Ngay lúc Lâm Á Hân chuẩn bị xông đến đánh bọn trẻ, Nguyệt Tố Song đã đứng trước mặt cô ta chặn lại.
"Thưa cô, trẻ con chưa hiểu chuyện, tôi sẽ về dạy dỗ lại bọn trẻ! Cô muốn thì có thể đánh tôi, là do tôi chưa dạy bọn trẻ tốt, thật xin lỗi cô!"
"Cô tưởng tôi không dám đánh cô sao?" Mắt cô ta trợn ngược lên, hung hăng muốn đánh luôn cả Nguyệt Tố Song.
Đúng lúc này, một người đàn ông vội vàng chạy tới ngăn cản, hắn ta hình như là trợ lý của Lâm Á Hân. "Lâm tiểu thư, cậu bé bên cạnh cô ta chính là con trai của chủ tịch Vương, cô làm vậy không tốt chút nào! Chỉ là hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, đừng để tâm đến bọn chúng!"
"Cái gì chứ? Thằng tiểu quỷ đó vậy mà lại..." Cô ta ngạc nhiên kêu lên, đây có lẽ là một thiếu sót của thám tử, khi không thông báo cho cô ta biết chuyện này.
"Chủ tịch Vương cũng đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi!"
Lâm Á Hân dù không cam lòng, nhưng vì Tiểu Nghiêm là con trai của Vương Kiên, cho nên cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn rời đi.
Trông thấy người phụ nữ hung dữ đó đã đi khuất, Nguyệt Tố Song nhíu mày không vui nhìn bọn trẻ. Dù cho cô không phải là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, thì cô cũng không muốn người khác nghĩ con mình là những đứa trẻ không được giáo dục, không biết phép tắc là gì.
"Hai đứa đã biết lỗi của mình chưa? Lần này trở về nhà, hai đứa sẽ không được sử dụng mấy món đồ chơi này nữa!" Cô lấy lại hai khẩu súng đồ chơi của bọn nhỏ, nghiêm khắc dạy dỗ chúng.
"Mẹ xinh đẹp, bọn con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không làm như vậy nữa ạ!" Tiểu Nghiêm tròn xoe mắt đáp, cậu nhóc mặc dù bị la rầy, nhưng cảm thấy rất sảng khoái khi Lâm Á Hân bị xấu hổ trước mặt mọi người.
Nhìn hai đứa trẻ biết nhận lỗi như vậy, Nguyệt Tố Song cũng chịu thua, người làm mẹ như cô cũng bất lực với sự đáng yêu của bọn nhỏ.
...
Màn đêm tĩnh mịch bắt đầu buông xuống, bệnh viện lúc này cũng đã vắng vẻ hơn. Lúc này ở góc khuất của bệnh viện, một gã đàn ông mặc áo blouse trắng của bác sĩ, hành động thập thò mờ ám tiến vào phòng bệnh của Lâm Tố Như.
Hiển nhiên hắn ta là do Lâm Á Hân phái đến, nhằm giết chết mẹ của Nguyệt Tố Song, để danh chính ngôn thuận hưởng gia sản nhà họ Lâm.
"Đừng trách tôi, bà bây giờ sống cũng chỉ làm gánh nặng cho con cái, chết đi có lẽ là sự giải thoát tốt nhất!"
Sau khi quan sát không có người ở gần đây, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, nhanh chóng rút đi máy thở của mẹ cô. Nhiệm vụ đã xong, hắn lập tức bước nhanh ra ngoài, rời khỏi hiện trường gây án.
Lâm Tố Như bị mất đi dưỡng khí, cơ thể bà ấy bắt đầu co giật liên hồi, cứ như thần chết đã đứng sẵn bên cạnh, chờ cơ hội để mang bà ấy đi.
...
Một giờ đêm ở nhà Nguyệt Tố Song, cô đang ngủ thì chuông điện thoại gọi đến liên hồi, cô ngồi dậy dụi mắt rồi bắt máy.
"Cô Nguyệt, mẹ của cô hiện tại tình trạng rất nguy kịch, đang được cấp cứu, cô mau đến đây nhanh lên!" Người bên kia giọng gấp gáp nói.
"Cái gì, không phải lúc chiều các người nói mẹ tôi có dấu hiệu tỉnh lại sao? Làm sao mà bây giờ lại nguy kịch được?" Nguyệt Tố Song sợ hãi kêu lên, nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
Biết được nguyên nhân, cô vội vàng gửi hai đứa trẻ cho hàng xóm trông hộ trước khi Vệ Khang đến, rồi nhanh chân gọi taxi đến bệnh viện. Ở trên xe, cả người cô run rẩy, không ngừng chắp tay cầu nguyện bình an cho mẹ.
