Quán bar Tây Thành .
Màn đêm rơi vào trong bóng tối vô biên cùng những tiếng ồn ào huyên náo đinh tai nhức óc . Ân Thiếu Trình càng ngày càng chìm đắm vào cuộc sống này . Bàn tay anh vỗ lên mặt bàn , phối hợp với tiết tấu của tay trống . Không ít phụ nữ nôn nóng muốn thử . Nhưng lúc kề sát bên người anh âu yếm thân mật , lại bị anh xua tay từ chối . Anh bây giờ chẳng còn tâm trí này nữa rồi .
Bước ra khỏi quán rượu , đầu óc anh quay cuồng mông lung , mặt mũi người ngợm đều là mồ hôi . Trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người lảo đảo nghiêng ngả . Cô gái kia đi tới trước mặt anh , nước mắt rơi đầy trên mặt mũi gò má , " Ân tiên sinh . "
Ân Thiếu Trình hướng cô ta nhìn hồi lâu , " gì ? "
" tôi đã theo lời ngài giao phó làm xong việc kia rồi . "
Đầu óc Ân Thiếu Trình tựa như bị mất trí nhớ , nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu vẫn không thể nhớ ra nổi . Anh móc chìa khóa xe ra , đi tới bên cạnh xe của mình . Triệu Manh chạy theo , " bây giờ , trường học cũng không giữ tôi , có thể sẽ còn đuổi học tôi nữa . Ân tiên sinh , ngài đã đồng ý chuyện của tôi , xin hỏi lúc nào có thể thực hiện ạ ? "
Tay Ân Thiếu Trình đặt trên cửa xe , kéo mấy cái cũng không thể mở ra được , " cô chính là ...... Cái người rất thích làm diễn viên đó , có phải không ? "
" đúng vậy , là tôi . "
Ánh mắt Ân Thiếu Trình quét qua Triệu Manh một lượt từ trên xuống dưới , " chuyện hôm nay , tôi cũng hiểu được , nhưng diễn xuất này của cô , một chút cũng không đặc sắc . Kỹ thuật quá kém , không ai tin thì thôi đi , lại còn tự huỷ hoại danh dự của mình . "
" Ân tiên sinh , " Triệu Manh vừa nghe xong , nóng nảy lên tiếng , " là ngài bảo tôi làm như vậy mà . Ban đầu cũng đã thoả thuận xong , ngài không thể nói chuyện kiểu không liên quan như vậy . "
" nói gì đó , " Ân Thiếu Trình vung tay lên , " được rồi , không phải là muốn bước chân vào giới giải trí sao ? Chuyện này gây ầm ĩ như vậy , cũng tiết kiệm được khoản lăng xê . Cô đi về trước đi , sẽ có người liên lạc với cô . "
Triệu Manh nửa tin nửa ngờ , trơ mắt nhìn Ân Thiếu Trình mở cửa xe ra rồi rời đi .
Hôm sau , Ân Thiếu Trình say rượu vẫn chưa tỉnh . Lúc được điện thoại của Chử Đồng , đầu anh đau vô cùng , đứng dậy rửa mặt rồi chạy tới chỗ hẹn . Lúc Ân Thiếu Trình đẩy cửa phòng bao ra bước vào , Chử Đồng đã ngồi được một hồi lâu . Người đàn ông đi tới kéo ghế ra , nghênh ngang ngồi vào chỗ của mình , " gọi tôi ra đây có chuyện gì ? "
Chử Đồng xoa cái bụng to của mình , " anh cũng thật không biết ngại , bắt tôi đợi lâu như vậy . Tôi nhưng là phụ nữ có thai đó . "
" tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu , nói ngắn gọn đi . "
" chuyện của Triệu Manh , là anh sắp xếp ? Thật quá vụng về đi , một chút kỹ thuật cũng không có . "
Ân Thiếu Trình tự rót trà cho mình , sau đó nhẹ nhấp môi , ánh mắt nâng lên cao rơi về phía Chử Đồng , " tôi cũng chẳng cần chuyên nghiệp lắm . Cô xem , tôi cũng đâu có phủ nhận . "
" vậy anh làm như thế có ý đồ gì đây ? "
Ân Thiếu Trình không nói lời nào , nhìn chằm chằm vào trong ly trà . Chử Đồng không nhịn được cười , " anh đừng nói cho tôi biết , là vì Giang Ý Duy nhé . "
" chính bởi vì cô ấy , không được sao ? " Ân Thiếu Trình không vui hỏi ngược lại .
