Editor: Lữ
***
Giản Trì Hoài bày ra một vẻ mặt điềm nhiên như không. "Tắm là để chuẩn bị đi ngủ, vậy sao phải mặc quần áo?"
Chử Đồng bị cách nói này của anh khuất phục: "Anh..."
Cô hoàn toàn không thể nói tiếp, ánh mắt người đàn ông cháy bỏng nhìn cô chăm chú. "Kiểu này, là mới nhất?"
"Cái này mà anh cũng soi ra được à?"
"Đương nhiên, Giản Trì Hoài anh không sử dùng đồ quá hạn."
Chử Đồng bị anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân đều không thoải mái.
"Anh có nói rõ với Tô Khanh Minh chưa? Anh ấy phản ứng thế nào?"
Hỏi một đằng Giản Trì Hoài lại trả lời một nẻo: "Trả lại đi."
"Trả lại?"
"Lựa chọn kiểu dáng và số đo không tồi, chỉ là màu này... Sao em có thể chọn màu đen?" Người đàn ông trỏ một ngón tay về phía cô. "Thay bằng màu trắng hoặc màu đỏ, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Chử Đồng nghiến răng: "Em không muốn mặc, có thể cởi ra không?"
Giản Trì Hoài cầm tay cô, nâng cánh tay cô cao quá đỉnh đầu. "Lại đây, xoay một vòng nào."
Cô thực sự cảm thấy người đàn ông này quá mức biến thái! Toàn thân cô khô nóng, trong ánh mắt Giản Trì Hoài xen lẫn một loại cháy bỏng thiêu đốt người khác, càng đốt càng cháy, tựa hồ mảnh vải cuối cùng che chắn trên cơ thể cô cũng bị thiêu rụi hầu như chẳng còn.
Giản Trì Hoài thấy cô bất động, một tay vỗ nhẹ lên đùi cô. "Xoay một vòng."
Chử Đồng chậm rãi di chuyển hai chân, làn da của cô rất đẹp, ngay cả một người hay bắt bẻ như Giản Trì Hoài cũng phải kinh ngạc tán thưởng. Hai mảnh vải kia, không, đúng hơn là chỉ có vài sợi dây, miễn cưỡng khoác lên người, lộ ra từng mảng lớn trong suốt trắng nõn. Chử Đồng xoay một vòng, dừng lại trước mặt anh. "Vừa lòng chưa?"
Khóe miệng Giản Trì Hoài nhếch lên: "Không phục?"
"Nào đâu dám."
Người đàn ông lướt ngón tay chỉ xuống ngực: "Ngắm kiệt tác đêm qua của em này."
Nếu không phải tự mình xuống tay, Chử Đồng cũng cảm thấy khó có thể tin được, cái vệt hồng hồng kia đến giờ vẫn chưa lặn, nhưng mà cứ như vậy lan ra trên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, thật đúng là bày ra một loại hấp dẫn giày vò!
Đợi một chút!
Chử Động vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu, cô là một người vô cùng bình thường mà, tích cực nhìn thẳng về phía trước, nhưng sao trong đầu cô lại có loại suy nghĩ này cơ chứ? Đúng, nhất định là Giản Trì Hoài, đều là do cái tên mặt người dạ thú này lây cho.
"Giản Trì Hoài, đủ chưa? Em lạnh." Cô bắt đầu tỏ ra yếu đuối.
Người đàn ông kéo cô lại gần, sau đó mở rộng áo choàng tắm, nhét cô vào trong ngực anh, lại đưa tay cuộn chặt áo choàng tắm lại, Chử Đồng dính sát vào ngực anh, cô mặt đỏ tới mang tai, phải biết rằng, trong áo choàng tắm là cơ thể trần như nhộng của Giản Trì Hoài, còn cô đây, gần như không mặc.
2
Mặt cô càng lúc càng nóng ran. "Buông em ra."
"Thế này còn lạnh không?"