Lâm Tố Như được phát hiện ra, nhưng lại rơi vào tình trạng nguy hiểm, không biết được có cứu chữa nổi hay không.
"Mẹ, cầu xin đừng xảy ra chuyện gì! Đừng bỏ lại con một mình, con sẽ không thể chịu nổi!" Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyệt Tố Song nước mắt ngắn dài nói, đây chính là sự sợ hãi lớn nhất đối với cô. Bao năm qua cô đã vì mẹ mà trả giá rất nhiều, cô chỉ mong bà ấy có thể tỉnh lại mà thôi.
Thiết Tử Huy cũng không biết làm thế nào mà hay tin, anh ta cũng lái xe đến bệnh viện để an ủi Nguyệt Tố Song. Trông thấy cô khóc nức nở bên ngoài hành lang, trong lòng anh có chút đau nhói. Cô đi gấp đến nỗi chẳng thể thay giày, mà mang cả dép bông đến bệnh viện.
"Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi! Bác gái biết em lo lắng như vậy, sẽ vì em mà kiên cường!" Thiết Tử Huy ngồi xuống, anh ta ôm cô vào lòng an ủi.
Nguyệt Tố Song lúc này cũng chẳng có tâm trí mà đẩy anh ta ra, cô đã quá mệt mỏi rồi, cả thế giới trước mắt cứ như muốn sụp đổ.
"Tố Song, hãy để anh được chăm sóc và bảo vệ em những lúc thế này, chỉ có anh mới khiến em hạnh phúc! Vương Kiên không hề phù hợp với em đâu, anh ta và Lâm Á Hân chính là một cặp trời sinh! Lúc em đau khổ và gục ngã thế này, anh ta chắc là đang ở bên người phụ nữ kia hưởng lạc!" Thấy Nguyệt Tố Song không có ý đẩy mình ra, Thiết Tử Huy lại được đà lên tiếng, còn không quên mang Vương Kiên vào để nói xấu.
Không những vậy, anh ta còn cho cô xem hình ảnh thân mật của hai người họ, nhằm khiến cô mất đi thiện cảm với Vương Kiên, mà tình nguyện ngã vào vòng tay của anh ta.
Nhưng lần này anh ta không đạt được mục đích rồi, vì Vương Kiên sau khi nhận tin tức của Vệ Khang cũng bỏ hết công việc ngay lập tức
chạy đến bệnh viện. Dù mấy ngày nay anh vẫn luôn làm việc đến tờ mờ sáng, nhưng vì cô anh có thể bỏ qua tất cả.
"Đây là lúc để anh nói chuyện này hay sao? Thiết Tử Huy, con người anh đúng là vô sỉ không ai bằng được mà! Lợi dụng lúc tôi không có ở đây, lại muốn nói xấu tôi trước mặt cô ấy!" Vương Kiên đã nghe thấy những gì Thiết Tử Huy nói, anh tức giận đi đến nói chuyện.
"Ha, chủ tịch Vương, anh có phải đang tức giận không? Nếu như giữa anh và Lâm Á Hân không có gì, thì sao đám nhà báo kia thêu dệt được? Những tấm ảnh này có phải photoshop hay không? Kiểm tra là ra ngay mà, nếu thật là giả, anh muốn đánh muốn giết tôi thế nào cũng được!" Thiết Tử Huy cong môi cười đáp.
"Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, cút đi!" Vương Kiên mặt mày xám xịt nói, anh ghét bộ dáng ngạo nghễ của Thiết Tử Huy lúc này.
"Sao nào, thấy tôi nói đúng nên anh chột dạ sao? Có giỏi thì mắng tôi nữa đi!"
"Anh tưởng mình tốt lắm sao? Thiết tổng, chuyện xấu anh làm tôi biết hết đấy, có muốn tôi nói cho Song Song biết hay không?"
Thiết Tử Huy ngoan cố muốn kiếm chuyện, Vương Kiên phẫn nộ túm lấy cổ áo hắn ta nói. Hai bên lại bắt đầu cự cãi, vẫn là không ai muốn nhường ai.
