Editor: E.l.f
***
"Với anh, yêu?"
Giản Trì Hoài không lấy làm tức giận: "Nếu không, em định cùng với ai?"
Chử Đồng ngồi vào xe, trong tay còn ôm cái hộp kia. "Vậy anh mời em về Dịch Sưu, tăng lương cho em đi?"
Giản Trì Hoài khởi động xe, nhìn cô qua gương."Em muốn tăng thêm bao nhiêu?"
"Tối thiểu phải là hai mươi phần trăm."
"Có nhiều quá không?" Giản Trì Hoài không chiều theo ý cô: "Em nghĩ với khả năng của em, ở công ty anh sẽ nhận được mức lương xứng đáng là bao nhiêu hả?"
"Anh đừng để ý đến chuyện tiền lương của em bây giờ là bao nhiêu. Là anh mời em về Dịch Sưu, đây mới là then chốt."
"Thêm mười phần trăm."
"Mười lăm phần trăm!"
"Mười."
"Mười hai!"
"Hoặc mười phần trăm, hoặc giữ nguyên."
Chử Đồng bĩu môi: "Được rồi, thành giao."
"Hoá ra em cũng tham tiền quá cơ." Giản Trì Hoài chế nhạo.
"Tiền là đồ tốt, ai lại không yêu chứ?" Chử Đồng đổ người về phía trước, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: "Anh đừng có nói là anh không thích."
Giản Trì Hoài liếc nhìn bộ dáng dễ thương này của cô, ý đùa cợt xuất hiện trong khoé mắt, đầu ngón chân nhẹ giẫm hãm phanh. Vì ngồi ở ghế sau xe, lại không thắt dây an toàn nên cả nửa người Chử Đồng đổ hẳn về phía trước, sát rạt với Giản Trì Hoài.
Anh vỗ nhẹ đầu cô: "Ngồi yên nào!"
Chử Đồng hết hồn: "Giản Trì Hoài, anh cố ý phải không?"
"Tiếp tục đề tài lúc nãy, anh chưa từng nói anh không thích tiền."
"Ờ." Chử Đồng ngồi lại ngay ngắn: "Anh nói câu kia là đủ biết tham tiền hay không rồi. Vậy em trả lại cho anh."
"Anh thích chứ không thiếu." Giản Trì Hoài lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Chử Đồng: "Em cần gì phải mè nheo anh cho bằng được mười phần trăm kia, nếu em muốn, anh sẽ đem toàn bộ tài sản và quyền hành giao hết vào tay em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giao cho em làm gì chứ?" Cô tránh tầm mắt anh, lảng sang chuyện khác: "Sau khi trở về Dịch Sưu, em muốn tự đến phòng Nhân sự báo danh."
"Được, tuỳ em." Giản Trì Hoài trả lời, tăng tốc lái về Dịch Sưu.
Chử Đồng khăng khăng đòi tự đi vào, anh đành dừng xe, thả cô xuống ở trước cửa công ty. Đợi khi cô đã vào bên trong, anh mới đi đỗ xe rồi thong thả bước vào.
Đại sảnh của Dịch Sưu là một gian phòng lớn, cao bằng ngôi nhà hai tầng, rất rộng rãi. Chử Đồng đứng ở bên ngoài, không vào được bên trong, Giản Trì Hoài đi tới cạnh cô, áp vân tay xuống ổ khoá điện tử, cửa kính trước mặt từ từ mở ra. Chử Đồng vội vàng giãn khoảng cách với anh, ôm khư khư cái hộp trong tay rồi hùng hổ xông vào trong. Đột nhiên, cô bị một tràng âm thanh làm cho giật mình.
"Xin chào bà chủ!"
Tay Chử Đồng run lên, cái hộp suýt nữa rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn, mồ hôi lạnh liền đổ ra như suối. Cô vẫn biết đại sảnh của Dịch Sưu rất rộng, rất lớn, nhưng không thể ngờ được lại có thể chứa cùng một lúc nhiều người như thế này.
