Editor: Phong Lữ
***
Chử Đồng đi theo cô ta lên lầu, khi đi qua cầu thang, có phần bừa bãi, ngay chỗ ngoặt những cái thùng chất thành đống lộn xộn, gần như một chỗ đặt chân cũng không có. Chử Đồng sải chân bước qua cái thùng, đi thẳng đến lầu ba, người phụ nữ dừng bước trước một căn phòng.
Cô ta đẩy cửa phòng, sau đó đi vào bên trong: "Ngay trong đây."
Chử Đồng nhấc chân, vừa đi vào trong, người phụ nữ đã đem cánh cửa đóng lại.
"Đứa bé đâu?"
"Nằm ngay trên giường đấy."
Chử Đồng ngước mắt nhìn lại, phòng ngủ này ắt hẳn rất lớn, mười mấy mét vuông gần cửa phòng bày đầy rẫy đồ vật hỗn tạp, đều là thùng giấy, xung quanh dán đầy băng dính màu trắng, hẳn là không muốn bị người khác nhìn thấy chữ ở bên trên.
Mà toàn bộ căn phòng lớn, lại bị một bức rèm màu sắc u tối ngăn cách thành hai nửa, Chử Đồng dừng bước, cảm giác không được bình thường. Người phụ nữ hối thúc: "Đi, qua đây."
Chử Đồng bước lên, người phụ nữ giật mạnh tấm rèm, ánh mắt Chử Đồng dời qua, bên trong thực sự có một chiếc giường, nhưng là một cái giường trống không, hơn nữa vị trí bên cạnh cửa sổ, còn có ba người đàn ông đang ngồi. Một màn này thực quá kinh khủng, Chử Đồng sợ đến mức đôi mắt quả hạnh trợn tròn: "Các người là ai?"
"Không phải cô một mực muốn tìm chúng tôi à?" Người phụ nữ đi đến bên cạnh mấy người đàn ông: "Cô Chử thông minh như vậy, hẳn là có thể đoán được chứ?"
Ánh mắt Chử Đồng dừng lại ở khoảng trống trên chiếc giường, không, phải nói chính xác là, hẳn là bàn phẫu thuật, cô ép bản thân mình phải bình tĩnh: "Nói cách khác căn bản không có đứa bé nào mất tích, càng không lấy được quả thận của đứa bé."
Người phụ nữ nghe vậy, bắt đầu cười cợt nhả, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Có mà, trước đó vài ngày cô đưa tin chuyện bé gái kia, còn không phải sao? Con bé chính là tôi bắt đi."
Lúc này, sự căm phẫn quét qua tràn ngập lồng ngực Chử Đồng, cô thậm chí muốn nhào đến xé nát người phụ nữ kia ra: "Vì sao cô lại làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì mấy vạn đồng?"
"Cô ít nói nhảm đi, cô Chử, xin mời?"
"Ý gì?" Chử Đồng không khỏi lui về phía sau.
"Thận của cô, tôi sẽ tìm người tốt mua, cô không cần phải lo lắng nó sẽ bị phí phạm."
Hai tay Chử Đồng buông thõng bên hông.
"Cô muốn lấy thận của tôi?"
"Bác sĩ tôi cũng tìm cho cô rồi, cô cũng biết, phản kháng là vô ích, dưới lầu còn có người của tôi, cô muốn trốn cũng không được." Lời nói của người phụ nữ bình tĩnh, vỗ vỗ lên chiếc giường kia. "Không tốn nhiều thời gian đâu, ngủ một giấc là được rồi."
Chử Đồng liên tiếp lùi về sau hai bước, vẻ mặt cô sợ hãi, không ngừng lắc đầu: "Các người có biết chồng tôi là ai không?"
"Biết, đương nhiên là biết, tin tức về cô Chử, chúng tôi chính là 'quan tâm' cặn kẽ."
