Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Sẽ Có Một Ngày Em Chấp Nhận Tình Cảm Của Anh


trước sau

Nhìn thấy gương mặt đầy bất ngờ của Thiết Tử Huy, Nguyệt Tố Song cũng không còn thấy lạ lùng gì nữa, bởi cô đã quá quen thuộc với điều này. Đối với cô như vậy cũng là một điều tốt, cô cũng không còn muốn để cho ai khác phải ôm ấp hi vọng tình yêu với mình.

Ngay cả bản thân của cô cũng tự mình đặt giới hạn, là sẽ không bao giờ ở quá gần người khác giới, như vậy là cách tốt nhất.

"Tôi nói như vậy anh cũng hiểu rồi chứ? Tôi chính là người phụ nữ như vậy đấy, hi vọng là anh sẽ có một lựa chọn đúng! Đẻ thuê, bán con lấy tiền, đó chính là quá khứ của tôi!" Cô nghiêm túc nhìn anh ta nói thêm.

Thiết Tử Huy lúc đầu nghe cô nói cũng hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. "Nếu như đó là quá khứ của em, vậy thì lý do này không thuyết phục chút nào! Tôi không quan trọng quá khứ của em làm sao, tôi chỉ biết em của hiện tại là người tôi thích mà thôi! Vì vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em!" Anh kiên định đáp, vì anh tin cô không phải hạng người như thế.

Nếu là lúc trước, Nguyệt Tố Song đã sớm bị những lời nói thế này làm cho cảm động rồi, nhưng bây giờ cô đã không phải Nguyệt Tố Song của ngày xưa nữa. Cô nhìn anh ta bật cười, bởi những lời này lúc trước Vương Kiên không phải đã nói với cô sao? Nhưng kết cục thì thế nào chứ?

"Thiết tổng, sẽ có một ngày anh cảm thấy hối hận về những lời này thôi! Anh đã cố chấp như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói thêm nữa, chào anh!" Nguyệt Tố Song giờ phút này cũng mệt mỏi rồi, cô mặc kệ anh ta muốn làm cái gì thì làm, chỉ cần cô không để tâm đến là được.

"Phải vậy chứ! Nguyệt Tố Song, sẽ có một ngày em chấp nhận tình cảm của anh!" Thiết Tử Huy mỉm cười đầy thích thú, anh ta nói với theo trước khi cô rời đi.

...

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Nguyệt Tố Song trở về nhà với một túi đồ ăn mới mua từ siêu thị. Và lần này cô lại nhìn thấy Tiểu Nghiêm đang ngồi trước cửa, cậu nhóc có vẻ đã chờ khá lâu.

"Bảo bối nhỏ, không phải mẹ đã nói là con không được ra ngoài một mình rồi sao?" Cô có phần không vui, liền đi đến hỏi cậu nhóc.

"Mẹ xinh đẹp, lần này là daddy cho con đến đây, con không phải trốn nhà đi đâu!" Tiểu Nghiêm thấy cô lại cười rất tươi, cậu nhóc không thấy sợ khi cô giận, mà lại còn cảm thấy rất được quan tâm.

Nghe đến đây Nguyệt Tố Song cũng hiểu ra, đây có lẽ là kế hoạch muốn làm hòa của Vương Kiên, nhưng lần này có thế nào cô cũng sẽ giữ vững lập trường của mình. Mặc dù cô không muốn có bất cứ quan hệ nào với Vương Kiên hết, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc bảo bối nhỏ, cậu bé luôn khiến cô cảm thấy mủi lòng.

"Mặt của con bẩn hết rồi, để mẹ tắm cho con!" Nhìn thấy mặt mày của cậu nhóc lấm lem, cô liền đưa cậu bé vào trong tắm rửa.

Trong lúc tắm, Nguyệt Tố Song cảm thấy cơ thể của Tiểu Nghiêm rất xanh xao, làn da tái nhợt, không còn hồng hào như lúc cô mới gặp cậu bé.

"Bảo bối nhỏ, dạo này con có thấy mệt hay không? Có thấy đau chỗ nào không? Nếu có phải nhớ nói với daddy, không được chịu đựng một mình đâu!" Cô lo lắng hỏi cậu bé.

"Mẹ xinh đẹp, mấy ngày nay con không có ăn cơm nhiều, nên có hơi chóng mặt một chút mà thôi! Con muốn ăn cơm của mẹ nấu, vì thức ăn của mẹ rất ngon!" Tiểu Nghiêm ôm chầm lấy cô nói.

