Chử Đồng rút tay của mình lại, Giản Trì Hoài lại nắm tay vào, sắc mặt cô sa sầm: "Câu mà em nói là một kiểu ví von. Anh làm giáo viên còn không biết nó có nghĩa là gì sao? Giống như việc anh là Tứ ca vậy, cho dù khi mới biết rất khó chấp nhận nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, em vẫn nên vui vẻ chấp nhận, phải không?"
"Vẫn giận à?" Giản Trì Hoài nhìn vào mắt Chử Đồng, chẳng biết phụ nữ làm bằng gì, chuyện nhỏ này mà cũng chiến tranh lạnh với anh mấy ngày, có cần phải thế không.
3
"Em không giận." Phải, không giận mà chẳng còn sức lực đâu để gần gũi. Chử Đồng cũng không muốn thể hiện một cách chủ động nữa: "Giản Trì Hoài, anh nhìn xem, chẳng phải em vẫn ổn đấy sao?"
Anh đương nhiên nhận ra cô chỗ nào cũng không ổn nhưng bảo anh vây quanh một người để dỗ dành, anh không làm được. Huống hồ, anh sai chỗ nào?
13
Giản Trì Hoài buông tay cô ra: "Anh ăn no rồi, em thì sao?"
Chử Đồng cầm đũa lên: "Em chưa no."
Người đàn ông gật đầu, đẩy ghế ra, đứng lên trước. Chử Đồng thấy anh đi lên gác, tự ngồi ăn nốt bát cơm rồi mới lề mề trở lại phòng. Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy Giản Trì Hoài đã thay quần áo ngủ ra, chiếc quần dài màu be tôn lên đôi chân thẳng tắp, anh đeo đồng hồ lên cổ tay, xem ra là định ra ngoài.
Chử Đồng vô thức nhíu mày, đi tới trước giường. Giản Trì Hoài quay người lại: "Anh và Đông Tử đi uống rượu, tối nay đừng đợi anh, tự ngủ đi."
Chử Đồng nghe tới đây, da đầu như sắp nổ tung tới nơi nhưng những lời ngăn cản đã tới bên miệng lại bị cô kiên quyết nuốt ngược vào trong. Giản Trì Hoài đứng ngay trước mặt cô, nếu không muốn anh đi, cô dĩ nhiên có hàng trăm cách đối phó, không được nữa thì màn dụ dỗ sở trường nhất cũng có thể bắt Giản Trì Hoài ở yên trong nhà. Nhưng lúc này, cô không làm được, bờ môi khẽ run rẩy. Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt Chử Đồng, trong ánh mắt có một sự kỳ vọng không rõ ràng, nhưng hồi lâu thấy cô không nói gì, tia sáng ấy cũng tắt lịm. Anh cúi đầu xắn cổ tay áo bên phải lên. Sau khi chậm rãi làm xong những việc ấy, Giản Trì Hoài cất bước vượt qua người Chử Đồng. Khi đi, bước chân hơi dừng lại, thấy cô mím môi rất chặt, lúc ấy anh mới cau mày sải bước ra ngoài.
Thấy anh đã ra khỏi phòng, cô ngồi phịch xuống mép giường, răng cọ vào môi dưới, lúc nhẹ lúc mạnh, cảm giác ngâm ngẩm đau càng khiến lòng Chử Đồng thêm khó chịu.
Khi Giản Trì Hoài tới, Đông Tử đã gọi sẵn rượu. Hai cô gái xinh xắn, trẻ đẹp đang ở trong phòng. Giản Trì Hoài ngồi dựa vào sofa, Đông Tử sai một trong hai cô: "Đi, qua đó chăm sóc."
Cô gái đó đứng lên, Giản Trì Hoài liền xua tay: "Tôi tới uống rượu."
