“Tiếu Bảo Bối?”
Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối từ trong tòa nhà của Tiếu Thị đi ra, muốn đưa cô tới nhà hàng Tây ở gần đó ăn món gì đó.
Hai ngày nay, kể từ lúc Quý Xuyên lừa gạt số cổ phần trong tay cô, mỗi ngày Tiếu Bảo Bối đều lo lắng và sợ hãi, đồ ăn cũng không ăn ngon miệng.
Chỉ trong hai ngày, mà cái cằm kia như nhọn ra rất nhiều.
Bên ngoài Kiều Trác Phàm không nói gì, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngày hôm nay, cuối cùng Kiều Trác Phàm đã khiến cho tình hình của Tiếu Thị
ổn định lại, Tiếu Bảo Bối cũng đã lộ ra khuôn mặt tươi cười và thoải mái nhất trong hai ngày nay.
Kiều Trác Phàm muốn nhân cơ hội này, mang cô đi ăn món gì đó, muốn bồi bổ dinh dưỡng đã thiếu hụt hai ngày nay.
Nhưng ai ngờ đâu, vừa mới đi ra khỏi tòa nhà Tiếu Thị, thì đã đụng mặt với một người.
Diệp Tử Hi vội vàng tới, suýt nữa thì bỏ qua Tiếu Bảo Bối.
Thật ra, vừa rồi Diệp Tử Hi không nhận ra Tiếu Bảo Bối, một mặt là vì anh ta tới thật sự có chút gấp gáp, còn phương diện khác nữa là ngoại trừ Quý
Xuyên, anh ta chưa từng thấy Tiếu Bảo Bối thân mật với người nào như
vậy.
“Diệp Tử Hi?” Tiếu Bảo Bối dừng bước, nhìn vị công tử ca đi
giày tây mặc đồ vest, mái tóc đen bóng được chải hất ngược lên rất cẩn
thận và tỉ mỉ.
Nói thật, nếu chưa gặp được Kiều Trác Phàm, thì
Diệp Tử Hi được xem là một người có tiền nhất trong đám bọn họ. Nhất là
hai năm gần đây, nhà họ Diệp có hợp tác một hạng mục với SH quốc tế,
khiến cho nhà họ Diệp phất lên ngút trời.
Nhìn một chút, trên
người của Diệp Tử Hi toàn là những logo nhãn hiệu xa xỉ, giày đen bóng
loáng, muốn không biết nhà anh ta có tiền cũng không được!
Khi so sánh với Kiều Trác Phàm, thì Diệp Tử Hi này giống như là cố ý khoác
hàng hiệu lên người để đi ra ngoài. điễnn dàn nên quýndon.
Tối
thiểu nhất, trên người của Kiều Trác Phàm không có những logo xa xỉ rõ
ràng như vậy, đầu tóc cũng không hề xử lý cứng nhắc giống như Diệp Tử
Hi.
“Một thời gian không gặp, Tiếu Bảo Bối gần đây cô cũng tiến
bộ rồi nhỉ?” Không hổ danh là công tử ca, há miệng ra là nói câu nào
nghiền ngẫm câu đó.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nghe ra trong giọng điệu của anh ta, có chút khinh thường đối với Tiếu Bảo Bối.
Cũng đúng!
Tiếu Bảo Bối chơi với Nhạc Dương, thì trong mắt của Diệp Tử Hi đều là cùng
một loại người. Người trước thì mê mẩn một người đầy dã tâm như Quý
Xuyên, cuối cùng lại bị bỏ rơi. Người sau thì lại theo đuổi Diệp Tử Hi
nhiều năm như vậy.
Nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy bên cạnh Tiếu Bảo Bối là một khuôn mặt lạ lẫm, khiến cho Diệp Tử Hi có chút ngoài ý muốn.
Đoán chừng đó chính là hai chữ ‘Tiến bộ’ trong lời nói của anh ta.
Mà dường như Diệp Tử Hi cũng nhận ra được sự ảnh hưởng của cái được gọi là ‘Vòng luẩn quẩn’ của bọn họ, nhìn người cho tới bây giờ không bao giờ
nhìn mặt và tính cách, mà là coi trọng cách ăn mặc.