"Nếu như vậy, tôi bảo anh ấy cho các mọi người một số tiền đáng kể, cũng đủ để mua cái mạng này của tôi."
Người phụ nữ cười gằn hai tiếng, dường như không có bất cứ xao động nào: "Là cô muốn cắt con đường tiền tài của chúng tôi trước, tôi chỉ muốn tìm chút bạc lẻ, tự thấy cũng không lấy mạng của ai, cô Chử cần gì phải đuổi mãi không tha chứ?"
"Đây là chuyện phạm pháp, hơn nữa cô có nghĩ đến con đường sau này của những đứa bé đó không? Bọn nó còn nhỏ như vậy, lại được nâng niu trong tay ba mẹ, hiến tạng phải là tự nguyện, không phải giống như việc làm của các người."
"Nhưng ít nhất tôi chưa từng muốn mạng của bọn nó." Người phụ nữ nói như đó là lẽ đương nhiên. "Hai quả thận, tôi lấy một, thực ra cuộc sống sau này của nó cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn."
"Vậy sao?" Chử Đồng khẽ hỏi lại: "Nếu đã như vậy, của cô đâu? Không phải cô cũng tự lấy của mình chứ?"
Người phụ nữ cười lạnh: "Cô Chử, cô muốn làm cho rõ, cô phải hiểu, cô không phải cảnh sát, lại càng không phải thẩm phán."
Tầm mắt Chử Đồng rơi xuống trên chiếc bàn phẫu thuật, trong lời nói của cô lộ ra sự sợ hãi, ánh mắt mông lung: "Xem ra, hôm nay tôi có trốn cũng không được."
"Vậy xin mời tự mình lên đi."
Hai chân Chử Đồng cứng đờ, giống như đổ đầy chì. "Chết cũng phải chết một cách minh bạch, có một số chuyện, tôi muốn hỏi cho rõ ràng."
"Chúng tôi sẽ không trả lời cô bất cứ câu hỏi nào, đến lúc này, cô cũng không có tư cách để thương lượng, "người làm đao phủ ta làm cá", lời này cô chưa từng nghe ư?"
Chử Đồng ra sức giữ vững sự bình tĩnh của chính mình: "Nghe cô nói chuyện, trình độ văn hóa hẳn là rất cao, vì sao lại tham gia đường dây này? Đây tuy rằng là dễ kiếm tiền, nhưng quá mạo hiểm."
Người phụ nữ cắn chặt miệng, trong mắt lộ ra sự phức tạp, Chử Đồng lại ngẩng đầu nhìn ba vách tường, một mặt ở trên bàn thủ thuật đối diện kia, trông thấy treo tấm ảnh của một đứa trẻ: "Đó là con trai của cô à?"
"Cô câm miệng!" Người phụ nữ giọng nói u ám gầm lên.
Chử Đồng bắt được điểm mấu chốt trong lời nói: "Nếu bản thân cô cũng có con, sao còn có thể ra tay với con của người khác được?"
"Sao lại không thể?" Vành mắt người phụ nữ đỏ bừng bừng, miệng thở phì phì, giống như bị kích động vô cùng lớn. "Khi con tôi cần người cứu giúp, không một ai chịu vươn tay ra giúp đỡ. Tôi lo lắng chờ đợi, chờ bệnh viện thông báo, tôi cười thật tươi, cho rằng sẽ có một ngày như thế, cho đến khi, tôi trơ mắt nhìn con tôi..." Người phụ nữ chỉ một ngón tay về phía Chử Đồng. "Cô nói cho tôi biết, những người ngoan ngoãn ở bệnh viện chờ chết, có mấy người có thể chờ đến khi được cung cấp tạng?"
Chử Đồng theo lý tranh luận: "Nhưng cũng không thể làm vậy, cô lại có thể dùng phương thức ép buộc, lấy đi của người khác."