Gần như là toàn bộ nhân viên đều ra đứng ở đây, tách thành hai bên kéo dài tới thang máy phía bên kia. Giám đốc phòng Nhân sự bước tới, trong tay còn ôm theo một bó hoa rất lớn: "Bà chủ, chào mừng bà chủ trở về."
Chử Đồng lúng túng.
Đây là đang doạ người mà, cô có nói với ai về chuyện trở về đâu? Sao lại thành thế này rồi? Mặt cô đỏ bừng cả lên, nhận hoa không được, mà không nhận hoa cũng chẳng xong.
Một đồng nghiệp giúp cô ôm cái hộp: "Bà chủ, vị trí công tác trước đây của cô vẫn giữ nguyên. Giám đốc đã sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng rồi. Chúng ta đi thôi."
"Không cần, không cần." Chử Đồng khoát tay, cười gượng. Tần Tần đứng trong đám đông liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, khiến Chử Đồng cực kỳ lúng túng: "Mọi người đừng như vậy."
"Thật không ngờ được, hoá ra ông chủ đã kết hôn từ lâu, mà bà chủ lại còn là đồng nghiệp của chúng tôi nữa chứ!" Giám đốc nhân sự lại gần, nhét bó hoa vào tay cô: "Sau này bà chủ nhớ chiếu cố chúng tôi nhiều hơn nhé."
Chử Đồng vừa thấy lãnh đạo công ty cũng có mặt, hai chân liền mềm nhũn. Cô liếc sang nhìn Giản Trì Hoài, anh nói thẳng thừng: "Anh không biết gì cả. Chắc là do thư ký Hoa nghĩ ra. Giờ làm việc mà cứ bày ra lắm chuyện, phiền phức!"
Nói xong, anh sải chân bỏ đi, Chử Đồng gọi với theo, anh cũng không thèm nhìn.
Hừ, người đàn ông này cứ thế đi vào thang máy chuyên dụng, dám vứt cô lại cho đoàn người này!
Tần Tần lóc cóc chạy tới: "Chử Đồng, hoá ra cậu là bà Giản, a a a a a, thật không tin được. Yên nào, tớ muốn hét lên rồi đấy."
"Đừng khoa trương thế chứ." Chử Đồng rụt rè nép vào một góc tường: "Đại tỷ, cậu đừng có như vậy mà. Tớ vẫn còn là Chử Đồng, vẫn muốn giữ khuôn phép làm tốt công việc của tớ đấy."
Giám đốc nhân sự liền tiếp lời: "Nhất định rồi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô."
Tần Tần biết Chử Đồng không được tự nhiên bèn khoác cánh tay cô: "Cấm có xị mặt ra nha, cười cái coi. Nên nhớ, cậu là bà chủ! Ôi trời ơi, thật bất ngờ quá mà. Ông chủ đẹp trai, lại giàu có, đúng là con rùa vàng đích thực. Này, Chử Đồng cậu kiếp trước làm siêu nhân đi cứu cả vũ trụ đấy hả?"
Đúng vậy, ai cũng nói thế, Chử Đồng nghe nhiều cũng thành quen.
Giản Trì Hoài ra khỏi thang máy, thư ký Hoa đã đứng chờ sẵn, thay anh mở cửa văn phòng, theo vào: "Tứ ca, chuyện anh phân phó, tôi đã sắp xếp ổn thoả."
"Tôi biết." Giản Trì Hoài đi tới bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười: "Làm tốt lắm."
Thư ký Hoa nheo mắt cười: "Thời gian chuẩn bị không nhiều, không kịp cho tôi chuẩn bị pháo mừng."
"Thì bây giờ chuẩn bị. Còn chưa đến giờ tan làm."
Thư ký Hoa giật mình, nhìn trừng trừng bóng lưng ông chủ, lát sau đáp lời: "Vâng."
