Editor: Phong Lữ
-----
Lý Tịnh Hương cũng bày tỏ suy nghĩ của mình, bà quan sát hai người con gái một chút, sau đó đi đến bên cạnh Giản Trì Hoài: "Trì Hoài, bây giờ chuyện gì Tinh Tinh cũng không nhớ, con và Đồng Đồng cũng đã từng tốt đẹp, con cho Tình Tình về nhà đi có được không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Giản Trì Hoài kéo căng ra, mắt cũng không thèm nhìn về phía bà: "Tôi thực sự đã đánh giá thấp các người, ban đầu đã đồng ý như vậy, lại có thể để các người âm thầm nuôi hy vọng như thế này."
Sắc mặt Lý Tịnh Hương có chút xấu hổ: "Con đối xử tốt với Đồng Đồng, chúng ta đều thấy, thực sự..."
Chử Đồng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: "Con và chị đều tự mình lựa chọn rồi, mọi người có muốn nghe không?"
Giản Trì Hoài biết cô muốn nói gì, sau một hồi chăm chú nhìn cô, không ngờ đến lại nói: "Em có ý kiến gì, nói đi".
"Em muốn đưa chị rời khỏi đây."
Lý Tịnh Hương đan chặt các ngón tay vào nhau, dè dặt nhìn Giản Trì Hoài trước mặt, giữa hai đầu lông mày tỉnh bơ của người đàn ông ngầm giấu diếm sự tức giận cùng chế nhạo: "Rời khỏi đây?"
"Đúng vậy."
"Không phải em nói muốn để chị mình tự lựa chọn hay sao?" Giản Trì Hoài bắt chéo hai chân, nghiêng mặt nhìn Chử Nguyệt Tinh ngồi bên cạnh, đè thấp giọng nói, âm thanh ma mị: "Họ muốn đưa em đi, chịu không?"
Ánh mắt của Chử Đồng và Lý Tịnh Hương đồng thời nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh, trong lòng Chử Đồng khẩn trương hồi hộp, bàn tay bấu chặt vào đầu gối: "Chị, theo mọi người trở về..."
Không ngờ, Chử Nguyệt Tinh lắc đầu cự tuyệt: "Tôi không đi, tôi không muốn đi đâu hết, mọi người đừng khuyên nữa."
"Chị."
"Tinh Tinh." Lý Tịnh Hương cũng không nghĩ tới đáp án lại có thể như vậy: "Con điên rồi đúng không? Nếu không phải bị nhốt ở nơi này, con sẽ tự sát sao? Con sẽ biến thành người thế này sao? Con từng nói với mẹ, muốn về nhà, con quên rồi sao?"
Giản Trì Hoài trông thấy sắc mặt Chử Đồng ngày càng khó coi, anh lạnh lùng liếc xéo Lý Tịnh Hương: "Được rồi! Ý muốn của cô ta, các người cũng nghe rồi chứ."
Chử Nguyệt Tinh thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tịnh Hương, xem ra, cô ta cực kỳ tỉnh táo, đặt tay lên tay mẹ mình, nói: "Mẹ, con quay về để làm gì? Con thực sự không hiểu, mọi người xung quanh đều nói con điên rồi, con thực sự không bị điên, chỉ là không nhớ ra một việc mà thôi. Bây giờ con cảm thấy ở đây rất tốt, con cũng đã quen rồi."
"Nhưng mà..."
Chử Đồng từ trên ghế sô pha đứng dậy, cô đi về phía Chử Nguyệt Tinh, sau đó đến ngồi trước mặt chị mình: "Chị, vậy chị nhìn em xem, có nhớ ra không? Từ nhỏ chị chỉ có mình em là em gái, tình cảm cực kỳ tốt, là em gái chị thương yêu nhất, chị nhớ kỹ lại xem."
Ánh mắt Chử Nguyệt Tinh có phần rời rạc, nhìn người trước mặt: "Cô là em gái tôi?"
"Vâng."
Tầm mắt Chử Nguyệt Tinh dời đến Giản Trì Hoài ở phía đối diện: "Vậy quan hệ giữa cô và anh ấy là gì? Khi tôi xuống lầu, vì sao lại thấy anh ấy ôm cô?"
Câu hỏi này khiến Chử Đồng á khẩu, từng đợt xót xa ùa về, đến bước đường này, cô cũng không dám thừa nhận chồng mình trước mặt chị gái, sắc mặt căng ra, Lý Tịnh Hương không ngừng ra hiệu với cô, nhắc cô không được kích động Chử Nguyệt Tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cách đó không xa, Giản Trì Hoài thì trái lại, anh không hề quan tâm: "Tôi với em gái của cô đúng là quan hệ vợ chồng."