Chử Đồng lắc đầu một cái , " là bởi vì chuyện của Giang Giang và An tiên sinh sao ? "
" quả nhiên là cô biết . " Tầm mắt Ân Thiếu Trình khóa Chử Đồng lại thật chặt . Cô nhẹ nhún vai đầu , " Giang Giang là bạn tốt nhất của tôi , tôi đương nhiên là biết . Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Giản Trì Hoài ? Anh tìm lộn người à ? "
Mặc dù chuyện của Triệu Manh ngoài mặt có thể gọi là đã giải quyết xong , nhưng đối với danh dự bị tổn thương lại là việc không thể tránh khỏi . Chẳng qua là tự bản thân Giản Trì Hoài cảm thấy không liên quan mà thôi .
" trước đó Giản Trì Hoài không phải đã ra tối hậu thư cho Giang Ý Duy sao ? Lại còn bắt cô ấy phải tìm bạn trai nữa. Các người biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Giang Ý Duy mà . "
Chử Đồng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ân Thiếu Trình . Người đàn ông này đã quen nắm chắc trong tay thứ mình muốn . Bàn tay cô đặt lên bụng mình , cố hết sức giữ bình tĩnh ôn hoà , " Ân Thiếu Trình , anh thật sự là một kẻ hèn nhát . "
" cô nói cái gì ? " Chân mày Ân Thiếu Trình vặn lại , mặt mũi có chút dữ tợn , " cô nói lại lần nữa ? "
" chẳng lẽ không đúng sao ? An tiên sinh theo đuổi Giang Ý Duy , đó là bởi vì cô ấy hấp dẫn người đàn ông kia . Điều kiện của Giang Giang tốt như vậy , bao nhiêu người chờ được đem cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay . Ồ , chính bản thân anh không làm được , nhưng cũng không để cho người khác làm đúng không ? Việc này đối với Giang Ý Duy mà nói thật quá không công bằng đi ? Cô ấy còn trẻ tuổi như vậy , anh muốn chiếm đoạt cô ấy bao lâu nữa đây ? "
" chúng tôi là thật lòng yêu nhau ! " Ân Thiếu Trình bật thốt lên .
" ối trời ơi , " Chử Đồng kinh ngạc kêu lên , " tôi không có nghe lầm chứ ? Yêu nhau ? Ai cơ , anh với Giang Ý Duy sao ? Vậy tại sao tôi cứ nghe nói , đều là do Giang Ý Duy yêu đơn phương thôi ? "
Cô mồm mép linh hoạt , cũng không chừa cho người ta chút mặt mũi nào . Ân Thiếu Trình nói không lại cô . Chử Đồng cầm túi xách trên bàn lên , " Ân Thiếu Trình , hai người chung sống , chỉ có thẳng thắn thôi thì không đủ . Đúng vậy , anh từ đầu đến cuối đối với Giang Ý Duy cũng đủ thẳng thắn đấy . Ngay từ đầu đã thẳng thắn rằng chẳng qua chỉ là vui đùa một chút , sau đó lại tiếp tục thẳng thắn bảo rằng anh muốn đính hôn . Tổn thương như vậy , Giang Ý Duy chỉ trả lại cho anh không bằng gãi ngứa , anh lại bảo không chịu nổi . Vậy cô ấy chẳng khác nào bị người ta xáng cho một bạt tai không đứng dậy nổi . À , anh cũng đừng bất chợt nổi cơn điên . Giản Trì Hoài không dễ chọc đâu . Chuyện này có dính dáng đến Giang Giang , tôi coi như im lặng chịu thiệt . Nhưng nếu lại có lần sau nữa ...... Nếu quả thật Giản Trì Hoài muốn ăn miếng trả miếng , sợ là anh dù có một hàm răng chắc chắn cũng không đủ để người ta đánh rớt đâu . Anh nói anh yêu Giang Ý Duy , tôi nhìn không ra . Một người đàn ông ngay cả điều cơ bản nhất là hôn nhân cũng không cho người phụ nữ của mình được , nói chuyện yêu đương cái nỗi gì ? Đó gọi là đùa giỡn lưu manh . "
Chử Đồng nói xong , đứng dậy , " anh xem lại bản thân anh một chút đi , râu ria xồm xàm , sắc mặt xanh xao . Nếu Giang Ý Duy bỏ rơi An tiên sinh một người tốt như vậy , lại còn nói không bỏ được anh , tôi nhất định sẽ cho là cô ấy có mắt như mù . "
Ân Thiếu Trình nâng tầm mắt lên , liếc nhìn cô một cái thật sâu .