Anh ta vốn chỉ đùa một chút thôi, dù sao kiểu hành vi ấu trĩ này anh ta cảm thấy không hợp với tác phong của Giản Trì Hoài. Ai biết được Giản Trì Hoài lại cho là thật, còn giục anh đi chuẩn bị?
Thư ký Hoa rời khỏi phòng làm việc, Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau, vẫn đứng chắp tay sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, cao lớn, tạo nên một loại khí chất ưu việt. Mi mắt anh nhẹ chớp như giũ bỏ trọng trách nặng nề, đeo lên mặt toàn bộ sự hài lòng, vui vẻ.
Kể từ vụ tai nạn xe ngày đó của hai người, anh đã luôn phải một mình tự biên tự diễn, tạo nên một tấm lưới thật lớn, dụ Chử Đồng bước về phía mình từng bước một. Để đến khi cô phát hiện ra tấm lưới này của anh không có lấy một lỗ hổng thì cũng đã muộn. Lối vào duy nhất do chính anh, Giản Trì Hoài, nắm trong tay, còn Chử Đồng vẫn luôn lầm tưởng hai người lại bên nhau là một chuyện bất đắc dĩ. Lúc ấy, chiến lược của anh mới thật sự vẹn toàn! Cô ngốc nghếch, anh đương nhiên không trách, hơn nữa, Giản Trì Hoài anh lại càng thích cô như vậy.
Chử Đồng bị cả một đám người bao quanh hộ tống vào tận phòng làm việc. Nhân viên Dịch Sưu rất đông, nhiều người không chen được vào đại sảnh cũng tập trung ở đây.
Đột nhiên cô có cảm giác đây là vườn bách thú, còn cô chính là một con công để người ta ngắm nhìn. Tần Tần giúp cô sắp xếp đồ lên bàn làm việc: "Tớ nghĩ thông rồi. Là cậu nói giúp tớ với ông chủ, để tớ được trở về Dịch Sưu?"
Chử Đồng không muốn cô làm loạn, vội đáp: "Có một số việc sau này tớ sẽ giải thích."
Giám đốc phòng Nhân sự ghé qua, khách khí chào hỏi: "Bà Giản..."
"Khoan đã." Chử Đồng xua tay: "Cứ gọi tôi là Chử Đồng đi, mọi người cứ gọi như thế khiến tôi thấy ngại lắm. Hơn nữa, tôi chỉ quay lại đây để làm phóng viên thôi, đừng cho tôi bất kỳ một đãi ngộ đặc biệt nào cả."
"Cô thực sự muốn ở đây làm phóng viên sao?"
"Đương nhiên rồi, lúc trước tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể trở thành phóng viên. Tôi không thích làm nhân viên văn phòng, chỉ muốn chạy ra ngoài lấy tin thôi."
Chử Đồng sợ ông ta không tin, lại nói tiếp: "Tôi cũng đã bàn với anh Trì Hoài rồi. Chú xem, bây giờ anh ấy đã đưa tôi về đây rồi đấy thôi. Anh ấy ủng hộ tôi làm phóng viên."
Giám đốc nhân sự gật đầu: "Được rồi."
Thấy mọi người vẫn đứng yên trước cửa phòng làm việc, cô vội xua tay: "Được rồi được rồi, mọi người quay lại làm việc đi. Bây giờ còn dám lười biếng trước mặt bà chủ sao?"
Đám đông cười vang rồi quay về vị trí, Tần Tần cũng rời đi. Một mình Chử Đồng thu dọn xong, bắt đầu tổng hợp các bản báo cáo, thống kê tài chính của Dịch Sưu.
Buổi chiều, tới gần giờ tan tầm, Chử Đồng nhận được tin nhắn: "Đến phòng làm việc đợi anh, chúng ta cùng về."
Cô nhắn lại: "Không cần."
"Em không có xe."
Chử Đồng đang nhìn màn hình vi tính, nghe thấy chuông báo, đọc tin nhắn rồi trả lời: "Em bắt taxi."
