Editor: OanhVit
***
Chử Đồng không quen nhất kỳ thực chính là đi giày cao gót, mặc dù đứng một chỗ nhưng cũng mệt muốn chết. Hai đùi thẳng tắp, vóc người quyến rũ được bao bọc bởi chiếc sườn xám màu hồng phấn viền tơ vàng, hai cái cánh tay thon dài trắng nõn, sườn xám đều là hàng may sẵn, may mà vóc người của cô phù hợp yêu cầu nên mới mặc vừa.
Cô bình ổn hơi thở, bộ ngực có cảm giác như bị chặn, có lẽ dần quen rồi mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Chử Đồng đưa mắt nhìn phía ngoài quán bar, một chút ánh sáng le lói từ ngọn đèn xa xa. Chử Đồng nghĩ đến chuyện nếu như cô còn đang ở Bán Đảo Hào Môn, lúc này, cô đang làm gì nhỉ? Hẳn là đã ăn xong cơm chiều, ngồi bên cửa sổ sửa bản thảo, hoặc là cùng Giản Trì Hoài đi dạo trong sân, hoặc là dựa đầu vai anh trên sô pha, mỗi một việc lúc nào cũng có Giản Trì Hoài bên cạnh.
Chử Đồng xoay người, nhìn từ xa xa có mấy chiếc xe lần lượt dừng ở trước cánh cửa kính, sau đó, một nhóm người lần lượt qua đây, dẫn đầu là người đàn ông nói tiếng rất lớn, có người cười vang, có người tranh cãi. Chử Đồng lên tinh thần, người nọ đi tới phía trước, vô thức liếc nhìn sang bên này.
Khóe miệng Chử Đồng khẽ nâng lên, vừa muốn nói "Xin chào quý khách", chợt thấy người đàn ông kia liền nhảy lên như gặp quỷ.
"Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết."
6
Nét cười trên môi Chử Đồng cứng đờ, ánh mắt cô lướt qua Đông Tử hướng về những người kia. Cô có chút bối rối, thực sự đụng phải Giản Trì Hoài rồi.
1
Đông Tử vẫn mang thái độ như gặp quỷ vừa nãy, anh ta chỉ vào Chử Đồng, lại nhìn sang Giản Trì Hoài, hỏi: "Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?"
Chử Đồng ngẩng mặt lên, cô là người, không phải quỷ.
Giản Trì Hoài cũng vì những lời này của Đông Tử mà nhìn phía trước, cho đến khi thấy Chử Đồng, đáy mắt giấu giếm nỗi kinh ngạc, ánh mắt anh rời khỏi ánh mắt cô, nhìn về phía của chân cô, đây là...?
Nữ tiếp viên sao?
Đám người họ, mười mấy người đều là đàn ông có thân hình cao to, vừa dừng lại gần như chắn hết cửa ra vào.
Chử Đồng khẽ mỉm cười: "Mời quý khách vào trong."
Giản Trì Hoài bước lên, nhìn thấy Chử Đồng khom lưng đối với bọn họ, cổ áo vì động tác này mà hơi mở rộng, hằn lên bộ ngực tròn đầy, anh nở nụ cười lạnh mà trong lòng tức giận không chịu nổi.
Người phụ nữ của Giản Trì Hoài anh, phải khom lưng trước người khác sao?
Đông Tử nháy nháy mắt: "Thế này là thế nào?"
Giản Trì Hoài quay ra lườm anh ta: "Còn đứng tại đây làm cái gì, không cần ăn cơm tối sao?"
"Đúng đúng, phòng riêng đặt rồi, chúng ta đi thôi!"
Đông Tử hô một tiếng, người phía sau nhao nhao đi vào trong cùng anh ta. Giản Trì Hoài còn đứng ở trước mặt Chử Đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đang muốn tự mình mất mặt hay còn muốn làm mất mặt tôi nữa?"
Chử Đồng không nói lời nào, Giản Trì Hoài lạnh lùng liếc qua, bước vào trong.
Đông Tử vẫn đứng chờ anh, đợi cho tới khi Giản Trì Hoài đến gần, anh ta tiến đến bên canh nói thầm vào tai anh: "Phí chia tay vợ trước, rốt cuộc anh đã đưa bao nhiêu vậy?"
"Hỏi vấn đề này làm gì?"
"Chị ấy mất mặt xấu hổ sao? Anh nhìn xem, chị ấy mặc quần áo, haizz, hóa ra dáng người lại nóng bỏng như vậy!"
Giản Trì Hoài nâng khuỷu tay thúc cho Đông Tử một cái, Đông Tử đau quá kêu lên thành tiếng: "Ngực của tôi!"