Văn Hải .
Chử Nguyệt Tình ăn xong trái cây , nhìn chằm chằm màn ảnh máy tính đến ngẩn người . Lúc này đang là giờ nghỉ trưa , không ít đồng nghiệp xúm lại tán chuyện trên trời dưới đất , hoặc gục xuống bàn nằm ngủ một lát . Chử Nguyệt Tình cầm một cái túi nhỏ đặt trên bàn rồi đứng dậy .
Đi tới trước cửa thang máy , cô nhìn ngó xung quanh . Sau khi không thấy có người nào quen biết , lúc này mới bước vào . Lên tới tầng ba mươi ba , thư ký của Phó Thời Thiêm thấy cô tỏ ra rất lễ phép , " Chử tiểu thư . "
" Phó tiên sinh có ở đây không ? "
" dạ có , mới vừa ăn xong cơm trưa . "
Chử Nguyệt Tình dừng lại bước chân , " vậy không phải là ngài ấy đang nghỉ ngơi chứ ? "
" dạ không , Phó tiên sinh đã dặn dò , sau bữa trưa một canh giờ cũng phải giữ lại , nói nếu Chử tiểu thư tới đây , trực tiếp mời ngài vào . "
" vâng , cám ơn cô . "
" không có gì . " Thư ký dẫn Chử Nguyệt Tình đi tới cửa , gõ nhẹ ba cái , sau đó đem cửa đẩy ra , " mời vào . "
Chử Nguyệt Tình cẩn thận bước vào , ánh mắt nhìn về phía xa xa thấy Phó Thời Thiêm đang ngồi dựa vào cửa sổ , trên bàn có cà phê và hộp trái cây . Chử Nguyệt Tình đến gần thêm một chút , thấy những thứ trái cây kia giống hệt như của cô ăn hôm nay . Đãi ngộ của anh đối với cô thật đúng là quá tốt . Chử Nguyệt Tình dừng lại , " ngày hôm trước không phải ngài bảo tôi giới thiệu cho ngài hai bài hát nghe thử một chút sao ? "
Phó Thời Thiêm mỉm cười , " ngồi đi . "
Hai người hình như đã trở nên thân thiết không ít . Chử Nguyệt Tình kéo ghế ra ngồi xuống , " lát nữa tôi sẽ chép tên bài hát cho ngài . Đúng rồi , mỗi lần tôi lên lầu , hình như đều thấy ngài ngồi ở đây , ngài ngắm cái gì vậy ? "
" ngắm một chút người ở nơi xa , cảnh sắc ở nơi xa , sự bận rộn ở nơi xa . " Phó Thời Thiêm bưng ly cà phê lên , " công việc này có hài lòng không ? "
" yên tâm đi , vẫn tốt . " Tầm mắt Chử Nguyệt Tình hướng về phía ngoài cửa sổ . Cô cũng thích loại cảm giác khi nhìn ra ngoài như thế này . Phong cảnh thoáng đãng , đứng từ trên cao nhìn xuống , ngay cả tâm tình đang bế tắc cũng có thể theo đó mà rộng mở ra . Phó Thời Thiêm thấy Chử Nguyệt Tình mỉm cười , gương mặt giãn ra . Anh khéo léo thu hồi ánh mắt , " thấy cô như vậy , tôi cũng yên tâm . Trước đây Chử Đồng đã dặn dò , bảo tôi đặc biệt chú ý quan sát nhất cử nhất động của cô . Bây giờ nhìn lại , tôi thấy cô rất kiên cường . "
" là sợ tôi nghĩ không thông sao ? " Cả người Chử Nguyệt Tình lui về phía sau , dựa vào lưng ghế , " yên tâm đi , có một số việc theo thời gian , bị mài mòn sẽ càng ngày càng nhạt đi . "
" lần trước sắp xếp làm kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho nhân viên , cô không đi , vì sợ người khác nghi ngờ sao. Chuyện này là do tôi tự mình quyết định . Có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không ? "
