"Ba, con gái thông minh nhất, xinh đẹp nhất đã về rồi." Tan tầm, Tiếu Bảo
Bối về nhà liền giống như bình thường, gầm rú vài tiếng thật to trong
đại sảnh.
Dựa theo ngày thường, lúc này người cha uy vũ hùng
tráng của cô chắc là đang mặc tạp dề hoa nhỏ, cầm muôi xào chạy đến
nghênh đón cô. Tuy cha cô là chủ của một doanh nghiệp, nhưng mỗi ngày
ông đều về nhà rất sớm, tự mình làm một bàn món ăn, cũng bởi vì con gái
bảo bối của ông nói thích ăn món ông tự mình làm.
Chỉ là, hôm nay Tiếu Bảo Bối trước sau như một kêu to trong đại sảnh, nhưng không thấy ba mình đáp lại.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ, ba còn chưa về nhà?
Tiếu Bảo Bối nghĩ như vậy, trong phòng lại truyền ra tiếng cười của ba.
Chẳng lẽ, trong nhà có khách sao?
Từ khi mẹ cô đột nhiên đi khỏi nhà, Tiếu Bảo Bối thật đúng là chưa từng thấy ba mình cười vui vẻ như vậy.
Tiếu Bảo Bối nhìn về phía kệ để giày, liền nhìn thấy một đôi giày da của đàn ông xuất hiện trên kệ. Đôi giày này lớn giống như của ba cô. Chỉ có
điều, đôi giày da này tinh xảo hơn của ba cô nhiều, trên mũi giày cũng
không dính một hạt bụi. Giày như vậy, giống như là đồ triển lãm đặt
trong tủ kính, chứ không phải đã được dùng qua.
Là người thế nào, mà có thể mang giày kỹ càng như vậy?
Khi Tiếu Bảo Bối đang nhìn kệ giày suy ngẫm, trong đại sảnh đột nhiên
truyền ra tiếng ba cô gọi: "Là Bảo Bối trở về rồi sao? Mau tới đây, nhìn xem ai tới này."
Vốn Tiếu Bảo Bối đang nhìn đôi giày đến sững sờ, cứ thế bị gọi vào cửa.
Khi Tiếu Bảo Bối đần độn tiến vào, người đàn ông nghiêng người tựa vào
sofa, khóe môi vẽ ra một độ cong ở nơi người khác không nhìn thấy: Thông minh nhất, con gái xinh đẹp nhất? A. . . . . . Thật đúng là tự kỷ.
"Ba, ai tới. . . . . ." Tiếu Bảo Bối đi vào cửa, dò hỏi với ba nhà mình một hồi, liền thấy được người kia ngồi trên sofa.
Toàn thân nghiêm trang, không phải Kiều Trác Phàm thì là ai?
Nhưng hôm nay Kiều Trác Phàm làm cho người ta cảm thấy vô cùng thâm thúy
chính là cái loại xa cuối chân trời này, người bình thường chỉ có thể
ngẩng đầu nhìn lên. Khi Tiếu Bảo Bối chăm chú nhìn anh, vẻ mặt anh lạnh
nhạt. Toàn thân lộ ra một vẻ tôn quý mà người bình thường không có cách
nào bắt chước được. Ngay cả ba cô, người một đời lăn lộn trong giới buôn bán cũng giống như kém hơn anh vài bậc.
"Đây là Kiều tổng của
tập đoàn Đế Phàm, gần đây có hợp tác với Tiếu thị của chúng ta, hôm nay
hiếm khi Kiều tổng đến đây tán gẫu, Bảo Bối con còn không mau tiến lên
chào hỏi với Kiều ổng?" Tiếu Đằng vừa gọi con gái chào hỏi với Kiều
tổng, vừa len lén lau mồ hôi.
Nói thực ra, ông cũng không biết hôm nay Kiều Trác Phàm bị làm sao?
