Editor: Phong Lữ
***
Cánh tay Chử Đồng theo bản năng quấn lấy cổ Giản Trì Hoài, người đàn ông mang theo cô vào trung tâm của sân khấu, ngay cả người dẫn chương trình cũng bắt đầu hoạt náo: "Cuối cùng cũng được xem một kiểu ẵm người như thế này, hy vọng chàng trai này có thể chống đỡ, mọi người xin cho họ một tràng pháo tay nào."
Mặt Chử Đồng ửng đỏ tới mang tai, mắt dán vào cằm Giản Trì Hoài: "Anh điên rồi à?"
"Không phải em thích nhất kiểu này à?"
Cái này gọi là gì?
"Ai nói với anh." Chử Đồng nhỏ giọng làu bàu.
"Trong bữa tiệc cưới người cầm túi đi lấy thuốc lá không phải em à?"
11
Cái truyện từ tám trăm năm trước này, sao anh còn nhớ rõ chứ?
Chử Đồng nhìn về phía cặp tình nhân bên cạnh, đàng trai khá gầy, bạn gái còn khăng khăng cưỡi lên cổ anh ta, Chử Đồng trông thấy bàn chân anh ta lảo đảo, không giữ vững nổi nữa.
"Giản Trì Hoài, chúng ta vẫn là đến hiệu thuốc đi, đợi đến lúc không chống đỡ được rất mất mặt?"
"Đừng nói nữa."
Chử Đồng nhìn xuống dưới sân khấu, một đám người giơ điện thoại di động lên chụp, cô hận không thể chui vào trong ngực Giản Trì Hoài, nhưng loại cảm giác này thực sự rất tốt, ngón tay Giản Trì Hoài chạm đến lưng Chử Đồng, Chử Đồng biết bản thân mình không mập, nhưng cũng có trọng lượng.
"Giản Trì Hoài, anh tiếp tục chống đỡ được không?"
Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi, giống như ẵm hay không ẵm cũng không khác nhau là mấy, cặp bên cạnh kia đã buông xuống, bạn gái rõ ràng rất mất hứng, đánh hai cái vào người bạn trai gầy: "Ẵm cũng ẵm không nổi, sau này có thể trông cậy anh làm được cái gì?"
Dưới sân khấu có người huýt sáo, sau mười phút đồng hồ, chỉ còn lại hai đội. Chử Đồng giơ cánh tay kia lên, ôm cổ Giản Trì Hoài, cô ngẩng đầu nhìn lên, thực sự, khuôn mặt này của Giản Trì Hoài, có thể dùng từ ngữ đang thịnh hành để hình dung, cấm dục hệ nam thần nha.
Chỉ là hình dung như vậy cũng không chính xác, trong cơ thể anh chất chứa một loại tình cảm mãnh liệt chực chờ bộc phát ra, thực rất đáng sợ.
Một đôi khác cách đó không xa, chống đỡ được nhưng khá chật vật, hai tay người đàn ông ôm lấy chân bạn gái, người con gái bị treo ngược trên vai anh ta, hẳn là như vậy, người phụ nữ so với người đàn ông càng khó chịu đựng.
"Ông xã à, em muốn ói."
"Ráng nhịn đi."
Chử Đồng quan sát đến sắc mặt Giản Trì Hoài, anh tuy rất bình tĩnh, nhưng thái dương cũng rịn mồ hôi, chỉ là anh ẵm cô ẵm rất vững vàng, ít nhất người ngoài nhìn vào, anh rất dễ dàng. Chử Đồng chú ý tới cánh tay Giản Trì Hoài, bắp thịt nở nang, cô muốn dời lực chú ý của anh đi: "Em không nghĩ tới cơ thể anh lại khỏe như vậy."
"Giờ em mới biết à."
"Anh cũng không phải thầy giáo dạy thể dục, luyện cơ bắp làm gì?"
Ngón tay Giản Trì Hoài ở sau lưng cô di chuyển, mang theo chút ngứa ngáy, đầu ngón tay chạm đến một đường thít lại: "Em cũng không phải người mẫu, ngực lớn như vậy làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
28
Chử Đồng này một tiếng, sau đó nói không nên lời.