Chử Nguyệt Tình cúi đầu xuống , " mấy ngày trước lúc tôi tới tìm ngài , ngài có hỏi qua ý tôi . Phó tiên sinh , không , Tam ca , thật xin lỗi , tôi cứ quên đổi cách gọi . Anh là người tốt , tôi không muốn giấu giếm anh , chỉ là tôi không muốn người khác biết thân thể tôi bị khiếm khuyết mà thôi . Cứ coi như là tôi nổi lòng tự ái che mờ lý trí đi . "
Cô nói xong , từ trong túi xách lôi ra một quyển sổ . Quyển sổ kia nhìn qua có chút cũ kỹ , hình như là tự mình DIY làm nên . Chử Nguyệt Tình đẩy nó về phía Phó Thời Thiêm , " đây là nhật ký của tôi ba năm trước đây . "
" nhật ký ? " Phó Thời Thiêm nâng chân mày lên nhìn về phía cô .
" đúng vậy , thật sự là có rất nhiều chuyện tôi cũng đã nhớ ra rồi . Quyển nhật ký này là lúc tôi dọn dẹp lại đồ đạc , vô tình tìm thấy . Có một số việc đã sớm không phải là bí mật nữa , cũng không cần thiết phải cố tình giấu giếm . Tam ca , cám ơn anh đã coi tôi như một người bạn , cám ơn anh đã nói rằng quan tâm tôi không phải vì nể mặt em gái tôi , mà là do cảm thấy con người của tôi đáng để kết bạn . Những việc liên quan tới tình trạng thân thể của tôi , tôi nghĩ mình hẳn nên thẳng thắn với anh mới phải . "
Thật ra Phó Thời Thiêm đối với chuyện xem nhật ký của người khác như thế này , một chút hứng thú cũng không có , nhưng vì cô ta là Chử Nguyệt Tình , là chị ruột của Chử Đồng , anh cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được .
Ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua từng tờ một . Mở đầu quyển nhật ký chính là từ lúc Chử Nguyệt Tình rời khỏi bệnh viện , rời khỏi cha mẹ người nhà , ngày thứ nhất viết :
Hôm nay khí trời đặc biệt không tốt , lúc tôi bị dẫn lên xe rất sợ hãi . Tôi muốn gặp Lại Hoằng lần cuối , xác định anh ấy rốt cuộc đã ra sao .
Thế nhưng ba mẹ không để cho tôi gặp . Bọn họ nói bệnh tình của Lại Hoằng trở nặng , cần cấp cứu , tôi không thể đi qua đó khiến cho anh ấy phân tâm .
Sắp đi tới chỗ đó , xa xôi , tràn ngập sự lạ lẫm . Tôi thật là sợ , tôi không muốn đi , nhưng lại không thể không đi .
Ánh mắt Phó Thời Thiêm vẫn tiếp
tục lướt qua từng dòng chữ . Trang nhật ký này tạo cho người ta một cảm giác rất đè nén .
Tôi bị dẫn vào một chiếc xe . Bên trong đã được sửa sang lại . Tôi nằm trên một chiếc giường thoải mái , bên cạnh còn có hai y tá . Tài xế trước mặt là một bác trung niên . Hình như còn đang đợi ai đó , xe chậm chạp chưa chịu phát động . Sau đó , có người đến trang trí hoa tươi lên xe , dán chữ hỷ . Tôi không hiểu tại sao phải làm như vậy , nhưng tôi cũng không dám hỏi .
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu , tài xế phát động cơ . Tôi sắp rời khỏi Tây Thành , tôi rất luyến tiếc .
