Mà bên cạnh Chu Tiểu Tiểu cũng có mấy cô gái tuổi tác không sai biệt cô là mấy.
Vừa thấy bọn họ, Chu Tiểu Tiểu liền trực tiếp chạy đến.
Quần đùi cạp cao với thắt lưng cao bồi cùng áo T-shirt màu trắng đơn giản
càng biểu lộ hơi thở thanh xuân trên người cô thêm nhuần nhuyễn.
Không biết xuất phát từ khẩn trương hay cảm xúc khác, vừa thấy Chu Tiểu Tiểu
đến, Lăng Công Chúa liền lập tức nhét tay mình vào trong tay Đàm Duật.
Dáng vẻ kia giống như đang phát ra tín hiệu nào đó cho Chu Tiểu Tiểu.
Mà Chu Tiểu Tiểu sao?
Thật ra, một màn Lăng Công Chúa đặt tay mình trong tay Đàm Duật, cô cũng
thấy được. Nhưng tầm mắt cô chỉ dừng lại chỗ đó không tới một giây rồi
liền tiếp tục đi tới bên cạnh Đàm Duật.
Được rồi, từ bé đến lớn, Chu Tiểu Tiểu chính là yếu tố khiến tiểu Công Chúa không thích nhất!
Biết rõ Đàm Duật sớm hay muộn sẽ món ăn trên bàn cơm của cô, vì sao Chu Tiểu Tiểu vẫn luôn nhòm ngó món ăn trong khay của cô?
"Các em cũng tới xem phim sao?" Dường như Đàm Duật cũng không biết Lăng Công Chúa có bao nhiêu buồn bực, vẫn chào hỏi với Chu Tiểu Tiểu.
"Vâng, em cùng với mấy bạn tốt của em đến! Không nghĩ tới sẽ gặp anh Duật cùng chị Tiểu Chủ trong này..." Chu Tiểu Tiểu vừa thân thiết kéo tay Đàm
Duật vừa cười nói.
Nhìn hai người vô cùng thân thiết giống cả hoàn toàn không nhìn thấy cô, Lăng Công Chúa liền nổi giận.
"Vậy mấy bọn các em có phải định cùng nhau xem phim như vậy luôn?" Được rồi, Lăng Công Chúa thật sự bị giận đến hồ đồ, đến lời nói của bản thân rốt
cuộc có ý tứ gì cô cũng không rõ.
Mà vốn Chu Tiểu Tiểu có ý định
như vậy vừa nghe thấy Lăng Công Chúa "đại khí nghiêm trọng" để bọn họ
cùng xem phim như vậy thì miễn bàn có bao nheieu sung sướng: "Đề nghĩ
này cũng khá tốt! Dù sao bọn em còn chưa mua vé xem phim, em nghĩ mấy
người bọn họ cũng sẽ đồng ý!"
Khi nói đến đây, Chu Tiểu Tiểu còn
nhìn về mấy bạn nhỏ đằng sau mình. Mà những người này thật ra đã sớm
đứng cách đó không xa mà nổi lên hoa si (háo sắc) với Duật Tiểu Gia nhà
người ta rồi.
Trước kia đương nhiên bọn họ có nghe đến Duật Tiểu
Gi rồi. Nhất là toàn bộ Đàm gia đằng sau anh, đối với nhóm người bọn họ
mà nói quả thực chính là một truyền thuyết.
Thế nhưng lúc này
không những bọn họ có thể nhìn thấy Duật Tiểu Gia chân thật, lại còn có
cơ hội cùng anh xem phim, một cơ hội cùng nhau quen biết vô cùng tốt, ai có thể không động tâm chứ?
Kết quả là, mấy bạn của Chu Tiểu Tiểu liền đồng thanh nói: "Đúng đúng đúng..."
"Vậy hai người mua vé trước đi." Cũng không biết do Chu Tiểu Tiểu sợ hãi hai người đổi ý hay sao mà lập tức muốn mua vé!
Đến lúc này, Duật Tiểu Gia vô cùng buồn bực.
Thật ra ý của anh là muốn cùng Lăng Công Chúa xem một bộ phim nào đó. Tuy
nói rạp chiếu phim tối như mực, Lăng Công Chúa hẳn sẽ không xuống tay
với anh nhưng ít nhất hai người bọn họ còn có thể làm chút hành động
thân thiết như kéo tay các thứ đúng không?
Nhưng không nghĩ tới
thế nhưng Lăng Công Chúa lại đề nghị đám Chu Tiểu Tiểu xem phim cùng bọn họ, này nhưng làm Duật Tiểu Gia buồn đến chết rồi.
Trên thực tế, buồn bực nhất chính là Lăng Công Chúa.
Cô cũng không nghĩ tới cô cố ý châm chọc Chu Tiểu Tiểu lại biến thành như lúc này!
Vốn cô muốn cùng Duật Tiểu Gia lần đầu cùng nhau xem phim thật tốt, hiện giờ lại trở thành một đám người cùng xem phim?
