Trở về biệt thự của Vương Gia, Vương Nghiêm tức giận quay trở về phòng ngủ của mình, cậu bé khoá cửa không để ai vào phòng. Rồi đùng đùng nổi giận, vớ lấy những thứ trang trí trong phòng đập vỡ nát, để trút đi sự buồn bực trong lòng.
"Xoảng!" Tiếng thủy tinh rơi vỡ làm Lý quản gia bên ngoài lo lắng, đây cũng là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy tiểu thiếu gia của mình lại tức giận như vậy.
"Các người canh chừng ở đây, tôi đi tìm thiếu gia đến giúp!" Lý quản gia dặn dò người hầu trong nhà, rồi vội chạy đến phòng đọc sách tìm Vương Kiên.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia bây giờ đang tức giận đập đồ trong phòng, tôi sợ tiểu thiếu gia sẽ tự làm bị thương chính mình" Ông ấy gấp đến nổi không gõ cửa phòng, mà mở cửa trực tiếp bước nhanh vào.
"Mặc kệ nó, nuông chiều quá lại trở nên ngang ngược. Cứ để cho nó làm loạn đi, lát nữa mệt sẽ tự dừng lại!" Vương Kiên tay nới lỏng cà vạt, anh lạnh giọng đáp.
"Nhưng mà..." Lý quản gia vẫn không yên tâm muốn nói thêm, nhưng lúc này một tiếng động lớn vang lên.
"Ầm!" Là từ phòng Vương Nghiêm phát ra, kèm theo đó là tiếng khóc nhỏ của đứa trẻ. "Hức, hức..."
"Không hay rồi!" Vương Kiên lúc này hoảng sợ kêu lên, rồi chạy nhanh sang phòng con trai.
Cánh cửa lúc này đã được khoá chặt, Vương Kiên lùi lại vài bước, anh nhanh chóng dùng sức đạp văng cánh cửa kia ra. Vừa vào đến nơi đã thấy xung quanh đồ vật rơi vỡ lộn xộn, Vương Nghiêm lúc này đang ngồi khóc rấm rứt dưới sàn nhà, chân cậu bé bị thủy tinh cắt trúng, máu tươi theo đó mà tuôn ra. Cậu bé đau đớn đưa mắt nhìn anh.
"Lý quản gia, mau mang hộp dụng cụ y tế đến đây ngay cho tôi!" Anh thở dài ra lệnh cho quản gia, rồi đi đến ôm con trai nhỏ đặt lên giường.
Lý quản gia vội vàng mang hộp y tế đến, nhưng Vương Nghiêm lúc này không chịu băng bó vết thương, cậu nhóc vùng vẫy gào khóc ăn vạ đòi đi tìm Nguyệt Tố Song. "Con muốn đi tìm chị xinh đẹp! Daddy, người đưa con đến gặp chị ấy đi!" Nước mắt cậu bé tuôn lã chã.
"Vương Nghiêm, con náo đủ rồi đó! Bây giờ là mấy giờ con có biết không? Không thể làm phiền người ta được, mau ngoan ngoãn để daddy xử lý vết thương cho con!" Vương Kiên dĩ nhiên sẽ không đồng ý, anh kiên định nhìn con trai nói.
"Nếu vậy con không cần băng bó nữa, daddy ra ngoài đi! Con không muốn nhìn thấy daddy nữa, con chỉ muốn chị xinh đẹp thôi!" Vương Nghiêm càng khóc lớn, cậu bé đưa tay đẩy anh ra gào lên.
Thấy cậu chủ nhà mình bị thương khá sâu, Lý quản gia xót xa lên tiếng khuyên nhủ.
"Thiếu gia, cứ như vậy cũng không phải cách hay, hay là cứ đưa tiểu thiếu gia đến nhà cô gái đó trước đi! Bệnh của tiểu thiếu gia không thể trở nặng hơn được, cậu biết mà!"
Vương Kiên nghe xong cũng có chút xiêu lòng, anh nhẹ giọng hỏi con trai.
"Tiểu Nghiêm, nói cho daddy nghe, tại sao chỉ mới gặp mà con lại thích cô gái đó đến như vậy? Cô ấy không dụ dỗ con chứ?"
Vương Nghiêm bàn tay nhỏ xíu đưa lên lau nước mắt, cậu nhóc thút thít trả lời.
"Daddy, trên người chị xinh đẹp có hơi ấm của mẹ đó, ở bên cạnh chị ấy con cảm thấy rất tốt! Daddy, con cũng muốn có mẹ! Tại sao mọi người đều có, chỉ có con là không?" Cậu bé uất ức, nấc lên từng cơn.
Vương Kiên nghe xong lại thở dài, anh cảm thấy áy náy, bởi vì anh không thể cho con trai một gia đình hoàn chỉnh."Được rồi, để daddy xử lý vết thương cho con trước, sau đó sẽ đưa con đến nhà chị xinh đẹp!" Cuối cùng anh cũng nhượng bộ mà đồng ý, xem như là bù đắp tổn thất cho con trai vậy.
"Cảm ơn daddy!" Cậu bé mừng rỡ ôm lấy anh reo lên.
Sau khi băng bó xong vết thương cho con trai, Vương Kiên lái xe đưa cậu nhóc đến nhà của Nguyệt Tố Song. Đứng trước cửa nhà của cô, anh có hơi ngại ngùng, vì bây giờ cũng đã khuya lắm rồi.
"Daddy!" Thấy anh chần chừ, cậu nhóc lại lên tiếng gọi.
Không muốn thấy con trai thất vọng, anh liền giơ tay lên bấm chuông.
Nguyệt Tố Song lúc nãy ngủ quên trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền mơ màng mở mắt tỉnh dậy."Là ai vậy?" Cô đưa tay dụi dụi mắt nói.
Tiếng chuông lại một lần nữa kêu lên, Nguyệt Tố Song mang tấm hình siêu âm kẹp lại vào quyển nhật ký, rồi đứng lên đi ra ngoài. Cô ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, vừa thấy hai cha con Vương Kiên đứng trước mặt, cô liền tỉnh ngủ hẳn.
"Chị xinh đẹp, em lại đến rồi đây!" Vương Nghiêm thấy cô liền hạnh phúc kêu lên.
"Chủ… hủ tịch Vương, anh với Tiểu Nghiêm sao lại đến đây rồi?" Cô ấp úng lên tiếng hỏi.
"Cô Nguyệt, làm phiền cô rồi! Có thể cho Tiểu Nghiêm và tôi ở lại một đêm không? Thằng bé về đến nhà cứ quấy khóc đòi gặp cô!" Anh nhanh chóng vào vấn đề mà trả lời cô, nhưng gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng.
"Chuyện này… nhưng nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, làm sao bây giờ?" Nguyệt Tố Song muốn từ chối khéo, cô sao có thể để đàn ông vào nhà ngủ cùng