"Đánh chết cậu đi."
Giản Trì Hoài đi vào trong, một nhóm người đi tới trong phòng rất nhanh.
Giản Trì Hoài không yên lòng, luôn luôn nghĩ đến dáng vẻ cúi người xuống của Chử Đồng ở cửa. Rõ ràng Đường Minh Lục kia có ý định với Chử Đồng, nhưng lại đem cô làm thần giữ cửa.
Đây coi là cái gì? Chẳng lẽ là phương thức tán gái đặc thù?
"Tứ ca..." Đông Tử ở bên cạnh hỏi anh: "Uống gì rượu?"
"Tùy đi."
"Việc uống rượu, anh chưa bao giờ tùy tiện." Đông Tử có chút giật mình nhìn về phía anh: "Tứ ca, vì người ngoài cửa sao? Nếu không để em gọi chị ấy vào, để chị ấy ngồi cùng với anh."
Giản Trì Hoài nhìn sang anh ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Được rồi, dừng ngay, nếu cậu không muốn ăn cơm, bây giờ có thể về."
Đông Tử lập tức ngậm miệng: "Được, không nói, không nói."
Nhưng anh ta cũng yên lặng chỉ được trong chốc lát, lát sau lại tiến tới bên cạnh Giản Trì Hoài: "Tứ ca, anh biết quán bar này là của ai không?"
"Cậu hôm nay nói nhiều quá, hơn nữa toàn lời vô ích."
Đông Tử sờ sờ chóp mũi, biết tâm tình của anh khó chịu, nhưng vẫn nói nốt câu.
"Là của Đường Minh Lục, anh nói, anh ta để chị dâu ở đây tiếp khách, là có ý gì?"
Giản Trì Hoài không hề trả lời, Đông Tử đợi một lát, đành phải cùng người khác hậm hực đi chơi.
Chử Đồng vẫn đứng ở cửa, đứng hơn hai tiếng, cô cũng đã cảm thấy không chịu nổi, bàn chân đau muốn chết, lại không thể ngồi xổm xuống, chỉ có thể cố gắng giữ nguyên tư thế.
Qua một lúc, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
Giản Trì Hoài đứng ở cửa, Chử Đồng bị bầu không khí áp suất thấp vậy quanh, hai tay khoanh trước ngực. Cô không muốn cho Giản Trì Hoài ở đây, nhưng anh ta là khách, lại có thân phận đặc thù, càng không nên nói.
Giản Trì Hoài nhìn ra phía ngoài, hình như còn chờ ai đó, Chử Đồng liếc mắt nhìn về phía gò má của anh. Khí chất tao nhã hoàn mỹ độc nhất của anh hiện ra, vào giờ khắc này, Chử Đồng càng cảm thấy bọn họ không phải người của một thế giới.
Chỉ là lúc trước nhầm lẫn, lúc này mới sửa lại cho đúng.
Giản Trì Hoài đang đứng bỗng nhiên xoay mặt sang hướng cô, Chử Đồng vẫn giữ đúng mực, vì làm công việc tiếp khách ở cửa, lưng vẫn thẳng tắp.
Giản Trì Hoài nhìn vào mắt cô, rồi dặn dò: "Một lúc nữa có mấy cô gái đến đây, cô đưa các cô ấy vào phòng tôi."
Sắc mặt Chử Đồng thay đổi, phàm là nơi nào có Đông Tử, nhất định là không thể thiếu gái đẹp. Nét mặt cô căng thẳng, thẳng thừng từ chối: "Thật ngại quá, việc này không trong phạm vi trách nhiệm của tôi."
"Cô không phải là phục vụ sao? Nếu phải, thì phải phụ trách đưa người vào. Nếu cô không chịu, cẩn thận tôi khiếu nại." Giản Trì Hoài nói xong, xoay người bước đi.
Chử Đồng hít sâu một hơi, tiếp tục đứng ở đó, cô gái đối diện liếc mắt nhìn cô, lúc này trong phòng không có ai, cô ấy xua tay ra hiệu cho Chử Đồng, ý bảo cô nhẫn nhịn. Cô gái kia ở đây cũng không phải là một ngày hai ngày, dạng khách nào còn chưa gặp chứ?
Cũng không lâu sau, có mấy cô gái trẻ tuổi mềm mại nhẹ nhàng bước chân đi tới, đi qua cửa xoay, Chử Đồng mới nhìn rõ, tổng cộng năm người, mỗi người đều có vóc người cao gầy, tóc ngắn tinh xảo, tóc dài quyến rũ, cũng có người mặc váy ngắn, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, thật là hấp dẫn đàn ông.
