Editor: Rika
Sau khi vào trong nhóm, thì có hơn mười tin gửi tới, đều là một vài người có nhu cầu cấp bách cần thay thận cho người thân trong gia đình, có một vài người đang trao đổi. Chử Đồng là người mới, cũng không dám nói chuyện, cô đọc lịch sử trò chuyện, nhìn người quản lý nhóm, icon đều xám xịt.
Dưới lầu, truyền đến tiếng còi xe hơi, Chử Đồng vén rèm lên, thấy Giản Trì Hoài lái xe vào, cô nhanh chóng rời khỏi QQ, nếu như Giản Trì Hoài biết cô làm chuyện này, khẳng định là sẽ bóp chết cô mất.
Anh không cho cô đụng vào mấy chuyện này, sợ rằng cô gặp chuyện không hay. Chử Đồng mở trang web lên, không bao lâu, Giản Trì Hoài lên lầu. Đi đường ngại nóng, anh đã cởi áo lông ra vắt ở cánh tay. Anh đi qua nhìn màn hình máy tính: "Gần đây có chuyện lớn gì sao?"
"Làm gì có." Chữ Đồng vươn người một cái: "Hai ngày trước, có một bà cụ gọi điện thoại cầu cứu, nhờ chúng ta tìm kiếm con trai của bà, tìm nửa ngày, hóa ra là con rùa đen. Còn có đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, nhờ em làm người hòa giải, khuyên mấy giờ luôn."
Giản Trì Hoài nghe thế, ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn, anh đưa tay xoa đầu Chử Đồng: "Vẫn còn cảm thấy mảng tin tức xã hội tốt hơn so với giải trí chứ?"
"Tốt!" Chử Đồng không chút do dự gật đầu: "Loại chuyện này đều xảy ra chung quanh, gần gũi với cuộc sống."
Giản Trì Hoài ngồi hướng bệ cửa sổ: "Em thích là được rồi."
Chử Đồng lướt nhìn qua trang web, ngón tay Giản Trì Hoài xoay xoay cái nhẫn cưới: "Ngày mai, anh có một người bạn tới..."
"Bạn gì?" Chử Đồng ngẩng đầu: "Không phải là bọn Đông Tử đấy chứ?"
"Không phải, là một người anh em mới về nước." Giản Trì Hoài đứng dậy, đem áo lông trong tay ném lên chiếc giường lớn: "Em chưa từng gặp."
"Vậy anh nói cho em biết làm gì, là muốn rủ em cùng đi sao?"
Anh xoay người nhìn cô, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa một chút quái dị, anh suy nghĩ trong chốc lát: "Em không quen biết, nhưng, nếu em muốn, anh sẽ dẫn em đi cùng."
"Giản Trì Hoài, là anh nói mang em theo đó."
"Ừ." Giản Trì chỉ dùng một hình dung từ. Chử Đồng cực kỳ không thích anh đám bán bè của anh, bạn bè tụ hội chẳng qua là ăn uống hát hò thôi, nhưng bắt anh thừa nhận cô trước mặt bạn bè, cái này có tính mê hoặc nhiều cỡ nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Ngày hôm sau, trước khi ra cửa Chử Đồng đã mang một món đồ trang sức trang nhã, chọn mặc một bộ váy len.
Hai người đi tới nhà hàng, Giản Trì Hoài đã đặt sẵn, cũng không bao lâu sau, nhân viên phục vụ liền dẫn tới một người đàn ông trẻ tuổi: "Mời ngài."
Giản Trì Hoài tiến lên ôm anh ta, sau khi bỏ ra, anh hướng phía Chử Đồng khẽ vẫy tay: "Tới đây, đây là Tô Khanh Minh."
Chử Đồng đi tới, người đàn ông vươn tay ra, cô mỉm cười: "Xin chào, tôi là Chử Đồng."
"Chử?" Tô Khanh Minh hơi nhíu mày, sau lại cười nói: "Xin chào."