Nguyệt Tố Song nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm của cậu nhóc, đứa bé này lúc nào cũng khiến cô cảm thấy thương yêu. Cô thật sự muốn chăm sóc cho cậu, thật hi vọng rằng cậu bé là con ruột của cô.

"Ừm, mẹ sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà con thích!" Cô hôn lên má cậu bé đáp.

Sau khi tắm rửa xong, Nguyệt Tố Song đã làm cho cậu bé một bữa cơm thật ngon, trên bàn đều là những món ăn cậu bé thích nhất. Tiểu Nghiêm nhanh chóng ăn hết một bát cơm đầy, còn không ngừng tấm tắc nghe ngợi đồ ăn ngon.

Lúc này chuông cửa lại kêu lên, Nguyệt Tố Song còn tưởng là Vương Kiên đến đón cậu bé, nhưng mở cửa ra thì người đến lại là Thiết Tử Huy.

"Thiết tổng, anh đến đây làm gì vậy?" Nguyệt Tố Song ngạc nhiên hỏi.

"Mấy ngày nay thấy em ăn uống không đủ chất, cho nên tôi mang đến nhiều món ăn dinh dưỡng cho em!" Anh ta mỉm cười, giơ những túi thức ăn ngon trước mặt cô nói.

"Cảm ơn anh, nhưng mà tôi ăn rồi! Anh mang về đi, tôi không dùng đâu!" Cô vội lắc đầu từ chối.

"Sao có thể chứ? Đồ ăn cũng mang đến rồi, em chẳng lẽ lại không thể mời tôi vào nhà ăn cùng sao?" Thiết Tử Huy vẫn mặt dày đáp, anh ta không cần mặt mũi mà tự nhiên xông vào nhà của cô.

"Này, Thiết tổng!" Nguyệt Tố Song không thể cản được cái người đàn ông vô liêm sỉ này, cô bất lực kêu lên.

"Mẹ xinh đẹp, cái người này là ai vậy?" Tiểu Nghiêm đang ngồi ăn cơm trên bàn, nhìn thấy anh ta cậu nhóc liền lên tiếng hỏi.

"Chào con, chú là Thiết Tử Huy, là người đang theo đuổi cô ấy! Hi vọng chúng ta có thể hòa hợp, mong là con sẽ thích chú!" Không đợi Nguyệt Tố Song nói, Thiết Tử Huy đã đi đến giới thiệu bản thân, anh nghĩ đây là đứa con mà cô đã nói, và muốn lấy lòng cậu bé.

"Con đang ăn cơm sao? Chú có mua rất nhiều thức ăn, con có muốn thử không?" Anh ta sau
đó lấy ra một hộp thức ăn bày trước mặt cậu bé hỏi.

"Không, đồ ăn của mẹ là ngon nhất!" Tiểu Nghiêm không cho anh ta chút mặt mũi nào, cậu nhóc nhảy xuống ghế chạy đến ôm lấy chân của Nguyệt Tố Song.

Người cũng vào rồi, cô không thể nào đuổi anh ta đi được, cho nên chỉ đành để anh ta ở lại cùng ăn cơm.

"Thiết tổng, nếu anh đã như vậy thì cứ ở lại ăn cơm!" Cô mỉm cười gượng gạo đáp.

Chỉ có sắc mặt của Tiểu Nghiêm là đen lại, cậu nhóc cảm thấy lo lắng về sự xuất hiện của Thiết Tử Huy. Lại nói khi nhìn thấy Nguyệt Tố Song cười nói vui vẻ với anh ta, trong lòng cậu có cảm giác bất an. Cậu thấy hình như daddy gặp đối thủ rồi, lần này mà không ra trận chắc sẽ thua mất.

Trong lúc Thiết Tử Huy và Nguyệt Tố Song đang cho thức ăn ra đĩa, cậu nhóc liền lén trốn vào một góc gọi điện cho Vương Kiên đến.

"Daddy, nếu người còn không đến, vậy thì mẹ xinh đẹp sẽ bị người ta cướp mất đấy!"

Với bản tính nói thêm nói bớt của cậu nhóc, đã làm cho Vương Kiên đứng ngồi không yên, anh vứt hết công việc sang một bên, rồi nhanh chóng lái xe đến nhà Nguyệt Tố Song.

Mười phút sau anh đã có mặt ở trước cửa nhà cô, anh đưa tay nhấn chuông cửa.