Chóp mũi Chử Đồng tỏa ra từng làn hơi nóng, chôn chặt tại chỗ càng không dám di chuyển. Giản Trì Hoài đẩy cô đến mép tường, hai người quấn lấy nhau, Chử Đồng lảo đảo gần như ngã sấp xuống. Người đàn ông cầm thắt lưng áo choàng tắm buộc chặt phía sau thắt lưng cô, sau đó cánh tay của anh dễ dàng từ trong cổ tay áo thò ra ngoài, Chử Đồng trông thấy há hốc mồm: "Anh..."
"Áo choàng tắm này, anh cũng mới mua, đủ sáng tạo không?"
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giản Trì Hoài, phải bao nhiêu trò mới thỏa mãn được anh?"
Người đàn ông cười tà: "Học không bao giờ hết."
Chử Đồng nghẹn giọng, hai tay Giản Trì Hoài rơi xuống trên thắt lưng cô, ngón tay quấn lấy sợi dây: "Lúc em đi mua, mặc thử chưa?"
"Ừm..."
"Theo anh thấy, còn có thể nhỏ đi một size nữa."
Chử Đồng không muốn tiếp tục đề tài này: "Anh muốn thít chết em à?"
"Không hề." Môi Giản Trì Hoài tiến lại gần tai cô. "Nhỏ đi một size, càng ôm sát người, khung xương của em nhỏ, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nở nang đầy đặn, nếu đổi thành size nhỏ hơn, càng có thể làm người khác huyết mạch phun trào..."
1
Cô rất muốn cho anh cuốn xéo đi, nhưng cô đang cầu xin anh, không thể đắc tội được. Chử Đồng suy nghĩ một chút, thực ra cũng không hề hấn gì, vợ chồng cả mà, nói không biết xấu hổ, vậy cùng nhau không biết xấu hổ, dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy đúng không?
Giản Trì Hoài ngay cả thân phận giáo sư cũng quẳng sau đầu, cô chỉ là một nhà báo bé nhỏ thì sợ cái gì?
Chử Đồng thò tay ôm lấy thắt lưng Giản Trì Hoài, bàn tay nhỏ bé vuốt ve dọc theo sống lưng anh: "Có phải anh còn mua thứ gì khác nữa không?"
Người đàn ông ép sát cô vào vách tường, sau đó hôn lên tới tấp, Chử đồng bị hàm răng chạm đến phát đau, cao thủ như giáo sư Giản cũng có lúc thất thủ nha.
Chử Đồng biết là anh đang hưng phấn, tiếng hít thở cực kỳ nồng đậm, một bộ dạng dường như hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Cô thì thào bật thành tiếng, bàn tay đẩy Giản Trì Hoài ra, nhưng cả hai đều bị buộc chặt trong một bộ áo choàng tắm, ngay cả cơ hội nghiêng mình đi cũng gần như không có.
Giản Trì Hoài cười: "Chính là vì sợ em không chịu phối hợp, anh mới đặc biệt mua cái áo choàng tắm này, thế nào, thích không?"
Chử Đồng đẩy đẩy vài cái cũng vô dụng, đương nhiên chỉ có thể bó tay chịu trói. "Giản Trì Hoài, có thể chơi đùa, nhưng dù sao cũng đừng quá trớn, chú ý nặng nhẹ, á..."
Giản Trì Hoài nhấc mạnh thắt lưng cô, đem cả người cô nâng lên, Chử Đồng biết rõ ý đồ của anh: "Nếu như anh không sợ mệt đến chết, thì anh cứ làm như vậy đi..."
Sự thật chứng minh, Giản Trì Hoài tinh lực dư thừa, người mệt chết ngược lại là cô.
Rất lâu sau đó, Giản Trì Hoài cởi bỏ thắt lưng áo choàng tắm, cẩn thận ôm cô đặt lên giường, Chử Đồng vô cùng mệt mỏi, lập tức ôm anh ngủ thiếp đi.
---
Trong một khu biệt thự khác.
Chử Nguyệt Tinh bọc trong mền ngồi trên giường, Cố Thanh Hồi đi ra từ phòng tắm, khăn tắm quấn quanh hông, sau khi anh ngồi xuống mép giường nhìn cô: "Ẵm em đi tắm nhé."