"Được rồi, ở trước mặt tôi đạo mạo trang nghiêm cũng vô dụng, tôi đã sớm nhìn thấu." Người phụ nữ ra hiệu cho người đàn ông ở bên cạnh. "Bắt đầu đi, bên kia còn chờ sử dụng đấy."
Chử Đồng cảm thấy quýnh quáng, mở to miệng: "Đợi chút, tôi muốn hỏi một câu, cái trên người tôi, các người muốn một hay chính là cả hai?"
"Muốn cả hai."
"Vậy chính là không để cho tôi mạng để sống, không phải cô nói, cô chưa bao giờ lấy mạng người khác à?"
Người phụ nữ trông thấy bộ dạng hoảng sợ của Chử Đồng, trong lòng rất vui vẻ: "Tôi thật vất vả mới tìm được một căn nhà, tôi cũng không muốn chuyển chỗ ở nữa, vậy chỉ có thể thiệt thòi cho cô Chử thôi."
Chử Đồng theo lời nói của cô ta tiếp tục: "Các người bình thường đều tại đây tiến hành phẫu thuật sao? Nhưng đây không phải bệnh viện, điều kiện không đầy đủ."
"Cô yên tâm, tôi mời đến đều là bác sĩ có thâm niên trong nghề, ngay cả những dụng cụ này cũng giống y như bệnh viện chính quy."
Bàn tay Chử Đồng nắm chặt mép quần, người phụ nữ thấy cô khẩn trương muốn chết, không khỏi hả hê cười khẽ: "Gây mê một mũi, một lúc là xong thôi."
"Các người biết Diệp Như không?"
"Không biết."
"Trước đây cô ấy cũng làm bác sĩ, cũng cùng một bọn với các người."
Người phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú: "Nghề này của bọn tôi, tiếp xúc với nhiều bác sĩ, loại người giống như tôi, bản thân đều lệ thuộc vào bác sĩ, chúng tôi là quan hệ hợp tác. Thật ra tôi căn bản không cần phải ra ngoài gạt người, chỉ là ngày đó ở siêu thị vừa khéo, trông thấy một cô bé rất đáng yêu..."
Lửa giận trong lòng Chử Đồng gần như không dồn nén xuống được, cô nắm chặt bàn tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng bấu chặt trong lòng bàn tay.
"Nói cách khác, làm nghề như các người, còn có phân công hợp tác. Người bình thường tìm người, bác sĩ thì liên lạc với bác sĩ, vậy chỉ có cô là tương đối thoải mái, không cần phải ra ngoài chạy tới chạy lui, cũng không tìm người cung cấp tạng ở mọi nơi, chỉ cần cung cấp chỗ phẫu thuật là được."
"Đó là đương nhiên." Người phụ nữ có phần đắc ý. "Tôi cũng từng bước từng bước hỗn tạp đi lên thôi."
"Những người tản mác trên mạng kia, chính là tầng lớp thấp nhất nhỉ, bưng bít tốt cũng có thể được đề bạt, ví dụ giống như cô vậy, tôi là ngoài dự đoán, chẳng lẽ còn có người trên cô sao? Bán thận đến bước của cô, cũng xem như kết thúc."
"Cô biết cái gì?" Người phụ nữ không sợ Chử Đồng biết rõ. "Trên tôi còn có người, bọn họ quản lý tất cả tư liệu về phần cơ thể được cung cấp, hơn nữa, bọn họ chỉ phục vụ cho kẻ có tiền, đó là con đường màu xanh, giá cả trên trăm vạn, bọn họ có thể cam đoan trong thời gian ngắn nhất sẽ sắp xếp cho những kẻ có tiền kia phẫu thuật. Chỉ cần nhận được tiền, đổi lấy một cái mạng hoàn toàn không là vấn đề."
Giản Lệ Đề khi đó, ắt hẳn là người đã khai thông con đường màu xanh này, chỉ là Giản Trì Hoài quá ưa sạch sẽ, ngay cả một quả thận cũng phải tỉ mẩn lựa chọn, cho nên nhìn trúng Chử Nguyệt Tinh.