Nguyệt Tố Song vừa thấy anh đến, cô chỉ muốn nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng vì Tiểu Nghiêm đang ở đây, nên cô không muốn cậu bé phải buồn.

"Vào đi!" Cô thấp giọng nói.

"Cảm ơn em!"

Vương Kiên vừa xuất hiện, đã khiến không khí trong nhà trở nên ngột ngạt hơn, ngồi trên bàn ăn cũng đủ khiến cho Nguyệt Tố Song cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh và Thiết Tử Huy nhìn nhau bằng đôi mắt mang hình viên đạn, mặc dù chẳng ai nói chuyện với ai, nhưng xung quanh có thể ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm.

"Giới thiệu với anh, đây là Thiết Tử Huy, tổng giám đốc của Luxury!"

"Còn người này là Vương Kiên, chủ tịch tập đoàn Vương thị, Tiểu Nghiêm cũng là con trai của anh ấy!" Nguyệt Tố Song lên tiếng giới thiệu, nhưng hai người họ dường như chẳng muốn làm quen nhau chút nào.

Cô cũng mặc kệ, chỉ muốn bọn họ nhanh chóng ăn xong rồi đi về, chứ cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Cả bữa ăn cô cũng chỉ chăm chút cho cậu bé, còn hai người họ cô xem như là chẳng tồn tại.

Nhưng điều đáng nói chính là sau bữa ăn bọn họ không hề có ý định đi về, hai người cứ ngồi lì trên ghế sofa.

"Thiết tổng, việc một người lãnh đạo mà đến nhà của nhân viên nữ vào ban đêm thật không phải chút nào, hi vọng lần sau anh sẽ chú ý!" Vương Kiên là người lên tiếng trước.

"Thật ngại quá, tôi chưa từng xem cô ấy là nhân viên của mình, mà cô ấy cũng thật sự không phải nhân viên của tôi! Tôi hiện tại đang theo đuổi cô ấy, thì chuyện này cũng là bình thường mà thôi, chính phủ đâu có cấm!" Thiết Tử Huy cũng không phải dạng vừa, anh ta nhanh chóng bật lại.

Hai người họ bắt đầu lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, làm cho Nguyệt Tố Song cảm đau đầu.

"Chủ tịch Vương, Thiết tổng, bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi, phiền hai người về cho!" Không thể chịu nổi, cô phải lên tiếng đuổi họ về.

Bị chủ nhà đuổi thế này thì hai người họ cũng không thể mặt dày ở lại, Vương Kiên nói lời tạm biệt, rồi miễn cưỡng ôm Tiểu Nghiêm đi.

"Mẹ xinh đẹp, lần sau con lại đến nhé!" cậu nhóc trước khi rời khỏi còn vẫy tay nói với cô.

"Ừm, chúc con ngủ ngon!" Nguyệt Tố Song gật đầu trả lời.

Thiết Tử Huy dù có chút không muốn, nhưng trông thấy ánh mắt ghét bỏ của Nguyệt Tố Song, anh ta cũng ngậm ngùi ra về.

...

Trở về biệt thự Vương gia, Vương Kiên đưa Tiểu Nghiêm về phòng ngủ, lúc này anh mới lên tiếng hỏi cậu bé.

"Bảo bối, con có muốn mẹ xinh đẹp trở thành mẹ chính thức của con không?"

"Dĩ nhiên là muốn rồi!" Cậu nhóc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đây vẫn luôn là ước mơ của cậu cơ mà.

"Rất tốt! Nếu như vậy thì con phải bảo vệ mẹ thật kỹ, nếu không gã người xấu kia sẽ cướp mất mẹ xinh đẹp của con!" Anh gật đầu hài lòng, rồi vuốt ve đầu con trai dặn dò.

"Vâng, con sẽ không để mẹ xinh đẹp bị cướp đi đâu!" Cậu bé nhanh chóng đồng ý mà không nghĩ ngợi nhiều. Trong lòng của Tiểu Nghiêm, người duy nhất xứng đáng ở bên cạnh Nguyệt Tố Song chỉ có daddy của mình mà thôi.

Bắt đầu từ đây, Vương Kiên thường xuyên cho cậu bé đến tìm Nguyệt Tố Song để chơi cùng, mục đích là để ngăn cản Thiết Tử Huy và cô ở cùng nhau. Nếu như những ngày cuối tuần không phải đến trường, cậu bé sẽ đến nhà cô từ sớm, và lẽo đẽo theo cô không rời bước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện