Editor: Phong Lữ
----
Chử Đồng không nói lời nào nhìn anh chằm chằm, Giản Trì Hoài không hề tỏ ra lúng túng và không thoải mái chút nào, sắc mặt anh tự nhiên nhìn về phía Chử Đồng: "Nếu em không tin, ra ngoài khảo sát thử, xem những người trẻ kia họ thích gì."
"Chúng tôi phỏng vấn rất chuyên nghiệp, rất nghiêm túc, rất có chiều sâu!"
"Nghiêm túc? Chiều sâu?" Giản Trì Hoài khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Chử Đồng thở sâu: "Giản Trì Hoài, anh cũng đủ rồi đi?"
"Đủ cái gì?"
Chử Đồng nắm bút trong tay, thời gian làm phỏng vấn, cô đã tập thành thói quen đem vấn đề quan trọng ghi nhớ lại, ngòi bút của cô trên bản thảo huơ vài cái: "Tôi muốn làm một bài phỏng vấn thật nghiêm túc, anh có thể phối hợp, được không?"
"Được, cứ hỏi vấn đề của em đi."
Giản Trì Hoài không làm khó cô nữa, Chử Đồng nghe vậy, mở bút ghi âm một lần nữa, hỏi lại vấn đề khi nãy, Giản Trì Hoài tựa như thuộc lòng, đâu ra đấy, chính thức nghiên cứu.
Chử Đồng cũng cảm thấy phỏng vấn như vậy không có ý nghĩa, sau đó, cô chuyển chủ đề: "Giáo sư Giản học sâu biết rộng như vậy, ở trường nhất định là rất được chú ý?"
"Cũng xem là như vậy." Sắc mặt Giản Trì Hoài có chút rung động.
Chử Đồng không nhịn được hỏi thêm một câu: "Nhất định là rất được các nữ sinh yêu mến."
Người đàn ông liếc nhìn cô, anh bỏ quyển sách trong tay xuống, nghiêm túc nhìn về phía Chử Đồng: "Vấn đề này không có trong bản thảo phỏng vấn của em, là chính em muốn hỏi?"
Chử Đồng vô thức cau mày, lập tức phản bác lại: "Không phải, giống như anh nói ấy, nghiêm túc quá cũng không tốt, điều chỉnh một chút mà thôi."
"Tôi có được nữ sinh yêu mến hay không, không phải em rất rõ sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giáo sư Giản, xin anh chú ý, đây là phỏng vấn."
"Còn làm bộ làm tịch cái gì?" Giản Trì Hoài bắt chéo chân nhìn về phía cô.
"Giữa ban ngày tôi cùng em ngồi đây giả bộ, còn chưa đủ đúng không? Em là của ai, còn muốn tôi nói rõ sao? Sinh hoạt cá nhân của tôi có thất thường hay không, rõ ràng em đều nắm được."
Chử Đồng dừng bút ghi âm một lần nữa, cô đem đồ trên bàn thu dọn lại. Dù sao cuộc phỏng vấn cơ bản đã kết thúc, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Giản Trì Hoài: "Cám ơn giáo sư Giản đã hết sức phối hợp."
Giản Trì Hoài thấy cô xoay người đi ra ngoài, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi lâu.
"Chử Đồng."
Cô đi ra đến cửa, cầm lấy nắm cửa, sau đó xoay người nhìn về phía anh: "Làm sao vậy?"
"Nhà họ Đường cũng không phải là một gia đình bình thường. Em nói em muốn cuộc sống bình thường, cuộc sống không môn đăng hậu đối khiến em cảm thấy mệt mỏi, vậy em nên tránh xa Đường Minh Lục một chút."
Chử Đồng nghe vậy, đáp lại không chút khách khí: "Anh có thể quản được việc ni cô không được kết hôn, còn có thể quản việc cô ta không có mộng xuân sao?"
Nói xong, mở cửa ra trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Giản Trì Hoài liên tục thay đổi, đây cũng được tính là ví dụ?
Còn có, cái gì mà mộng xuân chứ?
Chẳng lẽ cô đã mơ như vậy với Đường Minh Lục?
6
Cô thật đúng là có tiền đồ, Giản Trì Hoài theo sát ra khỏi phòng làm việc, anh đứng trước lan can, trông thấy Chử Đồng dưới lầu, cô đeo túi nhanh chóng bước ra cổng trường. Cô ăn mặc tùy ý, nhìn qua sân trường một lượt cũng không lẫn vào đâu được, giống như là một học sinh, còn có một nam sinh đang đánh bóng rổ nhìn cô đi qua, liền huýt gió một cái.
Nam sinh kia hình như là học chuyên ngành cơ điện, được, anh nhớ kỹ.
90
Chử Đồng về đến nhà, Lý Tịnh Hương không có ở nhà, bình thường bà cũng không rời khỏi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh. Hôm nay có Cố Thanh Hồi ở đây, Lý Tịnh Hương cũng an tâm thoải mái ra ngoài mua chút đồ.
Chử Đồng mở cửa đi vào trong, ngửi thấy một luồng hương thơm lạ, nhàn nhạt chứ không ngào ngạt. Chử Nguyệt Tinh và Cố Thanh ngồi đang ngồi trên sô pha ở phòng khách. Chử Đồng đi tới lên tiếng gọi: "Bác sĩ Cố, chào anh."
"Chào cô."
"Rất cảm ơn anh có thể đến đây."
"Nên như vậy."
Cố Thanh Hồi và cô bình thưởng rất ít nói chuyện, Chử Đồng trông thấy chị gái im lặng ngồi ở kia, cũng an tâm, cô quay về phòng của mình chỉnh sửa lại bản thảo.
Cố Thanh Hồi nhìn Chử Nguyệt Tinh trước mặt, bỗng nhiên anh đưa tay, cầm tay cô kéo qua. Chử Nguyệt Tinh hoảng sợ không thôi: "Đừng động vào, mẹ tôi nói sẽ bị lây."
Cố Thanh Hồi lật tay áo của cô lên, những mụn nước trên cánh tay cơ bản đã tiêu đi, nhưng vẫn còn những dấu vết hồng hồng: "Sao cô lại mắc bệnh?"
Chử Nguyệt Tinh cắn cắn cánh môi không nói lời nào, Cố Thanh Hồi chỉ chỉ bụng cô, vuốt ve da thịt: "Đối với tôi, còn có gì không thể nói?"
Trong lòng cô còn đang nghĩ cách, buồn khổ của cô, tất cả đều không giữ lại mà nói hết với Cố Thanh Hồi, trước đây đã vậy, sau này cũng không có ngoại lệ.
"Giản Trì Hoài tặng tôi một bộ quần áo, tôi nghe Chử Đồng nói, em gái Giản Trì Hoài cũng bị bệnh như vậy."
Cố Thanh Hồi cúi đầu nhìn cánh tay của cô: "Trước đây tôi đã dạy cô quên đi khổ sở, hôm nay tôi bắt đầu dạy cô, làm thế nào để không yêu một người."
Dường như Chử Nguyệt Tinh có chút bài xích, cô gắng sức rút tay lại, ngón tay Cố Thanh Hồi siết chặt, không cho cô giãy giụa.
"Tôi chỉ cho cô hiểu rõ một điều, nếu như người đàn ông này vẫn muốn tìm cách hại cô, thậm chí anh ta còn rắp tâm muốn cô chịu tội. Cô nghĩ anh ta có tình ý với cô sao?"
Chử Nguyệt Tinh không nói, vấn đề này, cô đã nghĩ tới không chỉ một lần, trước đây ảo tưởng như vậy có vẻ không thực tế. Nếu là có một chút tình cảm thì Giản Trì Hoài sẽ không đối xử với cô như thế đi?
Chử Nguyệt Tinh thở dài: "Biết đâu, anh ấy không cố ý."
"Nếu như anh ta đưa cho cô một bồ đồ mới, cũng có thể nói là như vậy, nhưng mà không phải, cố chấp sống trong quá khứ rất đau khổ, Nguyệt Tinh, cô có chỗ nào tự tin, cảm thấy anh ấy có tình ý với cô?"
Chử Đồng ngồi trong phòng, họ hoàn toàn tin tưởng Cố Thanh Hồi, mà chị gái dường như chỉ có thời gian ở cùng một chỗ với anh, mới là tỉnh táo nhất.
Qua một lúc lâu, bên ngoài có tiếng nói, Chử Đồng mở cửa đi ra ngoài, trông thấy Lý Tịnh Hương đã trở về.
Cố Thanh Hồi cũng giống như sắp phải đi, Chử Đồng muốn tiễn anh, hai người cùng nhau ra cửa: "Bác sĩ Cố."
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện phí trị liệu, tháng sau tôi sẽ gửi cho anh, tháng này anh cho