"Vậy thực sự chúc mừng cô, cô trước sau gì cũng thành cấp trên, đến lúc đấy, chỉ cần cô động động ngón tay, tiền tự nhiên rơi vào túi." Trong giọng nói Chử Đồng rõ ràng cất giấu sự trào phúng, chính là cố tình lộ ra cho người phụ nữ kia thấy.
Đối phương cười khẽ: "Cao như vậy, tôi mãi mãi không thể với tới, có thể làm được như tôi, cũng xem như là hết mức rồi, về phần cấp cao hơn, không người nào biết rõ rốt cuộc là ai. Ha ha, chỉ bằng cô, còn muốn điều tra?" Người phụ nữ xoay người, kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỗ này của tôi thật là yên tĩnh đúng không, kẻ khác có đào ba tấc đất cũng không tìm ra được, tâm tình thật là tốt."
"Là cô cho rằng người khác cũng chưa từng có lợi lộc sao?" Chử Đồng nhìn chằm chằm bóng dáng của người phụ nữ. "Còn có những bác sĩ mà cô liên lạc kia, nghề nghiệp của bọn họ vốn là cứu người, lại giúp đỡ tiếp tay cho các người. Loại bác sĩ này, bình thường cũng không thể lên bàn phẫu thuật được, nhiều nhất cũng chỉ là lang băm ở phòng khám rởm mà thôi."
"Cô thì biết cái rắm." Người phụ nữ khẽ buông tay, xoay qua nhìn Chử Đồng: "Bác sĩ cũng chia ra dăm bảy loại, phẫu thuật bình thường, bệnh viện cấp huyện là đủ rồi. Còn như muốn lên trên nữa, bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, bệnh viện thành phố, tôi đều có thể liên lạc..."
"Phải vậy không?"
Người phụ nữ nói đến đây, nhanh chóng ngậm miệng, cô ta liếc qua ba người đàn ông ra hiệu, trái tim Chử Đồng lần nữa bị treo lên.
"Trước khi phẫu thuật chẳng lẽ cô không cần phải nói với tôi, giải thích quy trình của các người à?"
"Tôi đã nói quá nhiều với cô rồi."
Không hổ là nhà báo, lại có thể bị cô ta moi tin nói ra nhiều như như vậy, nhưng người phụ nữ này cũng không sợ, đợi cô ta nằm thẳng trên giường phẫu thuật, cái gì cũng đều là quá khứ.
Ba gã đàn ông thân hình đồ sộ đứng lên đi về phía Chử Đồng, sắc mặt cô trắng bệch, chân không ngừng lùi về phía sau, trông thấy họ cậy thế như vậy, ai cũng đều sợ hãi, hai tay Chử Đồng ôm đầu: "Cứu mạ..ạng!!"
"Cô kêu đến rách họng cũng vô ích!"
"Ầmm...." phía sau đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh kịch liệt, Chử Đồng ôm đầu ngồi rạp trên mặt đất, cửa phòng bị đá văng ra, cô ngẩng đầu, trông thấy vài người đàn ông trẻ tuổi chạy vọt vào, dáng người vạm vỡ, diện mạo khôi ngô, là trai trẻ nha!
Chử Đồng đứng lên, chỉ vào người phụ nữ: "Mau, bắt lấy cô ta!"
Người phụ nữ sợ hãi cực độ, lùi về sau hai bước, cô ta xốc mạnh bức rèm, đem cửa sổ kéo ra, chỉ là vừa thò đầu ra đã thấy, trong sân cũng có vài người giống vậy. Lúc này đây, cô ta có chắp cánh cũng không thể bay được.
Người phụ nữ lấy lại tinh thần, đồng nghiệp của mình đã bị khống chế, cô ta hung ác nhìn chòng chọc vào Chử Đồng.
"Hóa ra, cô đến có chuẩn bị?"
