Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Bí Mật Bị Bại Lộ


trước sau

Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu ánh nhìn, Tiểu Nghiêm bộ dáng háo hức mở chiếc hộp quà nhỏ ra. Thấy món quà bên trong rất đáng yêu, cậu nhóc nhìn Nguyệt Tố Song kêu lên.

"Mẹ xinh đẹp, con rất thích nó! Thật là dễ thương, quà của mẹ tặng là nhất!"

"Vậy sao? Con thích thì tốt rồi!" Cô gật đầu xoa gương mặt nhỏ của cậu nhóc đáp.

Nhưng đột nhiên không khí ở đây trở nên lạ thường, Nguyệt Tố Song ngại ngùng nhìn xuống sân khấu, ánh mặt kỳ lạ của mọi người đang đổ dồn về phía cô. Rất dễ để cô nhận ra, ẩn bên trong những cặp mắt đó là khinh thường cùng chê cười.

Cô biết món quà của mình rất hèn mọn, nhưng biết làm sao bây giờ, với điều kiện của một nhân viên quèn như cô, thì đó là thứ đắt nhất mà cô có thể bỏ ra rồi.

Cảm nhận được sự dò xét của bọn họ, cô rũ đầu xuống thấp để tránh ánh nhìn của mọi người, cơ thể tự động lui về sau như muốn trốn chạy. Cô không muốn ở đây nữa, cô muốn xuống sân khấu, nhưng đột nhiên Tiểu Nghiêm lại nắm tay của cô giữ lại.

"Mẹ xinh đẹp, mẹ đeo nó lên cho con đi!" Cậu nhóc muốn cô đeo nó lên cho mình, miệng còn cười rất tươi.

Vì không thể từ chối cậu bé, cô chỉ có thể mỉm cười mà gật đầu đồng ý. "Được, để mẹ đeo cho con!"

"Xong rồi!" Sau khi đeo xong, Nguyệt Tố Song chuẩn bị tính toán rời đi, thì đột nhiên cậu nhóc lại nắm bàn tay của cô kéo lên phía trước.

"Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là mẹ xinh đẹp của tôi! Vì vậy sau này mong mọi người hãy đối tốt với mẹ, giống như cách mọi người đã làm với tôi vậy!" Đứng trước mặt tất cả khách mời, cậu nhóc dõng dạc nói to, vẻ mặt cậu bây giờ rất nghiêm túc.

"Bảo bối nhỏ, con nói gì vậy?" Nguyệt Tố Song từ bất ngờ đến kinh hãi kêu lên, cô không nghĩ đến cậu nhóc sẽ làm như vậy.

Bên dưới lại bắt đầu trở nên nhộn nhịp, mọi người nhìn nhau mà trong đầu dấy lên rất nhiều câu hỏi. Mà ông bà Vương nghe xong mặt mày lại xám xịt, thành kiến của họ với Nguyệt Tố Song lại nhiều hơn.

"Đúng là tâm cơ thật mà, vậy mà lại dám dạy dỗ trẻ con nói xằng nói bậy!" Hà Thi tức giận đến run người, bà ấy nghiến răng nói khẽ.

"Bình tĩnh đã, tạm thời đừng có làm gì cả!" Vương Đạt giữ lấy tay bà ấy lại, ông ấy không muốn làm lớn chuyện ở đây.

Chỉ có Vương Kiên là đang uống rượu ở phía xa mỉm cười, anh giơ ngón tay cái ý bảo con trai đã làm rất tốt.

"Hổ phụ sinh hổ tử nha! Chưa gì đã thay ba bảo vệ mẹ rồi, có chí khí!" Huỳnh Lập Ân đứng một bên cười khoái trá lên tiếng.

"Tất nhiên, còn không xem là con trai của ai?" Vương Kiên nhếch môi đầy tự hào đáp.

Ngay lúc này Nguyệt Tố Song ở trên sân khấu còn chưa biết làm sao, thì bên dưới Nguyệt Nhã Hoa đã từ đâu đó xuất hiện. Mà để có thể đến được nơi thế này, cô ta không tiếc thân mình mồi chài một gã đàn ông mập mạp, rồi nài nỉ ông ta đưa mình đến đây dự tiệc.

Từ phía dưới khán đài đang xôn xao, Nguyệt Nhã Hoa đứng ở nơi mà mọi người dễ nhìn thấy nhất, cô ta nở nụ cười lớn gây sự chú ý.