"Chào mừng quý khách."
Một cô gái quay ra hỏi Chử Đồng: "Tứ ca, bọn họ ở đâu?"
Chử Đồng vô thức nhíu mày: "Ở bên trong phòng riêng, xin mời."
"Tứ ca nói, để người phục vụ ở cửa dẫn chúng tôi vào, chẳng lẽ cô còn muốn chúng tôi tự đi vào sao?"
Chử Đồng nghe thấy câu này, gật gật đầu: "Được, mời đi theo tôi."
Cô đưa mấy cô gái đi vào trong, trên đường gặp nhân viện phục vụ trong quán, Chử Đồng ý bảo cô ấy đưa mấy cô gái qua. Mấy cô gái cũng không nói gì, bọn họ chỉ cần có thể tìm được phòng bao nhanh lên một chút là được.
Chử Đồng mím chặt môi, tới chừng mười giờ, cô nhìn tháp đồng hồ đối diện, sau đó thở ra một hơn, còn có một tiếng đồng hồ nữa, kiên trì là được.
Người quản lý phòng khách đi tới, liếc nhìn cô: "Cô có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Chử Đồng lắc đầu, cô chỉ là người làm công, tự nhiên không thể có đãi ngộ đặc biệt.
"Cảm ơn quản lý, tôi không cần."
"Nếu cô cẩm thấy quá mệt mỏi, cứ nói với tôi, Đường tiên sinh đã dặn dò..."
"Tôi biết rồi, nếu như thực không chịu được, tôi sẽ nói với anh."
Quản lý gật đầu, xoay người lại đi lo công việc.
Yên lặng một hồi, cô nghe thấy xa xa có tiếng huyên náo truyền đến. Chử Đồng lấy lại tinh thần, dù sao cô cũng sắp được về, ngày đầu tiên đi làm cũng có thể gặp được Giản Trì Hoài, đây coi là chuyện gì chứ?
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy mấy người sau khi cơm nước no nê chuẩn bị rời đi. Lúc này đây, khách trong quán cũng không nhiều, Chử Đồng đứng ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, mất trật tự không chịu nổi.
Cô không khỏi nhìn ra, nhìn thấy Giản Trì Hoài do hai người đỡ, cánh tay gác trên vai hai cô gái. Thân hình anh cao lớn, sức nặng như vậy sao hai cô gái có thể đỡ nổi. Mấu chốt nhất chính là, hai cô gái kia còn đi giày cao gót.
Chử Đồng liền nhìn thấy ba người xiêu vẹo đi đến cửa, Đông Tử muốn đi gọi xe, thấy hai cô gái kia mặt đỏ tía tai, anh ta có chút đau đầu.
"Các cô có thể đi được không?"
"Sao Tứ ca lại say như vậy chứ..."
"Còn không phải là tại các cô?" Đông Tử hỏi lại: "Đừng cho là tôi không biết trong lòng các cô có âm mưu gì. Hiện tại cho các cô cơ hội, hầu hạ anh ấy thật tốt, bước chân vào giới giải trí không phải chuyện khó, Đông Tử tôi bảo đảm."
"Thật không?"
Chử Đồng đứng ở đó, sắp nghe không nổi nữa, ánh mắt Đông Tử liếc qua cô: "Cô, mau qua đây, giúp đỡ chút đi."
Chử Đồng đứng tại chỗ bất động, Đông Tử lập tức cảm giác mình thật mất mặt, anh ta tiến lên kéo Chử Đồng qua, đem một cánh tay Giản Trì Hoài đặt lên vai cô.
Anh thực sự say đến nỗi không biết gì? Cứ gục xuống như vậy, hình như không có chút sức lực nào mà phải dựa vào người khác mới có thể đứng vững.
Chử Đồng không khỏi căm tức, cô quay ra nhìn Giản Trì Hoài. Hai mắt anh khép hờ, mùi rượu trên người nồng nặc, gay mũi chết đi được. Bộ dạng này không phải là mặc người ta muốn làm gì thì làm sao?
Chử Đồng muốn làm cho mình đứng vững, chỉ có thể dùng tay vịn thắt lưng Giản Trì Hoài. Đông Tử còn nói gì đó nói cùng người bên cạnh, cô quả thực không chịu đựng được nữa: "Gọi xe cho anh ta đi."
"Vội cái gì?" Đông Tử ngắt lời cô: "Đỡ một lúc đi, xe đến ngay đây."
Giản Trì Hoài dựa đầu vào Chử Đồng, cánh mũi nóng bỏng phun trước mặt cô, thực sự không chịu nổi tình cảnh này, Chử Đồng ra sức nhéo một cái vào