Chử Đồng giật cái nút trên áo khoác ra, từ bên trong lấy ra một thứ đồ vật: "Những lời cô nói, tôi đều thay cô thu lại rồi."
"Cô..." Máu trên mặt người phụ nữ cuối cùng cũng như bị rút sạch, cô ta không ngờ mình từng bước từng bước một rơi vào trong cái vòng mà Chử Đồng đã bố trí sẵn cho cô ta.
"Cô không phải là người."
"Cô có bệnh à?" Chử Đồng cẩn thận đem đồ cất vào: "Cô mắng cứ mắng, 'ngày lành tháng tốt' của cô còn đang chờ phía sau đấy."
Chử Đồng vọt đến chỗ mấy người đàn ông quan sát, không hổ là cảnh sát
nhân dân, một đám người uy vũ hung mãnh như vậy. "Thật kịp lúc nha, sao các người có thể vô thanh vô thức mà đuổi đến được?"
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông dẫn đầu nói.
Chử Đồng xua xua tay: "Không sao không sao, việc phối hợp với cảnh sát nhân dân, những cái này đều là việc tôi phải làm."
"Chúng tôi không phải cảnh sát." Đối phương nói.
"Hả?" Chử Đồng mù mờ, đang hết sức giật mình, một nhóm người khác đi đến, tuy mặc thường phục, nhưng trực giác Chử Đồng nói cho cô biết, bọn họ mới là cảnh sát. Mãi cho đến khi Đội trưởng Lương đến mới chứng thực cho cách nghĩ của cô. Chử Đồng bước tiến lên, giao đồ cho Đội trưởng Lương.
"Lượng thông tin bên trong rất lớn, tôi tin rằng đây là bước đột phá cực lớn."
"Vất vả cho cô rồi, cuối cùng cũng không làm việc vô ích."
"Đúng vậy." Từ đáy lòng Chử Đồng vui vẻ, cô cười khẽ. "Tôi cũng không nghĩ sẽ có thu hoạch, chỉ là thông báo cho các anh, cũng may mà các anh đến kịp."
Hai người nói chuyện, sau đó Đội trưởng Lương dặn dò áp giải người đi, lúc này Chử Đồng mới chú ý đến những người khác bên cạnh.
"Còn các anh từ đâu đến đây?"
"Tứ tẩu, cô mau mau trở về đi, Tứ ca tức giận không ít đâu."
Một chàng trai trẻ khác xen vào: "Đúng, Tứ ca tức giận, chính là núi lửa sắp phun trào."
Chử Đồng khẽ sặc: "Sao các anh biết tôi ở đây?"
Hai người nhất trí ngậm tăm không nói, Chử Đồng híp mắt lại: "Không phải là các anh bám theo tôi đấy chứ?"
Người đàn ông khi nãy nói chuyện, khóe miệng giật giật: "Tứ ca đang trên đường đến đấy."
Chử Đồng vừa nghe, xoay người chớp mắt rời đi, cô cũng không thể để cho Giản Trì Hoài lên lầu, nếu như anh trông thấy bàn giải phẫu trong căn phòng này, chắc chắn sẽ ngăn cản cô tiếp tục điều tra. Chử Đồng chạy xuống lầu rất nhanh, xe của cô vẫn còn đậu trong sân, mở ra đi vào rất dễ dàng, cho đến khi cô định đảo xe ra ngoài, lại bị vướng lại.
Chử Đồng đánh nhẹ vô lăng, đuôi xe ầm ầm chạm vào cửa sắt, cô sợ đến mức vội vàng chạy về phía trước. Nhưng sân nhỏ như vậy, nhìn lại hai bên bánh xe đảo tới đảo lui, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cách nào đi ra ngoài được.