"Hahaha, Nguyệt Tố Song ơi là Nguyệt Tố Song, chị thật sự có bản lĩnh đấy! Ba hiện tại còn ở bệnh viện chưa khoẻ lại, mà chị còn có thể ở đây ăn sung mặc sướng thế này đây!" Cô ta lớn tiếng nói.

"Nguyệt Nhã Hoa, cô ta làm gì ở đây vậy?" Cảm giác bất an của Nguyệt Tố Song lại dâng lên cao, cô sợ hãi lên tiếng.

Ở bên này Vương Kiên cũng thấy mọi chuyện sắp không ổn, anh đưa ly rượu cho nhân viên, rồi nhanh chân đi đến chỗ sân khấu.

Mà những người khách xung quanh lại đang ăn dưa hóng chuyện, bọn họ muốn xem thử Nguyệt Nhã Hoa là đang muốn nói cái gì đây.

"Có phải vì chị đã từng đẻ thuê, từng bán đi đứa con của mình, cho nên chị mới có thể dụ dỗ được tiểu thiếu gia nhà họ Vương đúng không? Chị cao tay thật đấy, đứa em này thật sự rất nể chị!" Nguyệt Nhã Hoa lúc này lại lên tiếng, nhưng lời nói của cô ta phút chốc đã làm nóng cả sảnh tiệc.

"Mọi người có thể không tin tôi, nhưng ở đây tôi có bằng chứng, cô ta là một kẻ đê tiện, đã từng lăn trên giường của đàn ông và đẻ con thuê!" Giữa lúc mọi người còn đang nghi ngờ không biết đâu là thật đâu là giả, cô ta lấy trong túi ra một xấp hình ném lên cao.

Đó là những tấm ảnh khi Nguyệt Tố Song đang mang thai, không biết làm sao cô ta có được, nhưng đây là bằng chứng xác thực nhất. Kèm theo đó là những bức ảnh Nguyệt Tố Song cả người đầy dấu vết hoan ái, khi vừa qua đêm cùng đàn ông trong khách sạn, mà do một tay cô ta thiết kế ra.

"Không, không phải như vậy đâu!" Nguyệt Tố Song cả người run rẩy đến lợi hại, cô thấp giọng nói.

Nhưng giờ phút này chẳng ai tin cô cả, chuyện xấu của người khác luôn làm đám đông tò mò. Bọn họ bất ngờ khi một cô gái nhìn thanh thuần trong sáng như cô, lại là một người phụ nữ đẻ thuê, bán con lấy tiền.

Nguyệt Nhã Hoa nhìn thấy phản ứng của mọi người, cô ta vô cùng hài lòng, bây giờ thì cô ta đã làm cho Nguyệt Tố Song
mất sạch mặt mũi rồi. Cô ta không tin Vương Kiên sau khi biết chuyện, vẫn còn muốn một người phụ nữ đê tiện như Nguyệt Tố Song.

"Đúng là không ngờ mà, sao có người lại đê tiện như vậy chứ?"

"Đúng đó, loại phụ nữ như cô ta đúng là có dã tâm mà, vì tiền có thể bán đi con của mình!"

"Chậc chậc, đúng là biết người biết mặt nhưng lại không biết lòng mà! Xinh đẹp thì có đó, nhưng nhân cách thì thật rác rưởi!"

Những người ở trong buổi tiệc đưa đôi mắt khiếm nhã nhìn Nguyệt Tố Song, còn dùng những từ không hay nói về cô. Có người còn cố tình nói thật to, để cho cô nghe mà cảm thấy nhục nhã.

"Không...không phải như vậy đâu!" Nguyệt Tố Song cảm nhận được cổ họng đắng ngắt, chuyện mà cô giấu diếm bao nhiêu lâu cuối cùng cũng bị mọi người biết hết rồi.

Ở nơi rộng lớn thế này, không có một ai để cô bám víu vào, nhìn Nguyệt Nhã Hoa ở bên dưới nở nụ cười đắc ý, hai tay cô siết chặt thành quyền. Cô đảo mắt tìm Vương Kiên, chỉ có một hi vọng là anh sẽ đưa cô rời khỏi cái nơi thị phi này. Nhưng khi thấy đôi mắt anh lạnh lùng nhìn về cô, trái tim cô như vỡ vụn thành từng mảnh, nó như nói với cô rằng anh cũng giống như họ.

Vương Kiên biết cô từng sinh con, chuyện đó anh có thể bỏ qua, nhưng anh không biết cô là đi đẻ thuê, nhẫn tâm mà bán con lấy tiền. Chuyện này anh không cách nào chấp nhận được, vì anh cũng là một người cha.

Trên tay anh là những tấm ảnh mà Nguyệt Nhã Hoa vừa ném ra ngoài, cô cũng hiểu ra rồi, hi vọng trong mắt cô cứ như thế mà vụt tắt. Sẽ chẳng ai tin cô, chẳng có bất kỳ ai nguyện tin tưởng cô lấy một lần.

Nhục nhã và ề chề, Nguyệt Tố Song cảm thấy mọi người dường như là đang muốn xẻ thịt cô ra, mà nhìn cho rõ lòng dạ của cô. Ở đây cô chẳng khác gì một con vật nhỏ, mặc cho lời nói của bọn họ xâu xé.

"Xin hãy buông tha cho tôi!" Cô sợ hãi kêu lên khe khẽ, bước chân tự động lùi nhanh về phía sau. "Làm ơn, xin đừng nói nữa! Tôi sai rồi, là lỗi của tôi!"

Lời nói vừa dứt, cô xoay người chạy nhanh về phía cánh cổng lớn, mà không dám ngoảnh đầu lại. Cô muốn chạy thật nhanh, rời xa nơi này, cô không muốn nghe những lời mắng chửi kia thêm nữa. Tâm trí của cô bây giờ vô cùng hoảng loạn, nó như muốn bức điên cô vậy.

"Mẹ, mẹ ơi!" Tiểu Nghiêm giờ phút này mới nhận ra sự việc nghiêm trọng ở đây, cậu nhóc lớn tiếng gọi theo cô.

Nhưng Nguyệt Tố Song không quay lại, cậu nhóc cảm thấy dường như mình lại làm sai cái gì nữa rồi, bất giác cậu oà lên khóc dữ dội.

Ông bà Vương thấy cháu trai khóc đến thương tâm, vội chạy lên mà dỗ dành. Khi đi ngang qua chỗ Vương Kiên đang đứng, bọn họ còn không ngừng trách anh.

"Tự xem bản thân con đã làm cái gì đi, bây giờ thì hay rồi!"

Vương Kiên cũng không nghe lọt những lời bọn họ vừa nói, anh nhìn theo hướng Nguyệt Tố Song vừa chạy đi, nhưng lần này anh sẽ không đuổi theo cô nữa.

Và hiện tại cũng chẳng ai quan tâm đến cảm nhận của cô sẽ thế nào, điều bọn họ lo lắng là làm sao để có thể dỗ dành Tiểu Nghiêm. Dù sao thì cậu nhóc vẫn là tiểu thiếu gia họ Vương, còn Nguyệt Tố Song cô chẳng là cái gì cả.

"Hức, ông bà tìm mẹ lại cho con đi! Con muốn mẹ, con muốn mẹ cơ! Bây giờ bên ngoài trời tối như vậy, mẹ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm!" Mặc dù ông bà Vương đã đến dỗ dành, nhưng cậu nhóc vẫn không ngừng khóc, mà liên tục bảo hai người tìm Nguyệt Tố Song về cho mình.

Buổi tiệc sinh nhật vốn tưởng chừng như rất vui vẻ, lại trở thành một mớ hỗn độn, mọi người ai cũng thấy căng thẳng.

"Nhất Trì, điều tra xem là ai đã đưa Nguyệt Nhã Hoa đến đây!" Vương Kiên dù không đồng tình với việc Nguyệt Tố Song đẻ thuê, nhưng anh cũng không để yên cho kẻ đã phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của con trai mình.

...

Trong vòng mười phút, Vương Nhất Trì đã tra ra. "Anh, là Trịnh tổng đã mang cô ta đến!" Hắn đến thông báo cho Vương Kiên.

"Những dự án đang hợp tác cùng ông ta, hủy hết đi cho tôi! Phải để ông ta biết rằng, đây không phải là nơi mà ai cũng có thể đưa tới!" Anh lạnh lùng ra lệnh cho hắn.

"Vâng, em sẽ cho người thông báo lại với ông ta! Nhưng mà chị...à không, anh không đi tìm cô ấy sao?" Vương Nhất Trì lo lắng hỏi.

"Lo mà làm chuyện của cậu đi, buổi tiệc hôm nay tàn sớm, gửi lời xin lỗi đến khách khứa giùm anh! Tiểu Nghiêm sẽ về nhà với anh trước, ở đây giao cho cậu!" Vương Kiên không trả lời câu hỏi của hắn, anh đứng lên cầm lấy áo vest đi đến chỗ Tiểu Nghiêm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện