Edit: DGS*
Beta: TNH
Lồng ngực chợt như bị kích thích, mềm mại như hoa nở rộ. Nhưng Giản Trì Hoài vẫn kiềm chế, sắc mặt anh vẫn nghiêm lại, đứng đó không nói một lời nào.
6
Chử Đồng nhảy xuống giường, nắm chặt cánh tay người phụ nữ: "Ông xã tôi đến rồi, mau đi thôi."
"Tôi... Tôi có thể đi sao?"
"Sao không thể, đi thôi!" Chử Đồng đỡ cánh tay trái của mình, nhanh bước chạy đến trước mặt Giản Trì Hoài: "Người này không có bệnh, em dẫn cô ấy đi cùng."
"Không được." Giản Trì Hoài mặt lạnh lùng phản đối.
Nhưng Chử Đồng làm như không nghe thấy gì, quay người trở lại giường: "Mang giày mau, chúng ta đi."
Người phụ nữ như với được chiếc phao cứu sinh, cô ấy mang bừa giày vào, đến cả gót chân cũng không kịp lọt vào, loẹt quẹt đứng sau lưng Chử Đồng. Chử Đồng thì chắn trước cô ấy như nữ chiến sĩ, đến cửa, cô nhìn thấy hai bác sĩ ngày hôm qua đang đứng bên ngoài. Chử Đồng giận dữ cau mày, kéo tay người phụ nữ sau lưng bước ra, cô đứng trước mặt bọn họ: "Tôi phải vạch mặt mấy người , tố cáo mấy người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Cô gái nhỏ này, cáo nhỏ giả uy hổ, chiêu này dùng rất được. Anh dám chắc rằng, tối qua lúc bị người ta áp giải vào cô chẳng cứng rắn được thế đâu.
Hai bác sĩ nhìn nhau, Giản Trì Hoài sải bước lên trước , một tay giữ chặt cánh tay Chử Đồng, cô đau đến nhảy dựng lên: "A! Đừng đụng vào em, đau quá!"
Giản Trì Hoài lúc này mới chú ý đến sự khác lạ trên cánh tay cô, nhưng anh không buông ra, mà kéo cô đi thẳng về phía trước. Cánh tay Chử Đồng giơ lên cao, một nửa cơ thể nghiêng theo: "Aiya, chậm thôi, tay em bị thương."
Ra đến cổng bệnh viện, Giản Trì Hoài buông cánh tay cô ra, ngồi thẳng lên xe. Chử Đồng thấy người phụ nữ sau lưng im lặng, cô mở cửa xe cho cô ấy: "Mau lên xe đi, không lẽ chị định đợi chồng chị hay tin vội tới đây sao?"
Người phụ nữ thấy thế, khom lưng định ngồi vào trong xe.
Giản Trì Hoài nhấc chân, ngón tay phủi phủi đầu gối, mắt nhìn thẳng về trước, trong mắt lại ngập tràn ghét bỏ: "Ngồi phía trước."
Cả người cô ấy cứng nhắc, thấy anh cũng không nói không đưa mình theo, cô ấy cũng biết điều, nhanh chóng vòng lên đầu xe, ngồi ở vị trí ghế lái phụ.
Tài xế khởi động xe, Chử Đồng nhìn người đàn ông bên cạnh: "Sao anh biết em ở đây?"
"Trong nhà xuất hiện một bệnh nhân thần kinh, tôi có thể không biết sao?"
"Rõ ràng anh biết không phải thế."
Giản Trì Hoài lại phủi phủi cổ áo: "Không có chuyên gia xác nhận, tôi không dám bảo đảm."
Chử Đồng chớp chớp mắt, "Chúng ta đi đâu đây?"
"Về nhà."
"Không đi bệnh viện sao? Tay em đau cả đêm."
Giản Trì Hoài liếc mắt, hừ một tiếng như cười như không, người tài xế phía trước lên tiếng hỏi: "Anh Giản, quẹo trái phía trước là bệnh viện."
"Cậu cần khám bệnh à?"
Tài xề vừa nghe, đành phải tiếp tục lái thẳng.
Về đến nhà, trời mới vừa sáng, Chử Đồng dẫn người phụ nữ vào trong, đến phòng khách, thấy có người đang ngồi đợi, Chử Đồng cảm thấy quen quen, vừa định hỏi, Giản Trì Hoài đã lên tiếng chào trước: "Bác sĩ Triệu, thật ngại quá mới sáng sớm đã gọi anh tới, tay Chử Đồng bị thương rồi."
"Không sao, lúc cậu gọi điện thoại, tôi vừa ra khỏi nhà." Bác sĩ Triệu đi về phía Chử Đồng: "Cô chủ, để tôi xem giúp cô."
Mấy người ngồi trên ghế sofa, bác sĩ Triệu kéo cánh tay Chử Đồng qua, lật trái lật phải kiểm tra, ấn ngón tay vào khuỷu tay cô: "Không có gì đáng ngại, trật khớp thôi, đẩy trở về là ổn."
Chử Đồng cắn ngón tay, "Xin nhẹ tay một chút."
Giản Trì Hoài khoanh hai tay trước ngực, bác sĩ Triệu dùng lực đẩy khuỷu tay Chử Đồng một cái. Cơn đau đó, Giản Trì Hoài không thể hình dung được, Chử Đồng kêu lên, người đàn ông nhìn cô không chớp mắt, gương mặt không còn thần sắc, như một pho tượng điêu khắc.
Sau khi bác sĩ Triệu đi rồi, Chử Đồng kéo người phụ nữ qua giới thiệu với Giản Trì Hoài: "Chị ấy bị chồng mình đưa vào bệnh viện tâm thần, thật ra chị ấy không có bệnh, nhưng lại bị nhốt đó hơn trăm ngày."
Giản Trì Hoài không phải là nhà từ thiện cũng không có giác ngộ gì vĩ đại: "Vậy em giúp cô ấy báo cảnh sát rồi đưa cô ấy