Đông Tử tay kẹp điếu thuốc, gật đầu với hai người đẹp: "Các cô ấy à, kém hơn các ngôi sao kia một chút, chẳng trách anh ấy không thèm để mắt đến." Cậu ta cầm bình rượu, ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài: "Hôm nay lúc em gọi điện cho anh, đã nghĩ có khả năng anh không ra được, thật không ngờ. Tiểu Tứ tẩu lại chịu thả anh à?"
Giản Trì Hoài lườm cậu ta: "Cái gì mà Tiểu Tứ tẩu?"
"Bọn em biết rõ cả. Người phụ nữ đó sớm muộn cũng thành thì quá khứ, gọi cô ta Tiểu Tứ tẩu đã là đề cao cô ta rồi." Giản Trì Hoài kết hôn cũng đã mời đám mấy người bạn tốt này của anh ăn cơm, chơi cũng chơi rồi nhưng chưa bao giờ dẫn Chử Đồng ra cho họ gặp mặt. Nếu trong lòng anh thừa nhận, liệu có làm vậy không?
4
Giản Trì Hoài đón lấy ly rượu, tự rót đầy cho mình: "Đừng nói linh tinh."
"Haiz, cái miệng của em cứ thích nói nhăng nói cuội. Anh xem, Tiểu Tứ tẩu đó cũng ghê gớm lắm, không những tới đó chụp anh lại còn theo dõi. Chuyện ở khách sạn Hồng Thành lần trước làm em sợ suýt tè ra quần..."
1
"Được rồi, vô dụng!" Giản Trì Hoài ngắt lời cậu ta: "Ồn ào quá, không thấy chán à?"
Đông Tử chọc khẽ vào cánh tay anh một cái: "Lần này ra ngoài cô ta có gây khó dễ cho anh không?"
"Không, cô ấy đang dỗi, bực bội ngồi nhà kìa."
"Aiyo, thấy chưa! Có người nào lại dám giận dỗi với anh sao? Hôm nào em nhất định sẽ nói chuyện với Tiểu Tứ tẩu, vì cái gì chứ?"
Giản Trì Hoài thuần thục lấy một điếu thuốc trong bao ra, châm lên, khẽ rít một hơi, lúc ấy mới nói: "Vì tôi ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn đã lộ diện trước mặt các nhân viên Dịch Sưu."
"Lần trước ở khách sạn Hồng Thành, cô ta chẳng phải đã biết anh là ông chủ của Dịch Sưu rồi sao?"
Giản Trì Hoài từ tốn nhả một làn khói trắng, mắt hơi nheo lại: "Lần trước ảnh hưởng không tốt lắm. Có người nói với cô ấy, ông chủ Dịch Sưu thứ sáu nào cũng triệu kiến một nữ minh tinh tới căn phòng đó, dĩ nhiên cô ấy phải nghĩ đó là cậu, sao tôi phải thừa nhận?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xì!" Đông Tử cầm một nửa chai rượu lên tay, tự chỉ vào mình: "Dựa vào cái gì mà nghĩ là em?"
Giản Trì Hoài nhún vai, cầm ly rượu lên nhấp khẽ: "Có thể vì tôi quá hình tượng."
2
"Mẹ, hình tượng chỗ nào?"
"Thôi được rồi." Giản Trì Hoài đẩy mạnh một cái lên vai cậu ta: "Ra ngoài uống rượu, đừng có tán dóc!"
Chử Đồng ngồi viết bài tới tận nửa đêm, cô buồn ngủ rũ cả mắt, những chữ gõ lên trên máy tính ngay cả cô cũng sắp không nhận ra được nữa.
Cô không ngừng nhìn giờ, rèm cửa mở ra, bay phần phật, có thể nhìn ra ngoài cửa. Xe của Giản Trì Hoài sau khi đi ra ngoài vẫn chưa thấy về. Chử Đồng sốt ruột như lửa đốt, không có ấn tượng tốt với Đông Tử rồi, lần này thả rông, Giản Trì Hoài há chẳng phải sẽ như ngựa mất cương?