"Không cần, tự em đi được." Chân Chử Nguyệt Tinh vừa động đậy, ngay lập tức cảm thấy không được thoải mái, nhưng sự khó chịu không làm dịu bớt đi tâm tình của cô chút nào, cô đứng dậy đi về phía nhà tắm, ánh mắt Cố Thanh Hồi rơi xuống dra trải giường, trông thấy bên trên là một vệt đỏ thẫm.
Anh thay drap trải giường, sau đó chất thành đống ở bên cạnh. Khi Chử Nguyệt Tinh trở ra, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, so với sự thanh tao của Giản Trì Hoài, Cố Thanh Hồi lại độc lập tự chủ hơn.
Anh ôm lấy Chử Nguyệt Tinh đặt lên giường, Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: "Tự em có tay có chân mà, không cần ẵm em."
"Anh chính là thích như vậy." Người đàn ông nói xong, vùi đầu vào trước bụng cô. "Nguyệt Tinh, đợi sau khi kết hôn, chúng ta sinh một đứa con, được không?"
"Vâng." Chử Nguyệt Tinh đương nhiên vui vẻ.
Cố Thanh Hồi ôm lấy vòng eo của cô: "Đến lúc đấy, anh nhất định một lòng yêu thương con, che chở cho con cả đời, cho con một tuổi thơ đẹp nhất, những hạnh phúc anh đã từng mất mát, anh muốn giữ lại tất cả cho con."
4
"Vâng." Lòng bàn tay Chử Nguyệt Tinh rơi trên đỉnh đầu Cố Thanh Hồi. "Anh có thể làm cho con mà, em tin."
Cố Thanh Hồi khép hờ hai mắt, đưa tay siết chặt lấy cô: "Mau ngủ đi."
Trong ngực, ngay cả đáy lòng cũng hoàn toàn bình thản, anh chưa bao giờ cảm thấy tự do thoải mái như vậy, một con thuyền phiêu bạt vất vả lắm mới lại gần được bờ, tìm được bến đỗ thuộc về riêng nó.
---
Hôn lễ của Chử Nguyệt Tinh càng lúc càng đến gần, hai người tranh thủ chụp ảnh cưới, Chử Đồng lo lắng cơ thể chị gái chịu đựng không nổi, lúc nào cũng đi cùng.
Ăn xong cơm tối, Cố Thanh Hồi mang theo Chử Nguyệt Tinh trở về, trên xe Chử Đồng vẫn còn một đống đồ, nên cùng nhau trở về biệt thự kia. Xe vừa mới dừng trong sân, đã có người giúp việc tiến đến giúp, tay cô ta xách từng cái túi to ở trong cốp xe của Chử Đồng ra.
"Cô là em gái của bà chủ à?"
"Hả?" Ý thức được bà chủ trong lời nói của người giúp việc là Chử Nguyệt Tinh, Chử Đồng gật gật đầu: "Đúng, phải rồi."
"Mau vào trong nhà đi, đồ này không cần cầm theo cứ đặt ở đây, tôi đi vài chuyến là xong ấy mà."
"Không sao, đừng khách sáo, tôi có thể cầm được." Chử Đồng ở nhà họ Giản cũng không có thói quen sai bảo người giúp việc, càng không cần nói đến ở đây. Hai cánh tay cô treo đầy túi mua sắm, sau đó đi vào trong biệt thự. Chử Nguyệt Tinh đã ngồi trên sô pha ở trong phòng khách, Cố Thanh Hồi đang nắn bóp chân cho Chử Nguyệt Tinh, Chử Đồng lăn lên sô pha một phát: "Aida, mệt chết em rồi."
Chử Nguyệt Tinh cười cô: "Còn có thể mệt hơn lúc em chụp ảnh cưới à?"
Bị chuyện này nhắc đến tỉnh, Chử Đồng thật có chút xúc động, cô ngồi duỗi thẳng chân: "Em và Giản Trì Hoài chưa từng chụp ảnh cưới."
Đôi con ngươi Chử Nguyệt Tinh trợn tròn như quả hạnh: "Tại sao?"
"Khi ấy ai cũng không muốn kết hôn, cũng chỉ là sáp lại với nhau thôi, hơn nữa mối quan hệ cũng không được công khai, hiển nhiên ảnh cưới cũng không cần chụp. Lúc em nhìn anh rể và chị chụp ảnh cưới, thật đáng ước ao."