"Vợ chồng?" Chử Nguyệt Tinh nhíu chặt hàng lông mày, hết nhìn Chử Đồng lại nhìn Giản Trì Hoài, đầu óc mơ hồ nhớ ra, nhìn từng chuyện từng chuyện một cách chậm chạp.
"À, đúng rồi, vừa nãy anh nói cái gì mà hai chọn một, còn nói em hiến thận cho em gái anh, nếu đã như vậy, làm sao có thể lấy em được chứ."
Lý Tịnh Hương nghe thấy thế, vội vàng lên tiếng quát lớn: "Tinh Tinh, con nói bậy bạ cái gì vậy?"
Bị mẹ mình quát như vậy, Chử Nguyệt Tinh bị dọa không ít, bộ dạng lúng túng.
Hai chân Chử Đồng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, tất cả những khổ sở mà chị gái phải chịu, cơ thể không khỏe mạnh, cộng thêm hai năm giam cầm, để đổi lấy gì cơ chứ? Còn cuộc sống hạnh phúc của cô ở đây, thì dựa vào cái gì đây?
Giản Trì Hoài đứng dậy đi tới bên cạnh Chử Đồng, anh ngồi xuống, đưa tay đỡ cô lên. Chử Nguyệt Tinh nhìn hai người bọn họ, đầu óc đau đến nỗi không thể kiểm soát được, bàn tay gắt gao nắm chặt, buông ra rồi lại nắm chặt.
"Không thể như thế được, không phải anh đã nói anh sẽ không lấy người khác sao? Bất luận em thế nào, anh cũng sẽ lấy em."
Ánh mắt Giản Trì Hoài hung ác nham hiểm, quét mắt một cái về phía Chử Nguyệt Tinh đầy cảnh báo: "Cô câm miệng cho tôi, lên lầu đi."
Chử Nguyệt Tinh ngồi yên một chỗ, Lý Tịnh Hương lên tiếng vỗ về: "Được rồi được rồi, Tinh Tinh, tỉnh lại tỉnh lại, con là người sai, đi thôi, mẹ dẫn con lên lầu."
"Con không đi, con muốn ngồi ở đây."
Lý Tịnh Hương không còn cách nào khác, chỉ có thể hù dọa cô: "Nếu con còn không chịu lên lầu, mẹ sẽ đưa con đi, đến một nơi không ai nhìn thấy con nữa."
"Mẹ!" Chử Đồng đưa bàn tay nắm chặt tay Chử Nguyệt Tinh: "Chị đã thế này, rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?"
Chử Nguyệt Tinh yên lặng không hề náo loạn nữa, cô đẩy bàn tay Chử Đồng ra, nhìn về phía mẹ mình: "Bây giờ con đau đầu, con muốn đi ngủ, còn nữa, con không muốn rời khỏi đây, mẹ dẫn con ra ngoài nhất định là muốn hại con, con không đi."
Lý Tịnh Hương đỡ Chử Nguyệt Tinh đứng dậy, sau đó chậm rãi đi về hướng cầu thang. Chử Đồng chăm chú nhìn bóng lưng của chị gái, quả thực, đã hai năm rồi, thế nhưng một chút cũng chưa từng thay đổi, ngay cả dáng đi vẫn giống như trước, nhưng chị lại nói cái gì mà không nhận ra cô, vì sao không nhận ra cô?
Cô không tin, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình tin điều này.
Chử Đồng dựa đầu vào sô pha, Giản Trì Hoài ôm lấy bả vai cô, cô đẩy anh ra, sau đó giương tầm mắt liếc xéo về phía anh: "Có một lần em trông thấy tin nhắn trong điện thoại của anh, nói rằng "cô ta" tự sát, là nói chị em đúng không?"
"Ừm."
Những giọt lệ từ trong hốc mắt Chử Đồng trào ra, cô đẩy mạnh vào ngực anh, người đàn ông bất ngờ không kịp phòng bị, lui về sau một bước.
Chử Đồng nhất thời kích động, hô hấp trở nên khó khăn nên không nói nên lời.