Đây gọi là tình huống gì?
Thật ra, lúc này Lăng Công Chúa thật đúng là muốn trực tiếp rời đi.
Nhưng suy nghĩ đến việc nếu cô rời đi thì không phải Đàm Duật sẽ bị Chu Tiểu
Tiểu một người chiếm lấy? Hơn nữa, Lăng Công Chúa còn thấy được mấy
người đi theo Chu Tiểu Tiểu kia, đều dùng vẻ mặt giống như yêu ma quỷ
quái muốn ăn thịt Đường Tăng mà nhìn Đàm Duật...
Cô vốn tức đến muốn trực tiếp rời đi lại không thể không dừng lại động tác của mình. Cô mới khôn ngốc như vậy!
Cô vừa đi thì không khác nào thành toàn cho Chu Tiểu Tiểu cùng đoàn yêu quái nữ này sao!
Loại chuyện ngu xuẩn như vậy cô mới không làm!
Cô muốn lưu lại "chu đáo" với nhóm yêu quái nữ này! Chờ
đến sau khi cô
giải quyết xong đám người này lại tính sổ thật tốt với Đàm Duật!
- - đường phân cách - -
"Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối mỹ lệ hào phóng, trí tuệ cùng diện mạo đều tốt
đẹp nhà anh đã trở lại!" Trên người Kiều Trác phàm mặc đồ ở nhà, ngồi
trên sofa vừa độc báo thì liền nghe thấy giọng nói ríu rít từ cửa của
Tiếu Bảo Bối.
Hơn nữa còn có tiếng giày bị vứt tùy ý trên đất.
Được rồi, việc này đối với người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như anh thật sự là một khảo nghiêm vô cùng lớn.
Nhưng từ lúc ở chung cùng Tiếu Bảo Bối đến giờ, Kiều Trác Phàm phát hiện ra
bệnh này của anh thật sự đỡ không ít. Bởi vì mặc kệ anh nói như thế nào, Tiếu Bảo Bối đều sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, càng sẽ
không ngoan ngoãn cầm giày bị ném loạn khắp nơi lên tủ giày.
Kiều Trác Phàm vẫn luôn bị khiêu chiến giới hạn nhẫn nại bây giờ dường như cũng quen với sinh hoạt như vậy.
Nhìn thấy mấy việc này, anh cũng chỉ bất đắc dĩ cười, đứng dậy!
Khi đi đến trước cửa, anh theo thói quen nhận lấy mấy thứ Tiếu Bảo Bối vừa
mua, sau đó liền ngồi xổm xuống nhặt đôi giày bị cô ném loạn bỏ vào
trong tủ giày.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát như vậy giống như không biết đã trải qua bao nhiêu lần.
"Dặn em mua chút cà tím, hẳn đã mua đi!" Sau khi làm xong mấy việc này, Kiều Trác Phàm liền ôm cô vào phòng, vừa đi vừa xem xét mấy thứ Tiếu Bảo Bối mua về.
Gần đây Thẩm Niệm Cẩm lại đi, bọn họ đều gọi đồ ăn
ngoài. Nguyên nhân đương nhiên là do cô nhóc nào đó xuống bếp chế biến
ra món gì đó thật sự quá dọa người, mỗi lần đều có thể ành Kiều Trác
Phàm đến thiếu chút nữa vào bệnh viện.
Nhưng ăn đồ ăn ngoài thời
gian dài cho dù có ăn ngon đến mấy cũng thấy ngán. Nhìn Tiếu Bảo Bối ăn
đến càng ngày càng không tốt, cuối tuần này Kiều Trác Phàm liền quyết
định sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cô.
Vì vậy, đầu bếp chính đã xác định, Tiếu Bảo Bối chỉ càn lại việc làm chân chạy bếp và phụ bếp thôi.
"Ừ, đều mua! Em mua vài loại anh làm nhiều một chút, ăn không hết ngày mai em lại ăn tiếp!"
"Ăn không hết thì thôi! Để cuối tuần anh lại làm tiếp cho em ăn là được!"
Nói xong, Kiều Trác Phàm liền cầm mấy thứ Tiếu Bảo Bối mua bề vào bếp.
Mà Tiếu Bảo Bối sau khi đã thành công mua đô ăn về liền cảm thấy bản thân
đã hoàn thành được một chuyện vô cùng phi thường cho nên hiện giờ cô
liền ở trên ghế sofa, không đi giúp Kiều Trác Phàm nữa.
Đối với việc này Kiều Trác Phàm cũng không có ý kiến.
Dù sao cô nhóc kia lười, anh cũng không phải không biết.
Sau đó một lúc, Kiều Trác Phàm hoàn toàn bận rộn rửa rau củ quả. Mà Tiếu
Bảo Bối trên ghế sofa thì tùy tiện cầm lấy một phần tài liệu Kiều Trác
Phàm để bên cạnh, lật qua lật lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s