Giản Trì Hoài không nhắn lại nữa.
Lúc tan làm, Tần Tần định cùng Chử Đồng đi ăn cơm, nhưng cô vừa mới quay về, còn có nhiều việc phải giải quyết nên không đi. Chử Đồng xách túi đi xuống, dọc đường đi đón không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình. Ra tới cửa, xe của Giản Trì Hoài vẫn đang đợi ở cách đó không xa.
Chử Đồng đang tính bắt taxi, bỗng nhiên nghe một tràng pháo nổ inh tai. Cô giật mình, suýt chút nữa hét lên.
Mấy dây pháo rủ xuống trước cửa công ty đang nổ với tốc độ cực nhanh, đủ mọi màu sắc, như bó hoa tươi nở rộ, cảnh tượng này đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Tuy nhiên Chử Đồng vẫn sợ hãi, tim đập liên hồi, thần kinh căng thẳng, cô cứ ôm ngực, đứng ngây ra đó không nhúc nhích.
Cửa lớn công ty lại xuất hiện đám đông nhân viên của Dịch Sưu. Chử Đồng ngẩng đầu nhìn, hôm nay trời tắt nắng khá nhanh, giờ còn sớm nhưng đã bắt đầu đen kịt. Sắc pháo hoà vào màn đêm nhàn nhạt này khiến người ta cảm giác được vẻ gì đó huyền bí, hư vô. Còn đám đông này, so với lúc sáng cô tới công ty còn đông gấp năm lần.
Chử Đồng đứng ở vị trí trung tâm, không hề có kinh nghiệm đối mặt với cả một đám đông đang nhìn mình như thế này, chỉ cảm thấy lúng túng, cũng có khó chịu, tất nhiên, cũng có một chút cảm giác hư vinh, thích thú.
"Nhìn kìa, đấy chính là bà chủ của chúng ta!"
"Thật không?"
"Phải nha, sáng sớm nay ban lãnh đạo công ty đã ra nghênh đón rồi, đáng tiếc chúng ta chỉ là nhân viên quèn, không thể xem được. Cô xem, chỉ tính cuộc so tài này, ông chủ thật sự rất có tâm nhé..."
Chử Đồng nắm chặt túi xách. Phía sau cô có tiếng nói vui mừng: "Đi nào đi nào! Thư ký Hoa nói, đây là việc đáng chúc mừng, công ty quyết định liên hoan, địa điểm đã chọn rồi, nhà hàng Deluxe nhìn ra bãi biển, nhanh lên!"
"Oa, thật hả?!"
"Thật nha, nhà hàng đó đắt nổi tiếng luôn ấy. Ngày kỷ niệm thành hôn mà tôi cũng không nỡ tới đó mà..."
Không ít người sắp ra về, Chử Đồng nhanh chóng rời khỏi cục diện này. Vốn dĩ cô muốn bắt taxi về, nhưng sợ phải đợi lâu, lại biến thành con công như lúc sáng cho mọi người nhìn ngó, thế là cô đành đi nhanh về phía xe của Giản Trì Hoài. Cửa xe không chốt, cô giật nhẹ, quả nhiên anh đang đợi ở bên trong.
"Giản Trì Hoài, vì sao anh..."
Sắc mặt anh bình thản, nhìn ra ngoài cửa xe: "Thư ký Hoa dạo này làm việc gì không biết, chỉ chăm chăm đi lấy lòng phụ nữ."
Chử Đồng hỏi: "Thư ký Hoa làm việc chẳng lẽ không thông qua anh?"
"Có một số việc anh giao toàn quyền cho cậu ta. Có lẽ cậu ta cho rằng như thế là lãng mạn." Giản Trì Hoài quay đầu nhìn về phía Chử Đồng: "Em thấy thế nào, có thích không?"
"Không thích!" Chử Đồng không chút do dự trả lời.
"Anh cũng không thích." Giản Trì Hoài lại lần