Kiều Trác Phàm đến thành phố này, mới chỉ một năm. Trong một năm, tập đoàn
Đế Phàm đã bắt đầu vượt qua các tập đoàn quy mô trong khu vực. Là chàng
trai vàng trong giới tài chính, làm cho mọi người trong giới ai cũng
phải bàn tán sau lưng anh. Đương nhiên, vì muốn bản thân mình được phát
triển, người trong giới cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử dựa thế của Kiều Trác Phàm.
Nhưng người ta đồn rằng, Kiều Trác Phàm không hề tùy
tùy tiện tiện hợp tác với người khác, trừ phi cậu ta thấy thuận mắt. Cậu ta cũng sẽ không tùy tiện tham dự xã giao, trừ phi cậu ta cam tâm tình
nguyện.
Tóm lại, Kiều Trác Phàm làm việc toàn bộ dựa vào tâm tình của cậu ta.
Mà cho tới bây giờ Tiếu Đằng cũng không hiểu, vì sao tập đoàn Đế Phàm vừa
tiếp xúc với bất động sản, liền trực tiếp chọn hợp tác Tiếu thị của ông. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên ông chạm mặt Kiều Trác Phàm ở công ty, thời gian tan tầm vừa đến, Tiếu Đằng theo bản năng nhìn thời gian, nghĩ có nên gọi điện thoại về thông báo với Bảo Bối nhà ông, tối nay một
mình tùy tiện tìm một chút đồ ăn bên ngoài hay không. Đã có thể bởi vì
ông dơ tay xem đồng hồ, Kiều Trác Phàm liền chủ động muốn đến nhà ông
ngồi một chút. . . . . .
Đến bây giờ, Tiếu Đằng cũng có chút hoài nghi, có phải động tác dơ tay xem đồng hồ của ông, làm vị đại thiếu gia này không vui hay không. Nhưng sau khi thấy cậu ta đến nhà, thái độ
cung kính, Tiếu Đằng lại cảm thấy không đúng lắm.
Càng làm cho
Tiếu Đằng buồn bực chính là sau khi Kiều Trác Phàm cùng ông về nhà, vậy
mà còn lấy thuốc lá, rượu và lá trà từ sau xe đưa cho ông.
Nhận được quà tặng của Kiều Trác Phàm đương nhiên vật phẩm sẽ không kém chỗ nào.
Điều làm Tiếu Đằng khó hiểu là mấy thứ này giống như Kiều Trác Phàm đã sớm chuẩn bị trước, không hề giống như trùng hợp.
Nhưng chắc Kiều Trác Phàm cũng biết, những lễ vật này là trường hợp nào mới nên tặng?
Tiếu Đằng còn nhớ, lúc trước ông vì muốn được cha vợ đồng ý để mình cưới mẹ
của Tiếu Bảo Bối, khi lần đầu tiên đến nhà cha vợ, ông liền mang theo
mấy món lễ vật thật tốt. Nghe nói, những thứ này đều là tiêu chuẩn mà
con rễ lần đầu tiên gặp mặt với cha vợ.
Tiếu Đằng nghi ngờ, chẳng lẽ những điều này Kiều Trác Phàm sẽ không hiểu?
Tiếu Đằng vừa mới ngâm trà vào nước, trong hơi nóng bốc lên, vẻ mặt của anh cũng dịu xuống vài phần.
Không phải anh không nhận thấy được ánh mắt nghi ngờ của Tiếu Đằng liên tiếp
nhìn anh, nhưng anh vẫn duy trì động tác thưởng thức trà như cũ, giống
như người trên thế giới này đều nhìn anh như vậy.
". . . . . ." Nhìn thấy người này trong nhà, đương nhiên Tiếu Bảo Bối là ngoài ý muốn.
Chẳng qua người này giống như không định thừa nhận Tiếu Bảo Bối cô có quen
biết với anh trước mặt cha, Tiếu Bảo Bối cũng quyết định giả vờ không
biết.