Giản Trì Hoài gắt gao ôm cô vào trong ngực, hai bên giằng co, đối với thể thực là cuộc chiến cực kỳ lớn. Chử Đồng chăm chú nhìn sườn mặt người đàn ông, trước đây, cơ hội gần gũi nhìn anh như vậy rất nhiều, chỉ là lần này Giản Trì Hoài bất động, ẵm cô lên, giống như đem toàn bộ thế giới của cô nâng lên.
Chử Đồng không khỏi áp đầu vào bả vai người đàn ông, Giản Trì Hoài cũng nghiêng mặt, dùng khuôn mặt vuốt ve trán của Chử Đồng. Tư thế này, đừng nói là người ngoài, ngay cả Chử Đồng cũng cảm thấy vô cùng thân mật quấn quít.
Cặp đôi bên kia, bị bả vai của bạn trai huých trúng dạ dày người phụ nữ thực sự chịu không nổi, người đàn ông thấy vậy, khó khăn ôm lấy thắt lưng của cô ta, đổi tư thế, để cho bạn gái ôm lấy thắt lưng của mình. Bọn họ tạm thời đứng vững, Chử Đồng cũng không nhúc nhích, khuôn mặt dán vào cần cổ Giản Trì Hoài: "Em hát cho anh nghe nhé?"
"Hát cái gì?"
"Ngũ âm của em không được đầy đủ."
Giản Trì Hoài cúi đầu nhìn cô: "Em vẫn là nên im lặng đi."
Dưới sân khấu mọi người tiếp tục xem náo nhiệt, trong từ điển của Giản Trì Hoài, chuyện khác người như vậy hoàn toàn có thể dùng một từ để hình dung, chính là điên. Mà từ này, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời anh.
Công việc của Giản Trì Hoài anh từ trước đến nay luôn luôn trật tự rõ ràng, người khác căn bản không có cơ hội phản bác anh. Ngoài ra, nói đến phụ nữ, trước khi kết hôn, Giản Trì Hoài đã sắp xếp thứ tự như thế này: Người nhà, sự nghiệp, bạn bè, xe đẹp, chơi bóng, phụ nữ.
Đúng, phụ nữ còn không bằng một chiếc xe. Nhưng bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Chử Đồng không dám nói chuyện với Giản Trì Hoài nữa, người đàn ông cúi đầu, ở trên mũi cô khẽ hôn, cô không tự chủ được nhắm mắt lại. Giản Trì Hoài tiếp tục hôn xuống, cô khó có thể tin, anh lại có thể ở trước mặt bao nhiêu người đối với cô như vậy. Nhưng cô cũng không giãy giụa, dù sao cũng vất vả đến bây giờ, nếu không giành được hạng nhất, chính cô cũng không cam lòng.
Còn đôi kia, người phụ nữ cũng mệt đến tê liệt, chân thả lỏng chạm xuống đất, người dẫn chương trình hô lên: "Đáng tiếc đáng tiếc quá, nếu mọi người không phân định được thắng thua, vàng của tôi phải bắt đầu tăng giá nha."
Giản Trì Hoài đặt Chử Đồng xuống đất, người dẫn chương trình đi đến phỏng vấn, người đàn ông nghiêng người, lắc lắc cánh tay, hẳn là cực kỳ tê mỏi.
Người dẫn chương trình cầm micro đưa đến bên miệng Giản Trì Hoài, lại bị anh gạt ra, đối phương giật mình, đành phỏng vấn Chử Đồng: "Hai người là người yêu à?"
Cô chớp mắt mấy cái, không biết trả lời thế nào: "Không phải."
"Vậy thì là vợ chồng?"
Trong miệng Chử Đồng lẫn lộn mơ hồ, Giản Trì Hoài nhìn về phía cô, thực ra muốn xem cô trả lời thế nào, cô vẫn còn mong đợi Giản Trì Hoài giúp cô một chút, nhưng người đàn ông rõ ràng không muốn nhúng tay vào loại chuyện này. Chử Đồng buộc phải kiên trì đến cùng: "Ừm."
"Chúc mừng hai người nhận được nhẫn vàng, chồng cô ẵm cô như vậy, cơ thể quá tráng kiện, bình thường đối với cô cũng vô cùng trân trọng đúng không?"