Giản Trì Hoài nhận được tin tức đến đây, xe dựng bên ngoài cách đó không xa, anh nhìn chăm chú về phía trước như xem kịch vui, vốn không phát hiện ra chiếc xe của người phụ nữ này lại tơi tả như vậy! Chỉ là cô có thể đảo tới đảo lui như vậy, đã nói lên không có gì trở ngại, anh cũng có thể yên tâm quan sát.
Chử Đồng thở sâu, bắt đầu quay xe, mắt chăm chú nhìn kính chiếu hậu, xe lùi về sau "ầm" một tiếng, cô lại thở sâu lần nữa. "Mình chóng mặt, chiếc xe chắc hư trong tay mình mất."
Cũng là cô nôn nóng, muốn rời đi trước khi Giản Trì Hoài tới, thử xe vài lần không có kết quả. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ ở cửa xe, Chử Đồng xoay qua, trông thấy Giản Trì Hoài đứng bên ngoài, cô hạ cửa kính xe xuống, người đàn ông mở miệng nói: "Xuống."
"Sao anh lại đến đây?" Cô biết rõ còn cố hỏi.
Giản Trì Hoài nhìn cô khẽ ngoắc: "Xe này tuy rằng không đắt, nhưng tốt xấu gì cũng là của công ty, lát nữa đưa đến cửa hàng 4S, em tự bỏ tiền."
"Nhưng mà em đoạt được tư liệu quan trọng, công ty hẳn là phải khen thưởng cho em."
Giản Trì Hoài đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái. "Xuống đây."
Chử Đồng chậm chạp đẩy cửa xe đi xuống, Giản Trì Hoài ngồi vào, sau đó khởi động động cơ, hai ba cái đã quay được xe ra ngoài, sau đó xuống xe, đem cửa xe đóng sầm lại.
"Để cho người ta trực tiếp đến đây kéo đi, em đi cùng anh."
Chử Đồng sợ anh hỏi tội, đúng lúc mấy người đàn ông xuống dưới lầu, Chử Đồng giơ tay về phía bọn họ: "Các chàng trai trẻ à, cám ơn các anh hôm nay đến cứu..."
Sau khi cổ tay bị một bàn tay to lớn bắt lấy, ỷ vào lợi thế cơ thể cao lớn và bàn tay khỏe mạnh, Giản Trì Hoài liền tóm cô đi về phía trước. Đi đến bãi cỏ phía trước, Chử Đồng bị anh nhét vào vị trí phụ lái, sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ của mình, cũng chẳng thèm nhìn cô.
"Trông kìa, giống như kẻ ngốc ấy."
"Anh nói ai là kẻ ngốc?"
Giản Trì Hoài như cười như không nhìn ra ngoài: "Em thích trai trẻ?"
"Ai lại không thích, có nhan sắc có thân hình." Chử Đồng vội vàng bồi thêm một câu: "Chỉ có điều em cũng chỉ có thể thích thế thôi, tục ngữ nói đúng lắm, chỉ có thể nhìn từ xa không thể 'thưởng thức' được."
"Em không cảm thấy quá 'non'?"
"Em cũng chưa 'gặm' qua, làm sao biết được?"
Hai tay Giản Trì Hoài đặt trên vô lăng: "Vậy em cũng từng 'gặm' qua anh, đánh giá đi?"
Chử Đồng phá lên cười, hai tay che mặt: "Được rồi được rồi, lái xe nhanh đi."
Giản Trì Hoài kéo tay cô xuống: "Anh mới hai mươi bảy, còn chưa đến ba mươi, chờ đến lúc anh trung niên, không biết em còn ghét bỏ anh thành cái dạng gì nữa?"
"Giản Trì Hoài, sao anh có thể nhỏ mọn như vậy?" Chử Đồng cắn nhẹ cánh môi, cố nín cười nhìn về phía anh, làm bộ cẩn thận nhận xét. "Thật đúng là, hóa ra nằm bên cạnh em lại là một trai trẻ, sao em không sớm phát hiện ra nhỉ?"
Người đàn ông gạt tay cô ra: "Chân chó."
