng con cũng chịu gọi cho ba rồi! Sao nào, có phải bất ngờ quá không?" Ông ta gian xảo cười nói.
"Ông đưa mẹ của tôi đi đâu rồi? Mau trả mẹ lại cho tôi!" Cô điên cuồng hét lớn vào điện thoại.
Bên kia Nguyệt Hùng đột nhiên lại im lặng, ông ta để cho Nguyệt Tố Song sốt ruột không thôi. "Ông mau nói đi chứ? Ông đưa mẹ tôi đi đâu rồi?" Cô gấp không kịp thở gào lên.
Lúc này Nguyệt Hùng lại phá lên cười lớn.
"Hahaha, nếu như muốn biết mẹ của mày ở đâu, thì mày phải giúp tao một chuyện. Mày yên tâm, tao không bảo mày phải giết người hay gì đâu, chuyện này nằm trong khả năng của mày đấy thôi!"
"Rốt cuộc là ông muốn cái gì?" Giọng cô nghẹn lại hỏi.
"Nguyệt thị hiện tại đang có một dự án muốn hợp tác cùng Vương thị, nếu như mày có thể giúp tao lấy được hợp đồng này, thì tao sẽ nói cho mày biết chỗ mà mẹ mày đang ở!" Bấy giờ ông ta đã lộ ra gương mặt tham lam của mình đáp.
"Ông thật đúng là vô sỉ mà!" Nguyệt Tố Song thất vọng kêu lên.
"Mày nghĩ thế nào cũng được, nếu như mày không chịu giúp, vậy thì cả đời này cũng đừng mong gặp lại bà ta!" Nguyệt Hùng lạnh lùng nói, với ông ta tình thân ruột thịt chẳng là cái gì cả.
"Ông..." Nguyệt Tố Song còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã nhanh chóng tắt máy.
Cô chán nản ngồi gục xuống khóc không thành tiếng, cuộc sống yên ổn chưa được bao lâu, sóng gió lại ập đến. Ông ta kêu cô giúp thế nào đây? Chuyện này cô làm được sao?
Mặt trời từ từ lặn, màn đêm buông xuống dần, Nguyệt Tố Song lúc này thất tha thất thểu trở về biệt thự. Trong đầu cô bây giờ rất loạn, không nghĩ ra được cách gì cứu mẹ cả.
"Chị xinh đẹp, chị làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào sao?" Thấy cô tâm trạng khác thường, Tiểu Nghiêm từ trên ghế sofa chạy đến hỏi han.
Nguyệt Tố Song lòng bây giờ nặng trĩu, nhưng vì không muốn để cậu bé lo lắng, cô chỉ lắc đầu nói không có việc gì cả. "Bảo bối nhỏ, chị chỉ là hơi mệt mà thôi, không có chuyện gì đâu!" Cô ôm cậu bé vào lòng, bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về.
Nhưng Vương Nghiêm rất thông minh, cậu bé không mấy tin những lời của cô nói, cậu chắc chắn là cô lại bị người khác ức hiếp, cho nên sau khi cô trở về phòng thay đồ, cậu nhóc liền cầm lấy điện thoại liên lạc với Vương Kiên.
"Daddy, chị xinh đẹp hình như lại bị ức hiếp nữa rồi! Bây giờ chị ấy trông rất buồn, con cũng không biết làm sao để cho chị ấy vui hơn!" Cậu nhóc lanh lẹ nói.
"Daddy biết rồi, chuyện này daddy sẽ cho Vệ Trạch đi điều tra!" Anh nghe xong liền gật đầu trả lời, chỉ cần là chuyện liên quan đến Nguyệt Tố Song, anh sẽ cho người làm đến nơi đến chốn.
"Vâng, ba phải xử hết đám người xấu kia đi!" Cậu nhóc tỏ ra khó chịu đáp.
Sau khi cúp máy, Vương Kiên gọi Vệ Trạch vào phòng làm việc, anh giao cho hắn đi điều tra chuyện của Nguyệt Tố Song. Vệ Trạch nhanh chóng nhận lệnh đi làm, chỉ ba mươi phút, hắn đã tra ra mọi chuyện.
"Sếp, là do Nguyệt Hùng đã đến bệnh viện đưa