Dưới sân khấu mọi người đang xem náo nhiệt, Chử Đồng nhìn Giản Trì Hoài, người đàn ông đã có ý định rời đi. Chử Đồng nói với người dẫn chương trình: "Có thể trao thưởng cho tôi chưa? Chúng tôi còn có việc."
"Được được." Người dẫn chương trình bắt được cơ hội như thế này, có thể cam tâm không hỏi vài câu sao? Vả lại, đây mới là trọng tâm, mới có thể âm thầm khuếch trương cửa hàng trang sức lên: "Bình thường chồng cô ở nhà, có phải thường xuyên ẵm cô như vậy không?"
Chử Đồng suy nghĩ một chút, cũng không thường xuyên lắm, nhưng quả thực số lần anh dễ dàng ôm cô lên lầu cũng nhiều lắm.
"Thường... thường xuyên."
"Xem ra là một cặp vợ chồng khiến người khác ngưỡng mộ, hai người có con chưa?"
Chử Đồng cảm thấy người này nói đặc biệt nhiều, cô lắc đầu: "Còn chưa có."
"Vậy chồng cô sau này ở nhà, không chừng có thể một tay ôm cô, một tay ôm con..."
Các ngón tay của Giản Trì Hoài ở khuỷu tay khẽ ấn xuống, nghe nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Chử Đồng cũng không nói tiếp, vẻ mặt ngẩn ra, rất kỳ quái. Những lời của người dẫn chương trình lại có thể biến hóa thành những hình ảnh khó mà phân biệt được thật giả len vào trong đầu cô, cảnh tượng như vậy thực sự rất đẹp, cô lại lộ vẻ sợ hãi, cảm thấy sẽ không thuộc về cô.
Cô gái trong ban tổ chức đi lên, mang theo một hộp nhung tinh xảo, người dẫn chương trình đem trao nó cho Chử Đồng, Chử Đồng hé miệng tủm tỉm cười, Giản Trì Hoài cũng không khỏi bật cười, thật đẹp.
Nghe nói, kế tiếp còn có một trận thi đấu, chuyện tốt thành cặp, đêm nay sẽ tặng đúng hai cặp. Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài xuống dưới sân khấu, cô không thể chờ đợi được mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn, chiếc nhẫn tròn tròn, phát ra ánh sáng,
Chử Đồng cầm chiếc nhẫn của nữ tự mình đeo vào, vừa khít. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, kéo bàn tay Giản Trì Hoài, muốn đem chiếc nhẫn dành cho nam đeo vào, bỗng động tác trong tay liền dừng lại.
Cô nâng mắt nhìn Giản Trì Hoài, ánh mắt người đàn ông thâm trầm, đồng thời nhìn cô chăm chú, cô nhanh chóng tìm cho mình một lối thoát: "Thử xem thôi, biết đâu không vừa? Tốt xấu gì cũng là vàng."
Cô lấy nhẫn đeo vào, quả thực, rất lớn nha. Ngón tay Giản Trì Hoài thuộc loại thon dài, đặc biệt đẹp, nhẫn ít nhất phải nhỏ hơn một số, Chử Đồng xoay người bước đi, Giản Trì Hoài nhanh tay kéo cô lại: "Đi đâu vậy?"
"Đi đổi lại."
Giản Trì Hoài lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được: "Không cần, đi thôi."
Thật là mất mặt.
Chử Đồng vẫn luôn suy nghĩ rất thực tế, đây vốn là thắng được, không trộm không cắp, nếu như không vừa, để trong nhà cũng thật phí phạm: "Đợi em."
Cánh tay cô giãy ra, đi từ từ đến sân khấu, Giản Trì Hoài đứng trong đám người, trông thấy Chử Đồng đi về phía người dẫn chương trình, hai người cúi đầu nói chuyện, Chử Đồng đưa ra chiếc nhẫn của nam, Giản Trì Hoài không khỏi ngó nghiêng hai bên đám người, sau đó từng bước một lui lại, lùi đến bên ngoài. Kia chỉ là một cái nhẫn mà thôi, đối với Giản Trì Hoài mà nói, không có cũng được, anh mua đồ, không vừa chưa bao giờ đổi, chính là mua lại, đừng nói đến những loại không cần tiền này, còn muốn mở miệng nói đổi lại cho anh một cái?