Chử Đồng khẽ trừng mắt, Giản Trì Hoài tăng hết tốc lực, Chử Đồng dựa đến gần anh hơn.
"Em quên mất anh vẫn còn trẻ như vậy. Giản Trì Hoài, bình thường ấn tượng anh dành cho em, chính là đa mưu túc trí, còn mang theo một chút âm trầm. Còn có thể là một người ngấm ngầm tính toán, thật sự, một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, đúng là không có khả năng này. Em cảm thấy tuổi tâm lý của anh nhất định là bốn mươi đi?"
"Ừm." Giản Trì Hoài không chút do dự thừa nhận: "Anh chính là bốn mươi đấy, vậy nên sau này đừng có nói anh như ông lão nghĩ việc này việc kia nữa, đàn ông bốn mươi mạnh như hổ, anh chỉ làm những việc tuổi trẻ nên làm mà thôi."
Chử Đồng cười yên lặng, xoay qua nhìn ra cửa sổ, cô cảm thấy cô thực sự không có cách nào ở cùng một tần số với giáo sư Giản, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không thể tiếp tục vui vẻ. Sau khi xe đi được một đoạn, Chử Đồng tựa đầu về phía sau.
"Đúng rồi, những người đó tại sao biết rõ em ở đây?"
"Trên xe em có thiết bị định vị."
"Cái gì?" Chử Đồng nhảy chồm về phía trước, nếu không có dây an toàn lôi lại, chắc cô đã nhảy lên khỏi nóc xe. "Anh lắp đặt cho em à?"
"Công ty lắp." Sắc mặt Giản Trì Hoài bình tĩnh. "Lúc trước sợ em xảy ra chuyện, về sau lại nghĩ, mỗi chiếc xe cần phải lắp đặt, nếu như vậy mọi người ở nơi nào, liếc qua liền thấy ngay."
"Em đây mỗi ngày đều đi chạy tin, lẽ nào bọn họ cũng đi theo."
"Em nghĩ đến là tốt." Giản Trì Hoài nhớ đến vừa rồi Chử Đồng gọi tiếng 'trai trẻ', trong lòng nhất thời không thoải mái. "Xe của em dừng ở chỗ này, xung quanh lại là nông thôn, chỉ cần điểm này, anh sẽ không có cách nào yên tâm. Lá gan của em cũng lớn thật đấy."
Chử Đồng vội vàng giải thích: "Không phải em vẫn còn có Đội trưởng Lương sao? Thật ra trước đây bọn em đã thả sợi dây thật dài, nhưng đều không có thu hoạch. Cảnh sát rất coi trọng chuyện đường dây mua bán thận, anh xem, lần này không phải là đầu mối quan trọng à?"
Giản Trì Hoài lười nghe cô nói những lời này, cũng không quan tâm. "Đợi đến khi em mang thai rồi, có phải em cũng muốn liều mạng như vậy không?"
"Đột nhiên nói đến vấn đề này làm gì?" Ánh mắt Chử Đồng rơi xuống bụng mình. "Nếu thực sự có, em chắc chắn sẽ vì đứa bé mà cân nhắc."
"Có thể từ chức?"
"Ít nhất sẽ không liều mạng thế này, ngồi văn phòng thôi."
"Ừm, tốt..." Tiếng nói Giản Trì Hoài vừa dứt, Chử Đồng đã cướp mất lời anh.
"Nhưng mà anh còn trẻ, chuyện có con này thực sự không cần phải sốt ruột."
Giản Trì Hoài không có biểu hiện gì, dù sao loại chuyện này, cũng không phải cô nói như thế nào là sẽ như thế ấy. Người 'cày bừa' là anh, một hai lần 'gieo mầm' không được, anh nỗ lực cố gắng là được.
"Về nhà một chuyến đi, em muốn gặp chị gái."
