Edit: Tạ Du
Beta: Lưu Tinh
***
Hai bàn tay Chử Đồng đặt bên người nắm chặt, ánh mắt vẫn dán chặt vào một màn trước mặt. Giản Trì Hoài ôm chầm lấy cô: "Đi."
Người đàn ông kia vẫn còn đang khiêu khích: "Chụp đi, đem máy chụp ảnh của cô giơ lên."
Giản Trì Hoài đối với việc Chử Đồng đột nhiên xuất hiện, cũng không cảm thấy kỳ lạ: "Vẫn chưa nhìn ra à? Có người cố tình dẫn em đến đây, em đưa Thiên Khách Lai ra ánh sáng, người của Thiên Khách Lai rắp tâm trả thù, mà bây giờ, chuyện này dây vào tôi, mục đích của bọn họ là muốn em tự mình đưa tôi ra ánh sáng!"
Chử Đồng cũng đoán được. Đúng vậy, cô là nhà báo, đây là nghề nghiệp của cô, là cô trước nay luôn giữ gìn đồng thời bắt buộc bản thân phải bảo vệ nguyên tắc! Người đàn ông kia cười đến mức quỷ dị, khóe miệng chảy máu, chờ xem Chử Đồng lựa chọn.
Giản Trì Hoài biết rõ cô là người từ trước đến nay thứ gì cũng không quan trọng bằng công việc. Trong thế giới của cô, nguyên tắc chẳng khác nào nửa cái mạng của cô.
"Em như vậy là đang tính toán cái gì? Lưỡng lự? Có phải muốn đem chuyện tôi đánh người, tuyên dương khắp nơi một phen?"
Khóe miệng Chử Đồng kéo căng: "Giản Trì Hoài, mau thả bọn họ ra, chúng ta không phải cảnh sát, không được phép lạm dụng hình phạt riêng."
Giản Trì Hoài nhìn mấy người trước mặt: "Khi lái xe đụng người, vô cùng sảng khoái đúng không? Thiếu chút nữa đâm chết người, tôi cho các người nếm thử mùi vị này." Người đàn ông bên cạnh đi đến trước mặt anh, Giản Trì Hoài dặn dò: "Đem tay bọn chúng buộc chặt trong xe, rồi sắp xếp một chiếc xe, đụng xuống sông, nhớ khóa kỹ cửa xe."
Chử Đồng khó tin nhìn Giản Trì Hoài một chút: "Anh..."
Người đàn ông nghe vậy trong phút chốc hoang mang lo sợ, suy cho cùng hắn cũng không nghĩ Giản Trì Hoài sẽ tàn nhẫn đến mức này. Hơn nữa trông dáng vẻ của anh, không giống như đang nói giỡn. Môi hắn ta run cầm cập, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía Chử Đồng: "Cô là nhà báo, sao cô có thể cho phép chuyện này xảy ra? Cô không cảm thấy có lỗi với lương tâm mình sao?"
Sắc mặt Chử Đồng tái nhợt, cô muốn bước lên trước. Giản Trì Hoài thấy vậy, đưa tay ôm lấy cô, lôi cô đi. Ánh mắt người đàn ông như cái đinh đâm thẳng về phía cô: "Lời của hắn ta em cũng đã nghe thấy. Sứ giả chính nghĩa, hy vọng sau khi xảy ra mọi chuyện, em sẽ xem như không nhìn thấy cũng chưa từng nghe thấy."
Giản Trì Hoài thấy hai chân cô cứng đờ, không chịu nhúc nhích, tâm trạng bực dọc: "Có đi hay không?"
"Ha ha ha ha." Người đàn ông liên tục cười gằn: "Mau giúp tôi báo cảnh sát, có người muốn giết tôi."
Chử Đồng nhìn chằm chằm ý cười trên khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông đến xuất thần. Cánh tay Giản Trì Hoài đang ôm cô càng tăng thêm sức lực. Sau đó anh nghe cô khó khăn lên tiếng: "Không, tôi không nhìn thấy gì hết."
Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông nhanh chóng trở nên cứng đờ. Tay Giản Trì Hoài đang kéo cô cũng không buông lỏng. Người đàn ông kia bày ra bộ dạng nghẹn họng, nhìn cô trân trân: "Cô nói cái gì?"