Giản Trì Hoài sau khi đứng vững, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đoàn Lại Hoằng kết hôn, bởi về gia thế nhà gái không tầm thường, chị em trong lúc theo dõi truyền hình mới biết được tin hôn lễ đang cử hành. Đương nhiên là cô ta không tin, bởi vì trước đây, lý do thoái thác của ba mẹ em cùng chị em là, sau khi Đoàn Lại Hoằng ghép thận thì xuất hiện hiện tượng thải ghép, nhưng vì chi phí điều trị quá lớn, cũng không thể tiếp tục việc trị liệu một cách tốt nhất. Thế nhưng thời sự đưa tin sự thực không phải như vậy, cơ thể Đoàn Lại Hoằng khỏe mạnh, vả lại còn lập tức lấy người khác, cô ấy biết rằng mọi người đã lừa gạt mình, chạy đến hiện trường xem rốt cục thế nào, khi người của anh tìm được cô ấy, tinh thần cô ấy cũng không còn ổn định nữa."
Chử Đồng tê liệt ngồi dưới đất, cả người không còn chút sức lực, giọng nói nhỏ tới mức dường như chỉ có cô nghe thấy: "Vậy chị em, chẳng lẽ không nghi ngờ gì sao? Trong bốn bức tường, là nơi tốt để chị em bồi dưỡng thân thể? Hơn nữa, năm đó còn nói chị em bị bệnh nan y, em cũng đi đến khắp các bệnh viện, bọn họ đều nói như vậy, vì sao phải cùng các người khổ sở diễn ra màn kịch như vậy chứ?"
Giản Trì Hoại lại tiến lên một bước, chứng kiến bộ dạng đau lòng như chết đi của Chử Đồng, mỗi một tiếng nỉ non của cô đều khiến anh đau xót, gắt gao siết chặt lấy tim anh, những khó chịu bực bội của cô, anh cho rằng mình không hề bị lay động, thế nhưng nhìn cô đau khổ thành ra như vậy, cái loại tê tâm liệt phế này Giản Trì Hoài cũng không còn cách nào trốn tránh. Anh đưa tay nắm lấy vai Chử Đồng, trong lòng bàn tay truyền đến từng đợt run rẩy, khiến anh thương tiếc không thôi.
"Chử Đồng..."
"Anh đừng chạm vào em." Bàn tay Chử Đồng che nửa bên mặt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác cùng căm phẫn: "Anh mau nói tiếp, nói hết cho em."
3
"Vẫn là câu nói kia, vài ngày sau khi chị em tỉnh dậy, biết được tin Đoàn Lại Hoằng bắt đầu xuất hiện sự thải ghép, đêm đến hầu như không thể ngủ, ba mẹ em nói Đoàn gia đào không ra tiền thuốc men, chỉ có thể lần nữa chờ chết. Lòng cô ấy như lửa đốt. Về sau... có người xuất hiện, nói rằng trước đây từng phải lòng chị em, nhưng chị em không để ý tới hắn. Muốn cứu Đoàn Lại Hoằng cũng không có gì ghê gớm, nhưng cả đời này cô ấy không được gặp lại hắn, hơn nữa nhất định làm khiến mọi người tin rằng cô ấy đã chết, hắn muốn cô ấy cả đời. Lúc ấy chị em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng chết, hoặc là, vứt bỏ tự do của chính mình".
Nhiều thứ kinh sợ được nhét vào đầu Chử Đồng, cô cảm thấy, bản thân mình căn bản không kịp phản ứng: "Người này, thực ra có phải là cái bẫy không?"
"Đúng vậy, nhưng chị em không lo được nhiều như vậy, cô ấy đã hiến đi một quả thận, không thể trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng chết."
"Các người...." Chử Đồng cảm thấy yết hầu dâng lên một mùi vị tanh nồng: "Mà chị em, sao lại có thể tin vào việc này, một người rõ ràng đang sống tốt đẹp, lại có thể bị các người lừa dối, biến thành một "người chết"!"
1
Trong chuyện này, đã có người trù tính cả cô, cũng có người thân của cô, hết thảy mọi thứ trong bệnh án khi đó, đưa đến trước mắt Chử Đồng hoàn mỹ trở thành một căn bệnh nan y, không tính từ nào có thể dùng để hình dung được việc này, sợ rằng cũng chỉ có nhà họ Giản mới có khả năng một tay che trời đến tận lúc này?
Cô gục đầu gối lên cánh tay đang đặt trên sô pha, Giản Trì Hoài ngồi bên cạnh cô, một lát sau, Chử Đồng miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng lên: "Đến bây giờ, anh còn không chịu để chị em đi sao?"
"Chử Đồng, quả thận này của Lệ Đề, có được theo cách không quang minh chính đại, em cũng biết chuyện này thế nào cũng có ngày bại lộ, chuyện này đối với nó có ý nghĩa gì sao?"