"Chị em không phải có Cố Thanh Hồi ở cùng sao, gần đây cũng rất tốt, không cần lo lắng." Tuy Giản Trì Hoài nói như vậy, nhưng vẫn đi về hướng nhà họ Chử.
Vào trong nhà, Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng cũng không ở đấy. Cố Thanh Hồi đến trước, bọn họ yên tâm giao Chử Nguyệt Tinh cho anh. Cố Thanh Hồi đang ở trong nhà bếp thái rau, Chử Đồng vào nhà cùng Giản Trì Hoài, Chử Đồng không khỏi cười tròng ghẹo một tiếng: "Anh rể, anh giỏi giang như vậy, có thể làm chủ gia đình rồi."
Cố Thanh Hồi khẽ cười không nói lời nào, Chử Đồng đi về phía Chử Nguyệt Tinh trên sô pha.
"Chị, tâm trạng chị tốt lắm à?"
"Rất tốt."
Giản Trì Hoài nhận được một cuộc điện thoại tạm thời rời khỏi, Chử Đồng nhìn về phía anh. "Anh vội thì đi đi, em tự mình gọi xe."
"Không được phép chạy loạn nữa, chuyện hôm nay cũng đủ để em ngừng rồi."
Cố Thanh Hồi từ trong nhà bếp đi ra, hỏi: "Sao rồi? Hôm nay gặp rắc rối gì à?"
"Đâu có." Chử Đồng đi qua đẩy nhẹ vai Giản Trì Hoài: "Anh đi đi, em cũng lập tức trở về ngay."
Giản Trì Hoài suy nghĩ một chút: "Anh xuống dưới gọi cho quản lý Hoa một cuộc điện thoại, dặn dò anh ta."
Nói đến cùng, anh vẫn là lo lắng, Chử Đồng gật đầu, người đàn ông xoay người rời đi, Chử Nguyệt Tinh vẻ mặt lo lắng: "Hôm nay em đã đi đâu rồi?"
"Suỵt, không thể nói, bí mật."
Cố Thanh Hồi ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh, Chử Nguyệt Tinh nghe vậy, càng nóng lòng: "Vẫn còn giữ bí mật với chị đúng không? Chị và Thanh Hồi cũng không phải người ngoài, không phải em lại làm chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?"
"Thực không có mà, gặp dữ hóa lành mà thôi, huống hồ không phải em đang yên ổn ngồi ở đây à?"
Chử Nguyệt Tinh kéo tay cô qua nhìn một chút. "Em đấy, thực là khiến người khác lo lắng muốn chết."
Cố Thanh Hồi ngồi bên cạnh, một tiếng cũng không phát ra, con ngươi thâm thúy lưu lạc về nơi nào đó, tựa như xuất thần.
Chử Đồng mân mê mu bàn tay chị gái: "Chị, chị chỉ cần làm cho tâm tình mình tốt lên là được, em còn đang chờ uống rượu mừng của chị đấy."
"Em nói cái gì vậy." Chử Nguyệt Tinh thẹn thùng không thôi, cũng không dám nhìn vẻ mặt Cố Thanh Hồi: "Em quản em cho tốt đi, suốt ngày chơi đùa như con nít ấy."
Ngón tay Cố Thanh Hồi đè trên miệng mình, khóe miệng anh khẽ giương lên, tựa như bâng quơ nói: "Khiến Chử Đồng vui vẻ như vậy, lại là chuyện khiến Giản Trì Hoài lo lắng như thế, chắc chắn là có liên quan đến chuyện em điều tra đường dây mua bán thận đi?"
Ánh mắt Chử Đồng sáng lên: "Anh rể, anh thực là thông minh nha, không hổ là bác sĩ tâm lý. Xem ra sau này em phải cách xa anh một chút."
Khóe miệng Cố Thanh Hồi giật giật, anh ta khôn ngoan không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là ánh mắt lại một lần nữa nhìn chăm chăm một điểm, đến mức xuất thần.
~Hết chương 62~