"Tôi chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy gì cả." Chử Đồng nói xong xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông phía sau không cười nổi nữa, hắn gầm thét, kêu gào ầm ĩ, tâm thần cuồng loạn, nhưng hết thảy mọi thứ Chử Đồng đều không nghe thấy được.
Cô đi thật nhanh ra khỏi phòng. Sau khi ra đến ngoài, cô nhìn xung quanh một lượt, chỉ lo gặp cảnh sát đến. Chử Đồng đi qua khởi động xe, Giản Trì Hoài mở của ngồi vào ghế phụ.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Chử Đồng cau mày: "Anh sẽ không thực sự làm như vậy chứ?"
"Làm thế nào?"
"Đem người kia đụng rơi xuống sông."
"E rằng sẽ..." Giản Trì Hoài gõ gõ lên cửa xe: "Còn xem tâm tình của tôi thế nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh muốn lấy mạng người ta, tôi cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt." Chử Đồng bắt đầu khởi động động cơ, Giản Trì Hoài nhìn cô, lại cầm lấy máy ảnh của cô: "Ảnh chụp đều ở bên trong?"
"Anh xóa là được rồi."
Giữa đôi mày Giản Trì Hoài khẽ giãn ra: "Thật không giống như lời em nói."
"Nhưng miệng là ở trên người tôi, anh còn nghi ngờ gì nữa?"
Giản Trì Hoài sát lại gần, đưa tay bắt lấy khuôn mặt của cô, Chử Đồng đẩy tay anh ra: "Tôi đang lái xe!"
"Tôi thực sự không thể tin, một thanh niên tốt đẹp, một rường cột của quốc gia..."
Chử Đồng thở sâu, sau đó quay đầu trừng mắt với anh: "Giản Trì Hoài, anh đủ rồi!"
Tâm tình Giản Trì Hoài tốt ngoài dự tính, anh trở về ghế dựa, ngắm nghía máy ảnh của Chử Đồng trong tay: "Có phải có người gọi điện bảo em tới?"
"Ừm." Chử Đồng buồn bực đáp lại.
Xe chạy nhanh ra khỏi Cổ Nhai. Tới một thân cây ven đường, trong lòng Chử Đồng không nói có chút không thoải mái: "Giản Trì Hoài, anh tốt xấu gì cũng là giáo sư, sao có thể làm như vậy? Cùng một giuộc với xã hội đen."
"Ngày hôm nay vốn dĩ tôi không định ra mặt, nhưng chuyện tặng vòng hoa này cho em quá thất đức, tôi mới xin nghỉ qua đây."
Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ: "Anh nói xem, một khắc trước hình tượng vẫn còn to lớn cao ngạo, xoay người thì là xã hội đen, ai chịu nổi?"
Người đàn ông cầm máy chụp ảnh bỏ lại trong túi của Chử Đồng: "Trong sự nghiệp nhà báo của em, đây là lần duy nhất vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp?"
Sắc mặt Chử Đồng thay đổi, anh đúng là muốn vạch áo cho người xem lưng: "Tôi nói, chuyện này tôi xem như chưa từng thấy."
Bàn tay Giản Trì Hoài đưa tới đặt trên đùi Chử Đồng, sau đó vỗ vỗ: "Tôi có thể phá vỡ nguyên tắc của em, tôi rất vui."
"Giản Trì Hoài." Chử Đồng gạt tay anh ra: "Chuyện tôi đưa Thiên Khách Lai ra ngoài ánh sáng, tôi nhận thấy tôi không sai, nhưng lại bị bọn họ ác ý trả thù, cái mạng nhỏ của tôi và anh thiếu chút nữa thì toi rồi. Cho nên, anh không nên làm ầm ĩ gây ra chuyện chết người, có chừng mực thôi, tôi còn miễn cưỡng mở một mắt nhắm một mắt được."
"Vậy em có nghĩ tới hậu quả sau khi đưa tôi ra ánh sáng không?"
Chử Đồng chuyên tâm lái xe về phía trước: "Không nghĩ tới, nhưng tôi cũng xem như nắm được nhược điểm của anh."