Di động đặt trên bàn máy tính đột ngột vang lên. Chử Đồng vội vàng cầm lấy, người gọi tới là Giản Trì Hoài. Lòng cô nhẹ nhõm hơn, bình tĩnh lại để nhận điện: "Alô!"
"Alô, Tiểu Tứ tẩu, tôi là Đông Tử. Tứ ca uống say rồi, tối nay tôi không để anh ấy về nữa, tôi sắp xếp chỗ ngủ cho anh ấy."
Chử Đồng nghe xong, vậy mà cũng được? "Không cần, không cần làm phiền anh, anh cứ nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tới đón anh ấy."
"Đường khá xa, Tiểu Tứ tẩu, cô đừng có lo, tôi đưa anh ấy về chỗ tôi."
"Anh ấy đâu, có ở bên cạnh anh không?"
Đông Tử liếc nhìn Giản Trì Hoài ở bên: "Đây này, đỡ cũng không đỡ được, nặng lắm, cứ quyết định vậy đi, chúng tôi về đây."
"Alô..." Chử Đồng sốt sắng bật ra một tiếng nhưng đầu kia đã cúp máy.
Đông Tử nhét di động của Giản Trì Hoài vào túi quần của anh, nhìn anh nằm im đó bất động: "Đừng có nói với em anh say như chết thật rồi."
"Biết tôi chưa say mà dám dùng di động của tôi gọi trộm?" Giản Trì Hoài mở mắt ra, ngồi dậy. Đông Tử dập tắt điếu thuốc trong tay: "Đi nào, chơi bài không?"
Giản Trì Hoài nhìn giờ: "Đi thôi!"
Sau khi nhận được điện thoại, Chử Đồng càng không ngủ nổi. Một người đã say bí tỉ lại cộng thêm một con sói háo sắc, người ta bảo gần mực thì đen, Giản Trì Hoài liệu có say rồi làm loạn không? Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng này, lỡ như thật sự phát triển tới bước ấy thì cô thiệt thòi rồi!
Chử Đồng vội vàng gọi lại nhưng thử mấy lần vẫn không ai nghe máy. Giản Trì Hoài ngồi trên bàn bạc, Đông Tử nói chơi domino cho kích thích. Di động và bao thuốc lá để cả trên bàn, tiếng chuông lảnh lót vang lên trong phòng. Giản Trì Hoài liếc nhìn, bên trên còn ghi mấy cuộc gọi nhỡ của Chử Đồng.
Bàn bắt đầu chia bài. Giản Trì Hoài sau khi nhận máy thì áp sát lỗ tai. Giọng nói gấp gáp của Chử Đồng vọng ra: "Alô, chào anh, anh cứ nói cho tôi biết Giản Trì Hoài đang ở đâu đi, tôi tới đón anh ấy."
"Anh đang đánh bài." Giản Trì Hoài nói một câu: "Sáng sớm mai quay về."
7
Chử Đồng không ngờ người nhận điện là anh, nghe khẩu khí này hoàn toàn chẳng phải đang say khướt. Bên trong còn vọng vào giọng phụ nữ, tối nay chắc chắn là cô mất ngủ rồi: "Anh đang ở đâu?"
"Làm gì?"
"Anh ở đâu? Em qua!"
Giản Trì Hoài nói địa chỉ, sau đó cúp máy. Đông Tử ngồi bên cạnh bất chợt trêu chọc: "Chị dâu không yên tâm về anh thế cơ à, nửa đêm nửa hôm còn tới kiểm tra?"
"Cô ấy dám." Giản Trì Hoài cầm bài lên. Anh cũng không phải rỗi việc, chỉ là cùng bạn bè uống rượu, chơi bài, chắc là Chử Đồng cũng không để bụng.