Ba người lần lượt ngồi xuống, Giản Trì Hoài và Tô Khanh Minh đã lâu không gặp, cho nên nói chuyện khá nhiều, bên trong phòng khói thuốc bay lượn, Tô Khanh Minh hút một điếu thuốc: "Lúc cậu kết hôn, đúng lúc mình phải xuất ngoại, nên không thể tới dự."
"Giờ dẫn tới cho cậu xem, cũng như thế thôi." Giản Trì Hoài cười khẽ.
"Được rồi, Lệ Đề khôi phục có tốt không? Khi nào có thời gian mình tới thăm cô ấy."
Giản Trì Hoài đưa tay gảy tàn thuốc, ngay cả Chử Đông đưa mắt nhìn anh, anh cũng không thấy, không nói chuyện. Đám bạn của Giản Trì Hoài người nào người nấy cũng tinh ranh, Tô Khanh Minh bật người cười nói: "Đừng trách mình, mình là thích cô nhóc Lệ Đề kia, khi còn bé, té một cái mình liền cảm thấy đau xót cả ngày."
Xem ra, tám phần mười là Giản Trì Hoài không nói rõ Lệ Đề bị bệnh gì, anh chỉ nói qua loa, ngay cả vợ mình cũng không giấu.
"Cũng đâu phải phẫu thuật gì lớn, không sao từ lâu rồi, cậu đừng lo lắng." Giản Trì Hoài nói tiếp: "Lần này trở về, cậu định ở bao lâu?"
"Tầm một tháng, đang tính đi thăm thú một chút."
Thường thì ăn cơm tối xong sẽ không tránh được những màn tụ họp, Giản Trì Hoài lại gọi thêm mấy người bạn tới, Chử Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, anh cúp điện thoại: "Anh gọi bọn Đông Tử tới, nhiều người náo nhiệt, em thuận tiện cũng vui đùa một chút."
Đi tới nơi hẹn, Đông Tử đã đến, Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng đi vào, Tô Khanh Minh đi phía sau. Cuộc sống nhộn nhịp về đêm còn chưa bắt đầu, trong phòng bao đã nồng nặc khói thuốc. Nơi nào có Đông Tử, mỹ nhân nhất định là không thể thiếu được, trên bàn trà đầy rượu xịn, mấy người khác ngày ấy trên du thuyền đã gặp qua Chử Đồng, bọn họ nhất tề đứng dậy, cùng hô: "Tứ tẩu!"
Chử Đồng không biết trả lời thế nào, Tô Khanh Minh lại cười to nói: "Một đám mồm miệng ngọt lịm, rõ ràng khách khí với tôi rồi."
Mọi người ngồi xuống, bọn Đông Tử bắt đầu mời rượu Tô Khanh Minh, Chử Đồng ngồi một chỗ, trong phòng bao náo nhiệt cực kỳ, hơn nữa, còn có mỹ nữ hỗ trợ ca múa. Cô ngước mắt nhìn, thấy Giản Trì Hoài ngồi trong đám người, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc, anh khom người, khuỷu tay đặt trên đùi, cả người có vẻ thanh thản. Khi thì anh trò chuyện vui vẻ, khi thì cầm ly rượu uống, cảnh hoa lệ mỹ sắc hiện ra, muốn không thưởng thức cũng thật khó.
Uống rượu vào, Đông Tử đề nghị chơi trò chơi, Chử Đồng nghe được liền giật mình, đám người này gặp mặt liền vui đùa, không biết còn muốn chơi cái gì đây? Nói về quy tắc trò chơi, rất đơn giản, Chử Đồng nghe liền hiểu. Bảo một mỹ nữ luân phiên ngồi trên đùi người đàn ông một chút, sau khi tiếng gõ bình rượu vang lên, mỹ nữ kia ngồi trên đùi ai, nhất định cả hai phải hôn nhau.