Giản Trì Hoài cười cười, nghe vậy, tâm tình đúng là vui sướng.
Chử Đồng lái xe về công ty đi làm, cô dừng xe lại bên đường, trông thấy Giản Trì Hoài không hề có động tĩnh, cô nhìn anh một chút: "Còn không xuống xe?"
Giản Trì Hoài chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, có chút giật mình: "Em muốn ném tôi lại ở đây? Có ý gì?"
"Tôi còn phải đi săn tin, nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành." Chử Đồng quan sát anh không chớp mắt: "Anh có ý gì? Lẽ nào muốn tôi tiễn anh? Anh trực tiếp đón xe là được rồi."
"Chỗ này đón xe không được."
"Ai nói?" Chử Đồng nhìn ra ngoài xe, đúng lúc thấy một chiếc taxi thả khách ở ven đường, cô đẩy vai Giản Trì Hoài: "Đi đi."
"Tôi không ngồi taxi."
Ngón tay đặt trên vô lăng của Chử Đồng gõ gõ: "Giản Trì Hoài, hôm nay tôi đã vì việc riêng mà làm việc không đúng một lần, phải đi tìm một tin tức có giá trị mới được."
"Tôi cho em." Giản Trì Hoài thương lượng.
Chử Đông không khỏi khẽ giật mình: "Cho tôi, cho tôi cái gì?"
"Tiêu đề." Người đàn ông hàm ý sâu xa.
Chử Đồng khẽ nheo lại: "Anh muốn cho tôi tin tức?"
"Đúng, chỉ cần là gọi một cuộc điện thoại, tài nguyên của Dịch Sưu bên kia rất nhiều, tùy tiện cho em một cái, xem như tự mình em đi lấy tin là được."
Ánh mắt Chử Đồng sáng lên, chỉ thiếu chút nữa hóa thành ngôi sao, nhưng lại một mực không nói.
Không muốn, không muốn ! Ngàn vạn lần không thể vì chút tài nguyên mà khom lưng, nhưng lời nói của Giản Trì Hoài quá mê người.
4
Cô nhếch môi, mắt vụt sáng: "Ví dụ như?"
"Ví như, chứng cứ việc luật sư bị cáo cùng nguyên cáo âm thầm lui tới..."
"Không phải là án tử chứ?"
Khóe miệng Giản Trì Hoài câu dẫn ra một nụ cười như có như không: "Có muốn hay không?"
Tâm hồn mỏng manh của Chử Đồng không muốn ngay lập tức bị quăng lên tận chín tầng mây. Cô nhìn di động trong lòng bàn tay Giản Trì Hoài: "Muốn, tôi muốn biết là án tử của người nào?"
Rất nhanh Giản Trì Hoài liền gọi một cuộc điện thoại, dặn dò bên dưới trực tiếp đem tư liệu gửi qua hòm thư của anh. Không bao lâu sau khi ngắt điện thoại, điện thoại ting một tiếng. Anh mở hòm thư thư, sau đó giơ màn hình ra trước mặt Chử Đồng.
Cô nhìn, lại cầm lấy điện thoại di động, sau một lúc lâu mới đặt lại trong tay Giản Trì Hoài: "Mau, mau xuống xe."
"Có ý gì?"
Tin tức đều cung cấp cho cô, chẳng lẽ muốn qua cầu rút ván à?
"Văn phòng luật sư Hưng Nguyên và nhà của anh không tiện đường. Anh có thể gọi tài xế qua đây đón anh. Tôi phải tranh thủ đến đấy, nếu không bị người ta hớt tay trên sẽ không tốt."
Giản Trì Hoài trông thấy bộ dạng sốt ruột cuống cuồng của cô: "Tôi vì không muốn bị ném giữa đường, mới đem tin này tiết lộ cho em."
"Vậy tôi giao xe cho anh, tôi tự đi đón xe?" Ánh mắt Chử Đồng khẩn thiết, hận không thể một tay đẩy Giản Trì Hoài xuống xe.
Người đàn ông cũng ý thức được, anh không nói không rằng mở cửa bước xuống xe.
