Ăn cơm xong, Chử Đồng lên gác lấy điện thoại.
Lúc xuống nhà cô bỗng phát hiện phòng khách không một bóng người, không thấy cả Giang Ý Duy và Giản Trì Hoài đâu. Chử Đồng mơ hồ có một linh cảm xấu. Cô tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không có kết quả, bèn đi tới cửa, thay giày rồi ra ngoài.
Đang đúng mùa hoa dành dành trong sân nhà họ Giản nở rực rỡ. Sắc trắng thuần khiết, hương thơm ngào ngạt khiến lòng người bồng bềnh.
Nhưng Chử Đồng không có tâm trạng thưởng thức. Bước chân của cô rất vững vàng, nhưng sau khi nhìn thấy hai cái bóng gần gũi đó, cô đột ngột khựng lại. Chử Đồng lùi bước, nhìn thấy Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy đứng dưới một gốc cây dành dành. Cô chưa từng được nhìn thấy một cây hoa xanh tốt, cao lớn như vậy. Giản Trì Hoài đứng đó, dù Chử Đồng có văn hay chữ tốt cỡ nào cũng chỉ có thể nghĩ ra một từ để hình dung anh.
"Tu thân ngọc lập"*
*Chỉ người con gái có dáng người thanh mảnh, xinh đẹp.
Cho dù cụm từ này dùng để hình dung về phụ nữ, nhưng trong hoàn cảnh này, cô cảm thấy không khác thường chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có cánh hoa trắng rụng xuống đỉnh đầu Giang Ý Duy, đẹp đến sững sờ. Hai người họ hồi lâu không nói gì. Nhưng khi Giang Ý Duy cất lời, trong giọng nói có những âm thanh run rẩy: "Anh Tứ, anh cho em một lý do đi!"
"Lý do gì?"
Giọng nói của họ vọng vào tai Chử Đồng, nhưng cô vốn không thể nghe rõ ràng. Cô cũng chẳng biết sự bạo dạn của mình ở đâu ra, lại dám cất bước đi tới gần.
"Đưa cho Ân Thiếu Trình những bức ảnh trước đây của em, đổi lại cho Chử Đồng cái gọi là thanh danh, còn cả thái độ của anh với Lệ Đề hôm nay nữa, lẽ nào anh không ý thức được sự bất thường của chính mình ư?"
Giản Trì Hoài khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt, những đường nét tuấn tú mà sâu đậm mang tới một cảm giác uy hiếp khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Đầu ngón tay anh gõ nhè nhẹ xuống cánh tay mình. Anh bất ngờ chậm rãi cười nói: "Cô ấy là vợ tôi. Còn cô thì sao? Cô là gì của tôi?"
Giang Ý Duy xong, ngừng lại đôi ba giây, trong ánh mắt có một nỗi bi thương không thể nói rõ: "Rõ ràng anh biết mấy ảnh bức đó là đòn trí mạng của em... Còn thứ mà Ân Thiếu Trình chụp được, cho dù anh ấy có thật sự tung ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là scandal mà thôi, không thể gây ra tổn thương quá lớn đối với Chử Đồng."
"Nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ phải chịu những ánh mắt kỳ quái của người khác."
"Anh Tứ, nhưng thứ anh hủy hoại lại là... của em..." Hai chữ tình yêu cuối cùng Giang Ý Duy còn chưa kịp nói hết, cô ta đã nhìn thấy Giản Trì Hoài nghiêng người, bước chân hướng thẳng về phía trước. Anh đi tới trước mặt Chử Đồng, tiện tay vén tóc của cô ra sau tai, rồi hái một bông hoa dành dành cài lên tai cô.
6
Chử Đồng hơi ngượng ngập, không muốn khiến người ta nghĩ rằng cô tới nghe lén: "Vừa rồi ở trong phòng em không nhìn thấy anh."
Giang Ý Duy xoay lưng lại, dường như không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ. Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài đi vào trong nhà. Sau khi đi được mấy bước, người đàn ông bất giác lên tiếng: "Em đúng là tới nghe trộm, còn không chịu nhận."
"Em không hề!"
"Nói dối là không tốt."
Chử Đồng có phần chột dạ. Cô đưa tay nắm lấy cổ tay Giản Trì Hoài: "Ban nãy Giang Ý Duy nói vậy là có ý gì? Chuyện mấy bức ảnh lần trước là anh giải quyết giúp em sao?"
"Phải."
"Sao anh không nói cho em biết?"
"Em có hỏi tôi sao?"
Chử Đồng á khẩu, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi. Giản Trì Hoài nhìn thấy cô như vậy, không khỏi bật cười: "Trong lòng vô vàn cảm khái, đang nghĩ xem làm sao để cảm ơn tôi chứ gì?"
"Phải, phải, phải, vậy anh muốn em cảm ơn anh như thế nào?" Chử Đồng mở to mắt, chớp chớp mắt nhìn anh.
1
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi chỉ cần em ngày ngày làm một người bình thường là được rồi, yêu cầu không cao."
2
Chử Đồng phản ứng lại: "Anh..."
Giản Trì Hoài đưa ngón trỏ đặt bên môi, suỵt một tiếng: "Nhỏ thôi!"
Người đàn ông rảo bước nhẹ nhàng đi vào nhà, nụ cười trên gương mặt dần lan tràn, Chử Đồng cũng nhanh chóng đi theo, hai tay ôm chặt lấy cánh