Giống như lúc này, Kiều Trác Phàm đứng trước mặt anh ta, anh ta liền nhìn từ trên
xuống dưới, đánh giá bên trong bên ngoài của Kiều Trác Phàm một lần.
“Tiếu Bảo Bối, ánh mắt của cô đúng là quá kém!” Thật ra theo như suy nghĩ của Diệp Tử Hi, lấy điều kiện của nhà họ Tiếu, Tiếu Bảo Bối muốn tìm người
môn đăng hộ đối cũng không khó.
Nhưng nhìn một chút xem, người mà Tiếu Bảo Bối tìm như thế nào?
Trước đây là Quý Xuyên, chính là một thư sinh bần cùng khốn khổ. Nếu không
phải tập đoàn Tiếu Thị cho anh ta một nơi sinh sống yên ổn, nói không
chừng bây giờ anh ta còn bôn ba đi phỏng vấn xin việc khắp các tập đoàn.
Nhưng mà Quý Xuyên ngay cả một chút tự giác cũng không có, bây giờ lại bỏ rơi Tiếu Bảo Bối, dự định trèo lên cành cây cao. điễnn dàn nên quýndon.
Thật ra, Diệp Tử Hi biết Tiếu Bảo Bối rất nhiều năm rồi, cô có thể vào thời
điểm mấu chốt này nhìn thấu con người của Quý Xuyên, đối với cô mà nói
cũng là một chuyện rất tốt.
Vừa về nước đã nghe nói Tiếu Bảo Bối đã độc thân, Diệp Tử Hi đã vui mừng hớn hở mật báo với một người.
Ai biết, vừa tới lầu dưới của Tiếu Thị đã bắt gặp Tiếu Bảo Bối ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Nhưng mà nhìn bộ dạng của người đàn ông này, ánh mắt của Diệp Tử Hi rõ ràng có chút khinh thường.
Quần áo của người đàn ông này nhìn qua thì cũng không tệ, nhưng bàn về nhãn
hiệu, thì quả thật là kém xa với đồ trên người của Diệp Tử Hi anh.
Trong cái ‘Vòng luẩn quẩn’ kia, bọn họ chú trọng nhất chính là nhãn hiệu trên người.
Nếu như Diệp Tử Hi anh và người này giống nhau, cũng ăn mặc tùy tùy tiện
tiện như vậy, thì đám người kia nhất định sẽ cười nhạo trước mặt bọn họ.
Diệp Tử Hi bị lây nhiễm những thói quen không tốt này, chỉ cảm thấy khuôn
mặt của Kiều Trác Phàm không tệ. Nhưng mà chỉ tiếc quần áo không theo
kịp ttrào lưu.
Sợ là cùng một loại người với Quý Xuyên!
“Diệp Tử Hi, tại sao anh lại tới Tiếu Thị?” Tiếu Bảo
Bối không để ý tới giọng điệu của Diệp Tử Hi, nhìn xung quanh.Diễng đáng ele quiý don.
Thứ nhất, cô và Diệp Tử Hi đã quen biết rất nhiều
năm, đối với giọng điệu miệt thị này của anh ta cũng đã thành thói quen. Thứ hai, cô đang tìm Nhạc Dương. Theo lý thuyết,
chỉ cần chỗ Diệp Tử Hi tới, thì có thể nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Dương.
“Không có
gì, chỉ là Nhạc Dương cầu xin tôi tới xem một chút, xem có thế tạm thời
ngăn chặn nguy cơ của Tiếu Thị không!” Lúc Diệp Tử Hi nói đến đây, lại
nhấc cổ áo của mình lên, để lộ ra một logo xa xỉ nào đó rất rõ ràng.
Anh ta nhìn thoáng qua chiếc áo khoác của Kiều Trác Phàm, không nói gì.
Nhưng ánh mắt kia lại thể hiện ra sự châm chọc, khiến cho người ta tổn
thương hơn so với bất cứ ngôn ngữ nào.
Kiều Trác Phàm không ưa
nhất, chính là loại người như Diệp Tử Hi, cho rằng có chút tiền vênh váo như nhị ngũ bát vạn (một thế cờ tốt trong mạt chược). Loại đức hạnh
kia, nhìn người giống như người bề trên vậy.