"Anh đối với chị em như vậy, cuối cùng có ý nghĩa sao?" Chử Đồng khàn giọng chất vấn lại: "Có phải anh đã quá ích kỷ hay không? Đúng, Lệ Đề là em gái anh, còn chị ấy, cũng là chị gái em."
Giản Trì Hoài nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, nếu là trước đây, anh cũng xem thường không thèm phản bác lại, cái nhìn mang theo sự châm biếm, nói rằng chị cô trả giá tự do cả một đời đều đã tính toán cả?
Chẳng phải là chủ ý của anh hay sao?
Mà cái giá, chính là một cuộc hôn nhân, cưới một người mà trước giờ chưa từng gặp qua, chẳng phải anh đã từng chuẩn bị rất tốt sao?
Chính tại bữa tiệc đã nói, nhưng hiện giờ anh không thể nói, bởi vì như vậy không khác nào xát muối vào vết thương của Chử Đồng, anh không đành lòng.
Bàn tay buông thõng của Chử Đồng nắm chặt lại: "Giản Trì Hoài, anh nói một quả thận của chị em cùng nửa đời sau của chị ấy, đối lấy cuộc hôn nhân của chúng ta, chi bằng, chúng ta hoán đổi lại như trước kia được không?"
Người đàn ông nghe vậy, mí mắt khẽ nảy một cái, đáy mắt ngưng tụ hơi lạnh thấu xương không hề che giấu, mang theo một cổ u ám khiếp người tiến về phía Chử Đồng: "Ý của em là gì?"
"Quả thận của chị em, cũng không thể có lại, chúng ta ly hôn đi, sau đó trả tự do cho chị em."
Môi Giản Trì Hoài mím chặt thành một đường thẳng, anh vốn không phải loại người dịu dàng, thường ngày ung dung nhàn nhã, đó là do anh che giấu tốt, bây giờ nghe được những lời này của Chử Đồng, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ có chút động đậy, sườn mặt kéo căng, toàn thân tỏa ra khí lạnh chết người, khóe miệng khẽ hạ xuống một vẻ u ám: "Em nói, muốn ly hôn với anh?"
Ngược lại, lúc này Chử Đồng đã dần tỉnh táo, cô lấy tay quệt đi giọt nước mắt: "Vậy anh cho rằng, chúng ta còn có thể tiếp tục? Giản Trì Hoài, trước mắt chúng ta bây giờ, chẳng phải chỉ có con đường này hay sao?"
"Hóa ra em đối với cuộc hôn nhân này, em so với anh vẫn muốn chơi đùa, vẫn thấy không chân thực."
1
Từng chữ lọt vào tai Chử Đồng, cô cắn chặt răng không nói lời nào, Giản Trì Hoài đứng lên, tiến từng bước một: "Em cũng đừng quên quy định của nhà họ Giản."
"Quy định là của gia đình anh, không liên quan gì đến em! Em không muốn vì giữ thể diện cho anh mà tiếp tục cùng anh đóng kịch nữa, em không muốn!"
"Ầm..." Một âm thanh vỡ vụn truyền đến tai, Chử Đồng khép chặt mi mắt lại, cơ thể cô đờ ra, hai bàn tay càng gắt gao nắm chặt.
Giản Trì Hoài ngồi trên sô pha, trên mặt đất là một đống cực kỳ hỗn độn, bộ tách trà mới bị anh hung hăng gạt phăng xuống đất, đập xuống nền nhà lạnh lẽo, từng mảnh sứ vỡ vụn như những tinh thạch nhỏ bé đang lăn vòng không ngừng.
"Em cho rằng sống cùng anh là đang diễn kịch? Em diễn đến mệt chết đi phải không?"
6
Chử Đồng không thuận theo lời anh nói, khi kích động, những lời hai bên nói ra khó tránh khỏi không cho người khác đường lui, cô không muốn nói ra những lời xúc phạm trong lúc này: "Giản Trì Hoài, em cầu xin anh, cho em đưa chị gái đi, có được không?"
"Em cũng nghe rồi đấy, cô ấy không muốn rời khỏi đây, Chử Đồng, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai, mà trong hoàn cảnh như thế này, em để cô ấy tự do, tự do như vậy có đúng là thứ cô ấy muốn không?"
Trong lòng Chử Đồng nổi nên một hồi lạnh giá, đã nói đến nước này mà Giản Trì Hoài vẫn không chịu nhượng bộ, cô cảm thấy quá mệt mỏi: "Em lên lầu nói chuyện cùng chị được