Nguyệt Tố Song lúc này đã đủ phiền muộn, cô bị hai người họ làm cho đau đầu, cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng. "Cả hai người đi khỏi đây cho tôi! Tôi muốn được yên tĩnh, làm ơn hãy đi đi!" Cô trừng mắt nhìn họ hét lên, hai tay nắm chặt đến bật máu
"Song Song!" Vương Kiên rũ mắt kêu tên cô, nhưng khi thấy ánh mắt phẫn uất của cô, anh lại im lặng không nói gì.
Hai người họ hiểu ý tứ, liền ngoảnh đầu đi ra ngoài, chờ cho tâm trạng của cô dịu trở lại. Vừa ra ngoài, Vương Kiên đã trầm giọng nói. "Thiết Tử Huy, đừng nghĩ những chuyện anh lừa Song Song có thể che giấu suốt đời, cứ chờ đó tôi sẽ vạch bộ mặt giả dối của anh ra!"
"Chủ tịch Vương, tôi rất mong chờ ngày đó đến!" Thiết Tử Huy hất hàm thách thức, anh ta nghĩ mình đã an bài cẩn thận lắm rồi, Vương Kiên sẽ không thể nào tìm ra được kẽ hở.
Mà Lâm Tố Như nhờ được cấp cứu kịp thời, cho nên bà ấy đã qua cơn nguy hiểm. Nguyệt Tố Song lúc này ngồi bên giường bệnh, cô nắm lấy tay bà ấy, cảm nhận được hơi ấm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may là mẹ không sao!" Cô nghẹn giọng nói, khóc cả đêm đã khiến hai mắt cô sưng to.
Vương Kiên đứng bên ngoài nhìn vào trong, thấy cô khóc mà tim anh quặn thắt từng cơn. Trong đầu anh lại suy nghĩ, không lý nào đang yên đang lành lại bị tuột ống thở, có chăng là do kẻ nào ác ý làm ra. Nhưng hiện tại anh không biết là ai, bởi vì cả Nguyệt Hùng và Húc Tinh đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, bọn họ không có khả năng làm ra chuyện này.
"Anh sẽ không để chuyện này lại xảy ra đâu!" Nói xong anh cầm điện thoại đi ra ngoài gọi cho Vương Nhất Trì, bảo hắn điều tra chuyện này.
Mất không đến nửa ngày, đã bắt được tên rút ống thở, loại người khốn nạn thế này trốn cũng thật kỹ, đáng tiếc cho hắn là đã gặp trúng Vương Kiên mà thôi.
"Nói, là ai sai ngươi đi làm chuyện đó hả?" Vương Nhất Trì nở nụ cười kỳ dị hỏi hắn ta.
Gã đàn ông bị đánh đến thâm tím mặt mày, hắn ta sợ hãi co người trên sàn nhà, miệng lắp bắp khai ra. "Có một người...người đàn ông đã hứa cho tôi tiền, kêu tôi làm việc giúp hắn, tôi cũng không biết hắn là ai. Nhu...nhưng mà chiều nay hắn ta sẽ đến nhà kho số 7 đưa tiền cho tôi, anh có thể đến đó để xác minh!"
"Nói thật chứ?" Vương Nhất Trì lại cong môi hỏi.
"Th...thật mà! Xin anh hãy tin tôi!" Hắn ta sợ hãi kêu lên, nếu có thể chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây.
"Được rồi, bây giờ mang hắn đến đồn cảnh sát đi, tiếp theo nên tìm kẻ chủ mưu rồi!" Vương Nhất Trì bộ dáng lười biếng đứng dậy, hắn nhìn sang Vệ Trạch ra lệnh.
Theo lời khai của tên đàn ông kia, Vương Nhất Trì đã đi đến điểm hẹn, và phát hiện ra người đã sai khiến hắn ta chính là trợ lý của Lâm Á Hân. Vì chuyện này có lẽ vượt tầm kiểm soát, cho nên hắn phải quay về báo cho Vương Kiên.
"Anh hai, chuyện này có hay không liên quan đến người họ Lâm đó? Tiếp theo nên làm gì cô ta đây?"
"Thật kỳ lạ, cô ta vừa mới đến thành phố này, tại sao lại muốn giết mẹ của Song Song? Giữa bọn họ có thù oán gì sao?" Vương Kiên nhíu mày suy nghĩ, điều này cũng khiến anh khá là bất ngờ.
"Trong này chắc có ẩn tình! Nhất Trì, cho người mở rộng điều tra, xem thân phận của cô ta thật sự là gì?" Tình hình khá nguy hiểm cho mẹ của Nguyệt Tố Song, nên anh cần phải điều tra gấp.