"Kiều tổng, đây là con gái Tiếu
Bảo Bối của tôi. Từ nhỏ, đã bị tôi làm hư rồi. Nhóc con, tại sao thấy
khách cũng không chào hỏi. . . . . ." Tiếu Đằng thấy hai người cũng
không chào hỏi, căng thẳng mở miệng, phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Tuy Tiếu Bảo Bối muốn ngậm chặt miệng tới cùng, đấu với Kiều Trác Phàm một
trận xem ai mở miệng trước, nhưng nhìn bộ dáng của cha dè dặt với Kiều
Trác Phàm, cô chỉ có thể xụ mặt mở miệng trước: "Xin chào, Kiều tổng?"
Kiều Trác Phàm nghe thấy cô mở miệng, buông ly trà xuống. Vẻ mặt anh trong
veo mà lạnh lùng nhìn cô một cái, khóe miệng gợi lên một độ cong như có
như không: "Không tệ. . . . . ."
Kiều Trác Phàm nói, ý tứ có chút không rõ.
Ngay cả Tiếu Đằng cũng có chút không rõ, rốt cuộc là Kiều Trác Phàm này muốn làm cái gì? Cảm giác này thật không tốt, làm ông cảm thấy như bị chàng
thanh niên trẻ nhìn thấu
từ trong ra ngoài, mà ngay cả một suy nghĩ nhỏ
trong đầu của Kiều Trác Phàm ông cũng không bắt giữ được.
Vì thế
cha Tiếu quyết định, vứt cục diện xấu hổ này qua một bên, để con gái thu xếp tàn cục: "Hai người trẻ tuổi các người trò chuyện trước đi, ba đi
nấu cơm. Kiều tổng, tối nay ở lại ăn một bữa cơm đạm bạc nhé."
Kỳ thật, đến này Tiếu Đằng còn tưởng rằng, Kiều Trác Phàm được mọi người
đồn đãi như vậy, chắc sẽ không ở lại ăn cơm mới đúng. Nào ngờ. . . . . .
"Được." Tay Kiều Trác Phàm tùy ý xoay xoay cái gối ôm trên sofa, trực tiếp nhận lời. Điều này làm cho cha Tiếu kinh ngạc: Người này là không biết hai
chữ khách khí viết như thế nào sao?
—— Tuyến phân cách——
Cha Tiếu đang ở trong phòng bếp xào nấu, mùi thức ăn thỉnh thoảng bay tới.
Tiếu Bảo Bối ngồi trong đại sảnh trừng mắt nhìn Kiều Trác Phàm hơn nữa ngày.
Nếu không phải nghe cha dặn cô không thể tự tiện đi khỏi phòng khách, để Kiều Trác Phàm một mình, cô mới không ở lại chỗ này.
Vốn Tiếu Bảo Bối tưởng rằng, trầm mặc như vậy sẽ vẫn tiếp tục.
Nào ngờ, hai người đơn độc ngồi một lát, giọng nói Kiều Trác Phàm truyền đến: "Cô nói xem gối ôm xấu như vậy, ai sẽ thích?"
Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu liền nhìn thấy, Kiều Trác Phàm đang ôm gối ôm Dương
Dương của cô, níu chặt lấy đống phân bằng bông trên đầu.
"Dù sao có người thích là được. Anh quan tâm làm gì?" Tiếu Bảo Bối giận dữ, trực tiếp xông lên đoạt lấy gối ôm trên tay anh.
Đây chính là gối ôm cô thích nhất, mỗi khi ngồi trên sofa đều ôm trên tay
chơi đùa. Nếu không phải vừa mới nhìn thấy anh cầm, cha còn nói không
thể đoạt lại, cô đã sớm lấy lại rồi.
Ai biết còn bị anh chê như vậy?
Hừ hừ, sớm biết như vậy liền không cho anh chơi.
Kiều Trác Phàm nhìn cô, miệng nhỏ trực tiếp chu ra, bất đắc dĩ cười cười.