Không phải anh ta xem thường quần áo trên người của Kiều Trác Phàm nhìn không ra nhãn hiệu sao?
Nhưng mà loại này đoán chừng anh ta không biết, đến giai đoạn người có tiền
như Kiều Trác Phàm, thì trên cơ bản không còn khoe khoang quần áo nữa.
Những quần áo trên người của anh sở dĩ không nhìn ra được nhãn hiệu, là vì
bọn họ đặt theo yêu cầu. Cho nên, đã kêu người ta cắt bỏ nhãn hiệu đi
rồi.
“Không cần, vừa rồi đã giải quyết chuyện này xong rồi. . .”
Tiếu Bảo Bối đang định nói cái gì đó, thì Kiều Trác Phàm ở bên cạnh đột
nhiên giữ tay của cô lại, ý bảo cô dừng lại.
Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu, chớp đôi mắt to nhìn Kiều Trác Phàm, thể hiện sự khó hiểu.
Sau đó, nhìn lướt qua chỗ Diệp Tử Hi, không mở miệng.
“Tiếu Bảo Bối, đây là . . .” Diễng đáng ele quiý don. Diệp Tử Hi phát hiện ra hai người trao đổi ánh mắt, đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt này của anh ta, rơi vào trên người của Kiều Trác Phàm.
“Đây là . . .” Tiếu Bảo Bối định thuận theo ý của Diệp Tử Hi, giới thiệu Kiều Trác Phàm một chút.
Tập đoàn Đế Phàm cùng hợp tác với nhà họ Diệp mà nói, bọn họ chắc chắn là cầu còn không được.
Nào biết, Diệp Tử Hi này vào lúc Tiếu Bảo Bối sắp mở miệng giới thiệu thì
lại nói: “Thôi, lần sau có cơ hội thì rủ các người cùng đi chung! Tôi
mời khách . . .”
Ba chữ cuối cùng, khóe miệng của Diệp Tử Hi cười cười khinh miệt.
Dĩ nhiên, anh ta không để Kiều Trác Phàm vào trong mắt.
Có lẽ theo ý anh ta, trên người của Kiều Trác Phàm không hề có bất cứ món
đồ hàng hiệu nào, so với Quý Xuyên có thể dựa vào tiền lương để mua một
cái cà vạt hàng hiệu còn không bằng. SSdienng dànlew quy9on.
Người như vậy, căn bản không xứng để cho Diệp Tử Hi anh quen biết!
Bỏ lại những lời này, Diệp Tử Hi liền xoay người đi mất.
Bây giờ nghe được nguy cơ của Tiếu Thị đã được giải quyết, tự nhiên anh ta không cần thiết phải đi vào trong Tiếu Thị.
Vốn là, lúc Nhạc Dương cầu xin anh ta thì anh ta đã có chút không tình nguyện. Bây giờ không phải đi vào, vậy thì càng hay.
Diệp Tử Hi đi, cùng vội vội vàng vàng như lúc anh ta xuất hiện.
Đến cửa của Tiếu Thị, lúc đi ngang qua bên cạnh của nhân viên bảo vệ, anh
ta còn móc ra một khoản tiền lớn, kín đáo đưa cho bảo vệ.
Sau đó, công tử ca nhà họ Diệp nghênh ngang lên xe.
Một loạt hành động này, đều khiến cho những người xung quanh phải thở dài.
“Kiều Trác Phàm, anh bỏ qua cho! Diệp Tử Hi chính là như vậy. . .”
Kỳ thật, có đôi khi Diệp Tử Hi khiến cho người ta vô cùng chán ghét.
Cô cũng không biết, đến cùng thì Nhạc Dương thích anh ta ở điểm nào?
Làm cho Tiếu Bảo Bối nhìn bóng lưng rời đi mắt chó nhìn người thấp của Diệp Tử Hi, Kiều Trác Phàm cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi kia
của Diệp Tử Hi. SSdienng dànlew quy9on.
BMW?
BMW bảnh bao?
Vừa nhìn thấy như vậy, Kiều Trác Phàm lập tức vui vẻ.
Diệp Tử Hi đúng không?
Cái tên này, anh nhớ kỹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s