Thế mà, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng đã bị đẩy ra. Cả dọc đường thật ra Chử Đồng vẫn còn ngây ngốc, dẫu sao cô không quen biết bạn bè của Giản Trì Hoài, cứ xông vào như vậy người ta có thể sẽ nghĩ cô chuyện bé xé ra to, chỉ còn thiếu nước trói chồng mình lại vậy. Nhưng đàn ông là phải quản thúc, buông tay một cái, lỡ chạy xa mất thì làm sao?
Chử Đồng đi vào, có phần gượng gạo. Giản Trì Hoài ngước mắt lên nhìn, trong đáy mắt ẩn chứa vài phần kinh ngạc. Chử Đồng nắm chặt hai tay lại, Đông Tử chỉ hơi nhếch môi, cũng không chào hỏi, mấy người còn lại đều chưa từng gặp Chử Đồng, càng không nói năng gì.
Bầu không khí này khiến người ta khó chịu, cũng may Chử Đồng mặt dày, nếu là người phụ nữ bình thường chắc đã chạy mất rồi. Cô đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, vừa hay có một chiếc ghế, cô bèn ngồi thẳng xuống.
3
"Tứ ca, người này là?" Có người không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi: "Không giống ngôi sao nào, hay là người mới ký hợp đồng? Chẳng lẽ là cô Lâu Mộc Ngôn đó?"
"Vớ vẩn!" Đông Tử chê cậu ta phiền toái: "Mẹ kiếp, cậu không đọc tin tức à? Lâu Mộc Ngôn mà thế này?"
"Thế cậu biết cô ấy là ai à, nói đi!"
Đông Tử quyết không nói. Cậu ta cầm bài lên, rít một hơi thuốc: "Tự cậu không biết đường hỏi Tứ ca à?"
"Thôi đi, cái miệng đó của Tứ ca kín như khâu ấy."
Mấy người họ anh một câu, tôi một câu, Chử Đồng và Giản Trì Hoài ngồi đó, chẳng ai nói gì. Cô không có cách để nói, anh thì không nói. Cho dù người khác đã thảo luận về cô như vậy, anh vẫn không thừa nhận cô một câu trước mặt bạn bè.
4
Ánh mắt Giản Trì Hoài tập trung nhìn vào bài trên tay, dường như vốn không nghe thấy họ bàn tán. Chủ đề này cũng dần dần lắng xuống. Chử Đồng xem nhưng cũng không hiểu, lúc này đã hơn một giờ sáng rồi, ban ngày cô đều phải đi săn tin, người vốn đã mệt mỏi, Giản Trì Hoài lại không có ý đứng dậy, cô chỉ còn cách bấm bụng ngồi đó. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, oxy ít ỏi, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. Chử Đồng đầu óc choáng váng, cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, cảm thấy chỉ một chút sức lực chống đỡ đó cũng khiến cô dễ chịu hơn.
2
Giản Trì Hoài chơi bài nhưng không thể hoàn toàn tập trung tinh thần. Điếu thuốc trên tay vừa châm lên, còn chưa rít được mấy hơi đã nghe thấy tiếng Chử Đồng ho húng hắng. Anh nhìn sang, thấy khói thuốc bay về phía Chử Đồng, lại dập đi.
Còn chưa được nửa phút, bả vai bỗng nặng trịch. Giản Trì Hoài nghiêng mặt, nhìn thấy cái đầu dựa vào vai mình.
1
Người đàn ông ngồi đối diện bất giác cười khẽ: "Cô gái này cũng buồn cười thật. Tứ ca, đây là không yên tâm về anh sao? Đuổi theo tới tận đây, cô ta tưởng mình là ai?"
Giản Trì Hoài lãnh đạm đáp: "Cô ấy là vợ tôi."
1
"Vợ?!" Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau: "Người sống ở Bán Đảo Hào Môn?"
Đông Tử cắn điếu thuốc trong miệng, nhe răng, nhìn thẳng vào mặt Giản Trì Hoài: "Tứ ca, thế này là ý gì? Công khai sao?"
"Không tính là công khai nhưng cũng không cần giấu giếm. Cô ấy là Chử Đồng, kém tôi hai tuổi."