1
Chử Đồng thỏa mãn như ý nguyện, đổi lại cái nhẫn nhỏ hơn một số, nhưng không thấy Giản Trì Hoài ở chỗ ban đầu, cô len qua đám người, trông thấy Giản Trì Hoài đứng xa xa, cô bước nhanh đến: "Sao lại đến chỗ này đứng?"
"Mất mặt."
"Mất mặt cái gì hả?" Chử Đồng kéo ngón tay Giản Trì Hoài, đeo nhẫn vào cho anh, khóe miệng cô không khỏi câu lên: "Loại đồ vật như nhẫn này ấy à, không thể tạm chấp nhận được, nhất định phải vừa vặn."
Giản Trì Hoài nhìn thấy nhẫn vàng óng ánh trên ngón áp út, ánh mắt anh rơi xuống trên mặt Chử Đồng: "Đúng vậy, không thể tạm được, cũng giống như người vậy."
Chử Đồng nhanh chóng giữ chặt tay anh: "Đi thôi."
Cô giơ ngón tay lên trước mặt, vừa đi vừa nói: "Thực ra nhìn rất đẹp đúng không, vàng không giống kim cương, giá trị của nó rất được bảo đảm."
Khi qua đường quốc lộ, Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng, cô có thể cảm nhận được chiếc nhẫn của anh chạm vào mình, Chử Đồng không khỏi ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông, đang đi, Chử Đồng dừng bước: "Em cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó."
1
"Có thể quên được chuyện đó, chắc chắn không phải chuyện quan trọng, hơn nữa cũng lấy được vàng miễn phí rồi, những chuyện khác còn coi là chuyện sao?"
"Cũng phải." Chử Đồng vui vẻ theo Giản Trì Hoài trở về, vào nhà, người giúp việc đã sớm thu dọn rồi rời khỏi đây.
Chử Đồng quét mắt về phía bàn ăn, đột nhiên nhớ lại: "Trời ạ, thuốc của em chưa mua."
Cô xoay người định đi, Giản Trì Hoài kéo tay cô lại: "Em nhìn xem mấy giờ rồi?"
"Còn sớm."
Hơn nữa cũng không xa, Chử Đồng đi hai bước, bị Giản Trì Hoài bắt về: "Không phải muốn giúp anh nghĩ cách à? Em nghĩ được cách ứng phó chưa?"
Chử Đồng đứng tại chỗ lắc đầu: "Chưa nghĩ ra."
"Chính là không đem chuyện của anh để trong lòng."
Chử Đồng nghĩ đến gọi điện cho Giang Ý Duy trước, cô đi theo bên cạnh Giản Trì Hoài, người đàn ông đến trước sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa, Chử Đồng vội vàng giữ cổ tay anh lại: "Đừng xem TV."
"Tại sao?" Giản Trì Hoài giơ tay lên: "Những tin kia cũng có thể đã qua rồi."
Chử Đồng kiễng ngón chân, đoạt lấy điều khiển trong tay anh: "Qua rồi thì tốt, ngộ nhỡ có người không bỏ qua thì sao?"
Người đàn ông ngồi vào sô pha: "Anh không có bệnh, em chẳng phải là bằng chứng tốt nhất à?"
Chử Đồng cũng đồng ý điểm này, nhưng mà... cô ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: "Giản Trì Hoài, trước đây anh dẫn theo Trần Lộ, như vậy nói trắng ra, không chừng toàn bộ Tây Thành đều biết cô ta là người phụ nữ của anh. Nếu như sau này cô ta nhảy ra cắn anh một cái, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Loại chuyện này, cũng không thể không có khả năng."
"Anh nói anh không chạm vào cô ta, nhưng người khác chỉ tin những gì họ thấy, quyền lợi đặc biệt và cơ hội diễn xuất của cô ta, tất cả đều do anh mang đến."
Hai tay Giản Trì Hoài bắt lại sau đó đặt lên đùi, vẻ mặt không chút nôn nóng và phẫn nộ, nhưng lại âm trầm u ám: "Lúc ấy anh