Chử Nguyệt Tinh không khỏi đau lòng: "Sau này để Giản Trì Hoài bù đắp một lần luôn."
Cố Thanh Hồi ngồi bên cạnh, một chữ cũng không nói.
Chử Đồng dựa sát vào ghế, mệt đến nỗi ngón tay cũng không muốn nhấc lên. Chử Đồng ngồi một lúc, liền nói phải về, Chử Nguyệt Tinh thò tay giữ cổ tay em gái lại.
"Đồng Đồng."
"Ừm, sao vậy?"
"Chị thấy gần đây em bận bịu nhiều việc, có phải vẫn còn đang điều tra chuyện kia không?"
"Đúng vậy." Chử Đồng dịch người qua, khẽ tựa đầu vào vai chị gái. "Rắc rối phức tạp lắm, rất khó điều tra, cũng cần có thời gian, chị xem xem em gần đây có phải gầy đi không?"
"Đừng liều mạng như vậy, em là nhà báo, không phải cảnh sát." Trong lòng Chử Nguyệt Tinh lúc nào cũng lo lắng. "Vậy có manh mối chưa?"
Chử Đồng biết trong lòng chị nghĩ như thế nào, cô làm ra vẻ thoải mái nói: "Có."
Động tác của Cố Thanh Hồi đột nhiên dừng lại, biểu hiện của Chử Nguyệt Tinh vô cùng khẩn trương: "Có phải có thể bắt được người không?"
3
"Vẫn chưa đâu, nhưng mà em đã có cách rồi."
Chử Nguyệt Tinh hỏi: "Cách gì?"
Lời nói của Chử Đồng lên đến miệng, nhưng trông thấy sự khẩn thiết trong mắt Chử Nguyệt Tinh, sao cô có thể nhẫn tâm để chị gái vì mình mà lo lắng?
"Cũng chỉ là điều tra ngầm này nọ thôi, nhưng mà cũng chưa cần dùng đến cái gì để tiếp xúc, từ từ cũng sẽ đến, em rất tự tin."
Chử Nguyệt Tinh nghe vậy, không khỏi thở dài, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Hồi: "Thanh Hồi, anh nói xem em gái em như vậy có phải có bệnh rồi không? Đang yên đang lành làm bà chủ không chịu, lại làm việc vất vả. Hôm nào anh xem cho em ấy, có phải xuất hiện vấn đề về tâm lý rồi không?"
"Chị, em là em gái ruột của chị mà!"
Nụ cười của Cố Thanh Hồi lan tràn từ khóe mắt đến miệng: "Em gái em không bệnh, cô ấy chỉ cứu giúp dân chúng thôi."
Chử Đồng cười gật đầu: "Đúng đấy, chỉ có anh rể là kết luận đúng."
Chị em hai người vẫn tiếp tục cười cười nói nói, tuy khóe miệng Cố Thanh Hồi vẫn nhếch lên, nhưng ý cười trong mắt hoàn toàn không còn, ngoại trừ Chử Nguyệt Tinh, anh đối với người khác vĩnh viễn là vẻ lạnh nhạt, không hề gần gũi.
Những ngày kế tiếp, bên phía nhà họ Chử cũng chuẩn bị cho hôn lễ, Cố Thanh Hồi không còn cha mẹ, nhà họ Chử đương nhiên phải làm nhiều hơn một chút.
Tô Khanh Minh đã liên lạc với phía bên kia, dường như đối phương không hề cảnh giác, tuy rằng liên lạc, nhưng thái độ ôn hòa, nhưng loại chuyện này cũng không thể vội. Chử Đồng sợ đối phương phát giác ra điều gì đó, cho nên sau khi gửi hồ sơ bệnh án, thái độ bất chấp tất cả, chỉ nói tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần có thể tìm được nguồn cung thích hợp.
Một tháng, cứ như vậy thấm thoát trôi qua.
Ngày hôm đó, sau khi Giản Trì Hoài vừa họp xong, trở lại phòng làm việc, đột nhiên nghe di động vang lên, anh vội vàng nhận máy: "A lô?"
"Đến nhà ba mẹ em, ăn cơm tối." Giọng nói Chử Đồng như thể không chờ được