Mọi người nhìn nhau, lại tiếp tục chơi đùa. Bên tai Giản Trì Hoài vang lên tiếng thở nhịp nhàng. Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngủ được, xem ra thực sự mệt lắm rồi. Anh đánh thêm hai ván rồi đẩy đồng bạc trong tay ra: "Không chơi nữa, tặng cho các cậu số tiền thắng này, giải tán đi."
Nói xong, anh véo một cái vào eo Chử Đồng, giọng nói hơi khàn: "Về nhà thôi."
Chử Đồng ngủ mơ mơ màng màng, bị anh đẩy một cái, ngồi thẳng người dậy, ngẩn người một lúc mới nhớ ra đây là đâu. Giản Trì Hoài đứng lên trước, cô vội vàng đứng dậy theo. Những người kia vẫn còn ngồi đó, thấy họ sắp đi bèn lần lượt ngẩng đầu lên: "Tứ ca, Tứ tẩu, không tiễn nhé, đi cẩn thận!"
Chử Đồng lại càng hồ đồ hơn, sao họ lại gọi cô là Tứ tẩu? Lẽ nào tất cả đều đã đoán ra mối quan hệ giữa cô và Giản Trì Hoài? Bạn của giáo sư có khác, ai nấy đều thông minh như vậy.
11
Hai người đi ra khỏi phòng, cả người toàn mùi thuốc lá, Giản Trì Hoài chịu không nổi: "Em lái xe tới?"
"Ừm."
"Mau về nhà thôi, anh phải tắm rửa mới được."
Chử Đồng lái xe rất nhanh trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài tắm xong đi ra trước, thấy cô đã tắm trong nhà vệ sinh, giờ nằm lăn ra giường ngủ rồi.
Mặc dù cô không yên tâm về anh nhưng sau khi trở về nhà vẫn cảm thấy gần gũi quả là khó. Giản Trì Hoài lật chăn ra, nằm lên giường, thấy cô nhắm chặt hai mắt cũng không động vào cô nữa.
Cô còn chưa hết giận, nhân mấy ngày này, anh phải đưa Lâu Mộc Ngôn tới giới thiệu với đám bạn kia. Anh đã ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn, tất nhiên là phải lăng xê cho cô ta nổi tiếng, lợi dụng triệt để nguồn tài nguyên. Mấy cậu bạn đó cũng không phải dạng vừa, sau này họ sẽ giúp được anh không ít. Bây giờ Chử Đồng còn đang giận anh, tức là cô sẽ nhắm một mắt, mở một mắt. Đợi khi nào cô hết giận rồi, cô mà biết anh cùng Lâu Mộc Ngôn đi riêng, chắc chắn không cho phép.
5
Lâu Mộc Ngôn và Dịch Sưu đã ký hợp đồng, liền bắt đầu quay phim mới. Giản Trì Hoài bảo cô ta ra ngoài, cô ta vui vẻ lên đường.
"Tứ ca, anh đưa em đi đâu vậy?"
Giản Trì Hoài ngồi ở ghế dưới, không liếc nhìn: "Có mấy người bạn muốn gặp cô, tối nay tôi hẹn họ ăn bữa cơm."
"Vâng."
Vì hoạt động tối nay, Giản Trì Hoài đã thuê cả một con thuyền du lịch. Lâu Mộc Ngôn như thiếu nữ vừa mới biết yêu, đứng trên boong tàu, nhìn về phía dãy đèn lồng đỏ hai bên bờ, bất giác say đắm: "Tứ ca, cảnh đêm ở đây đẹp quá!"
1
"Cô chưa tới bao giờ sao?"
"Chưa ạ, ông nội rất ít khi để em ra ngoài chơi vào buổi tối, ông nói không an toàn."
Giản Trì Hoài đứng bên cạnh cô ta, tiếp lời: "Ông nội cô nói phải đấy, con gái