Kỳ thật, anh chỉ muốn thăm dò một chút, xem xem món đồ chơi này có phải
của cô hay không. Không nghĩ tới, cô nhóc này cực kỳ đơn thuần, thử một
lần liền trực tiếp ra kết quả.
Nhìn cô ôm gối ôm vào trong ngực,
anh không dấu vết đưa tay mới vừa ôm gối ôm lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi
sữa thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Giống như mùi hương trên người cô.
Hơi thở này, làm cho anh nở nụ cười tươi.
"Kiều Trác Phàm, có thể hỏi anh một vấn đề hay không?" Giọng nói của Tiếu Bảo Bối đã kéo hồn phách đã bay xa của anh.
Anh ngẩng đầu, liền thấy được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập mong đợi. Đôi mắt kia, lại càng sáng lạng. Lông mi đen láy theo cử động chớp mắt của cô nghịch ngợm nhảy múa.
"Hỏi đi." Kiều Trác Phàm cảm thấy, mặc kệ cô hỏi vấn đề gì, anh cũng cam tâm tình nguyện trả lời.
"Anh thật sự rất nhiều tiền?" Cô giống như một đứa bé hiếu kỳ, vừa ôm gối ôm, vừa hỏi.
Chị họ và Quý Xuyên có vẻ rất sợ anh, ngay cả hôm nay khi cha đứng ở trước
mặt Kiều Trác Phàm, cũng hơi có chút nơm nớp lo sợ, điều này làm cho
Tiếu Bảo Bối không khỏi tò mò, Kiều Trác Phàm này chỉ đơn giản là có
tiền như vậy thôi sao?
"Không sai biệt lắm." Nhìn cô, tâm tình của Kiều Trác Phàm không khỏi tốt lên.
Thường ngày, cũng có không ít người dụng các loại biện pháp thăm dò anh có
tiền hay không. Nhưng giống như Tiếu Bảo Bối trực tiếp hỏi ra như vậy,
thật sự là trước đó chưa từng có.
"Vậy có bao nhiêu tiền?" Tiếu
Bảo Bối đối với hai chữ có tiền này là không có khái niệm. Giống như cô
vừa mới tốt nghiệp, bây giờ làm việc mới hai tháng, trong tài khoản của
cô có tiền tiêu vặt cha cho cô, còn có tiền lương của tháng này, cộng
lại có hơn nam nghìn, cô liền cảm thấy chính mình đã là phú bà rồi.
Vậy còn Kiều Trác Phàm? Tiền của anh sẽ nhiều hơn cô bao nhiêu?
"Cái này tôi cũng không rõ lắm." Kiều Trác Phàm khó có được tâm tình tốt như vậy, cô hỏi anh đáp. Chỉ là đối với vấn đề tiền bạc, anh cũng không có
nhiều mẫn cảm.
Tóm lại, số tiền lẻ trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, rất nhiều anh có đếm cũng đếm không hết. Đến bất động sản, anh cũng không thống kê lại. Cho nên cô hỏi anh con số cụ thể, anh thật đúng là
trả lời không được.
Tiếu Bảo Bối nghe đáp án cái này, có chút vừa lòng, miệng nhỏ lại bĩu ra. Ai có tiền nhiều lại không đếm? Giống như
cô, mỗi ngày đều cầm sổ tiết kiệm đếm tới đếm lui, tuy bản thân cô rất
rõ ràng bên trong này có bao nhiêu, nhưng vẫn theo thói quen mỗi ngày
đều lấy ra đếm một lần, liền hận không thể có thêm một số lẻ ở phía sau.
Kiều Trác Phàm không có thói quen này? Chẳng lẽ, tiền của anh chỉ là đồn đãi?
Nghĩ vậy, đột nhiên Tiếu Bảo Bối nhớ tới gần đây trên mạng đang lưu hành vài vấn đề, trong đôi mắt loé lên giảo hoạt, hỏi Kiều Trác Phàm: "Không đếm tiền? Vậy khi anh uống sữa chua, có liếm nắp sữa chua không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s