Chử Đồng nhíu mày lại, chẳng lẽ bọn họ ngày thường đều chơi như vậy sao? Cô liếc ánh mắt lạnh thấu xương về phía Giản Trì Hoài, anh vẫn không nhìn cô, đang nói chuyện cùng Đông Tử.
Tô Khanh Minh ngồi bên cạnh cô: "Không ngờ bọn họ thoáng như thế, tôi chưa chơi bao giờ."
Chử Đồng giật khóe miệng: "Vậy anh thử xem đi."
"Tứ ca cũng từng chơi?"
Chử Đồng mím môi: "Không biết."
Giản Trì Hoài cùng Đông Tử nói chuyện liền vẫy vẫy tay về phía bên này: "Lão Tô, đến đây."
"Xì, cậu mới là lão." Tô Khanh Minh bất mãn nói, nhưng vẫn đứng dậy đi tới. Bên kia Giản Trì Hoài cũng đứng lên, Đông Tử thấy thế, mở miệng hỏi: "Đi làm gì?"
"Mọi người chơi đi."
"Cái này không thể được." Đông Tử bắt đầu hoạt động cái miệng: "Mọi người cùng nhau chơi." Đùa gì thế, trò này là chuẩn bị cho Giản Trì Hoài mà.
"Nếu muốn hại tôi, thì nên tìm cái cớ tốt một chút." Giản Trì Hoài đẩy tay cậu ta ra, Đông Tử thấy thế, cười như không cười nói: "Tứ ca, làm gì thế, bình thường không phải chúng ta cũng chơi như vậy sao?"
Chử Đồng biết anh ta không có thiện cảm đối với mình, anh ta càng nói như thế, cô càng không tin. Giản Trì Hoài chỉ hướng Đông Tử, ý bảo cậu ta một vừa hai phải, sau đó lướt qua mấy người đi tới bên cạnh Chử Đồng. Đông Tử nhẹ giọng cười ha ha: "Nếu anh không chơi cũng được, nhưng phải nhận hình phạt, hôn một nụ hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người."
Giản Trì Hoài ngồi vào bên cạnh Chử Đồng, đưa mắt nhìn cô, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nắm tay lại, môi anh hôn lên môi cô, cô ngạc nhiên, anh còn không quên làm cho nụ hôn càng sâu hơn. Bọn họ ồn ào vỗ tay, sau khi Giản Trì Hoài lùi về sau, liền nói: "Hài lòng chưa?"
Đông Tử bồi thêm một câu: "Tôi còn chưa nói rõ, không được hôn vợ của mình, mỗi ngày đều hôn qua, không có ý nghĩa."
6
"Em ngồi một mình." Giản Trì Hoài nhìn, hơi dựa người vào, hỏi nhỏ vào tai cô: "Có vui không?"
"Không vui, rất ầm ĩ." Chử Đồng thật sự không thích không khí ở đây. Giản Trì Hoài nghe vậy, đứng dậy cầm ly rượu đưa cho cô: "Uống đi."
Rượu này rất mạnh, hiển nhiên là chưa được pha chế, Chử Đồng hớp một chút, mặt mũi nhăn nhó. Giản Trì Hoài không khỏi bật cười, đưa tay nâng ly rượu của cô hướng lên trên, ly rượu bị anh rót vào: "Thật là khó uống."
"Không phải tửu lượng của em rất tốt sao?"
"Nhưng rượu này thực sự là khó uống."
Cách đó không xa, Đông Tử có chút không vui: "Tứ tẩu, đây là bảo bối của em cất rất kỹ, cố ý mang tới đó."
Chử Đồng nhăn mặt, Giản Trì Hoài tự rót rượu, đưa cho Chử Đồng một ly khác: "Nào, uống." Vừa nãy anh mới rót rượu cho cô, cả người cô nóng như thiêu đốt: "Không được, em không uống được nữa."
"Anh