Trong lòng anh tức giận.
Anh chỉ vừa mới đem cửa xe đóng rầm lại, thì đã trông thấy Chử Đồng giẫm chân ga. Xe chạy như bay về phía trước, phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Giản Trì Hoài chỉ chỉ về hướng cô, hai đầu mày gần như bện lại một chỗ. Anh đứng tại chỗ chỉ trong khoảnh khắc, sau đó đầu mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, cuối cùng bất đắc dĩ cười yếu ớt, lắc đầu.
5
Đoàn Lại Hoằng bên kia, nếu đã bị Chử Nguyệt Tinh phát hiện, khi Chử Đồng hỏi tung tích của Đoàn Lại Hoằng, anh cũng không cần thiết phải che giấu.
Chử Đồng lái xe, Chử Nguyệt Tinh và Cố Thanh Hồi ngồi ở phía sau. Vẻ mặt chị gái cô tĩnh lặng, Chử Đồng cũng không sợ chị mình sẽ làm loạn, bởi vì có Cố Thanh Hồi ở đây, anh ấy có thể kiểm soát được.
Chử Nguyệt Tinh hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đồng Đồng, chúng ta đi đâu?"
"Gặp một người chị rất quen thuộc."
Hai mắt Chử Nguyệt Tinh lộ ra vẻ mờ mịt, một người cô rất quen thuộc. Trong trí nhớ có người như vậy sao? Cô nhoài nửa người trên, hỏi: "Giản Trì Hoài?"
"Chị, đến nơi là chị có thể biết."
Đoạn đường dường như rất xa, Chử Nguyệt Tinh đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Cô nheo mi mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng. Chử Đồng nhìn xuyên qua kính chiếu hậu về phía Cố Thanh Hồi: "Bác sĩ Cố, anh chắc chắn như thế này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cô ấy nhất định phải trực tiếp đối mặt với chuyện trước kia mới được, nếu không sẽ sống ở trong thế giới tưởng tượng của bản thân, mãi không thoát ra được."
Chử Đồng nghe vậy, tâm trạng đang căng thẳng cũng thả lỏng được đôi chút. Bánh xe tiếp tục lăn về phía trước, ước chừng sau hơn một giờ, lúc này mới đến chỗ cần tìm. Cố Thanh Hồi trông thấy Chử Nguyệt Tinh vẫn còn đang ngủ, đưa tay khẽ lay lay vai cô: "Nguyệt Tinh, tới rồi."
Chử Nguyệt Tinh mơ mơ màng màng mở mắt. Chử Đồng đã đi xuống, cô ngẩng đầu nhìn trước mặt, đây là nơi Đoàn Lại Hoằng tính ở ẩn? Cũng đúng, chỗ ở trước kia, hắn không thể về đó nữa.
Cố Thanh Hồi dẫn theo Chử Nguyệt Tinh xuống xe, cô hiếu kỳ nhìn xung quanh bốn phía: "Đây là đâu vậy?"
"Vào xem sẽ biết."
Cố Thanh Hồi theo sau Chử Đồng, ba người đi vào một con đường nhỏ, đến trước một tòa nhà. Chử Đồng đi tới gõ cửa. Sau vài tiếng gõ, bên trong mới có một giọng nói không nhanh không chậm truyền đến: "Ai đấy?"
Chử Đồng vô thức quay đầu lại nhìn Chử Nguyệt Tinh, thấy cô không có chút phản ứng nào.
Ngay sau đó cửa chính được mở ra. Đoàn Lại Hoằng trông thấy người trước mặt, lập tức muốn đóng cửa lại, Chử Đồng vội vàng đưa tay chặn cửa: "Đoàn Lại Hoằng, tôi muốn cùng anh nói chuyện."
"Tôi đã rời khỏi Tây Thành, cô còn muốn tôi thế nào?"
Cánh tay Đoàn Lại Hoằng cố dùng sức. Thông qua khe hở của cánh cửa, Chử Đồng trông thấy anh ta râu ria xồm xoàm, tóc cũng rất lâu chưa cắt, đã phủ quá hai lỗ tai.
"Đoàn Lại Hoằng, hôm nay tôi mang