Phó Thời Thiêm có cảm giác trái tim mình tựa như bị một đôi tay dùng sức xâu xé , anh cư nhiên cảm thấy bắt đầu khẩn trương . Đầu ngón tay đang lật trang giấy cũng không kìm nén được run rẩy . Anh nín thở ngưng thần tiếp tục xem tiếp .
Ngoài cửa sổ trời đang mưa , mưa thật là lớn . Tài xế nói , " ngày như vầy , nhà ai mà thật sự kết hôn thì cũng quá xui xẻo . "
Xe chạy thẳng về phía trước . Tôi đang mơ màng buồn ngủ , nhưng chợt có cảm giác xe lắc lư rất mạnh . Tôi bị dọa sợ đến mức mở mắt ra ngay . Bên cạnh y tá sắc mặt cũng trắng bệch , giọng điệu rất không ổn , " chuyện gì xảy ra vậy ! "
Tôi nghe phía sau có một tiếng vang rất lớn truyền tới . Tài xế hình như vừa thở phào nhẹ nhõm . " trên con đường này , trong thời tiết như vầy mà lại có người đua xe , thiếu chút nữa đụng vào chúng ta rồi , may nhờ tôi phản ứng nhanh hơn . Tay lái này mà không đánh nhanh thì chúng ta đã bị đụng rồi . Bất quá , chiếc xe phía sau kia thật đáng tiếc , nhìn dáng dấp hình như là bị đụng cũng không nhẹ đâu . "
Những lời này của tài xế , tôi đặc biệt nhớ rất rõ ràng . Có lẽ là trời cao nhìn thấy tôi đã chịu khổ quá nhiều , vì thế vào giây phút gặp phải nguy hiểm trước mắt đã cứu tôi một mạng . Vậy có phải đã nói lên Lại Hoằng cũng có thể được cứu không đây ?
Phó Thời Thiêm nhìn xuống , những dòng chữ tiếp theo chính là nói về chỗ ở mới mà Chử Nguyệt Tình đi tới .
Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên . Cả người dường như bị ngâm vào trong hầm băng , hai chân cứng đờ , tựa như bị băng lạnh đông cứng . Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào trang nhật ký kia đến ngây người . Chử Nguyệt Tình hướng anh liếc nhìn . " anh bị làm sao vậy ? "
Ánh mắt Phó Thời Thiêm vẫn cố định ở nơi đó , động cũng không hề động một cái , " dẫn cô đi lên xe , tất cả là do ai sắp xếp ? "
" là Giản Trì Hoài . "
" xe hoa ? "
" vâng , " thanh âm của Chử Nguyệt Tình rất thấp , " lúc tôi bước xuống xe , thấy mười mấy chiếc xe trước sau xếp thành hàng , cảnh tượng ngược lại rất hoành tráng . Trên chiếc xe đi đầu còn có dòng chữ ' trăm năm hạnh phúc ' . Hôm đó hẳn là một ngày lành tháng tốt . Dọc theo đường đi các y tá đều nói như vậy , người ta đi kết hôn rất nhiều . "
Gân ngón tay của Phó Thời Thiêm bắt đầu co rút đau đớn , " trái lại hẳn đã lên kế hoạch hoàn hảo vô cùng . Cô ...... có thấy chiếc xe gây tai nạn kia không ? "
" không có ! Lúc ấy tôi đang nằm trong xe , chỉ nghe người ta bàn tán mà thôi . "
Phó Thời Thiêm cảm thấy trong cơ thể chợt nổi lên cảm giác đau thương không thể áp chế nổi , nhưng lại không thể phát tiết ra được . " vậy thân thể của cô bây giờ đã khôi phục không tệ chứ ? "
" tốt vô cùng . "
" vậy thì tốt . " Phó Thời Thiêm đem quyển nhật ký của Chử Nguyệt Tình gập lại , " ngày mai trả lại cho cô có được không ? "
" được chứ , dù sao cũng không có bí mật gì to tát . " Tâm tư của Chử Nguyệt Tình rất đơn giản . Nói cách khác , một người chỉ cần đối xử tốt với cô , cô rất dễ dàng chia sẻ tất cả thật lòng , bất kể là người yêu hay bạn bè .
Phó Thời Thiêm cảm thấy từng giây từng phút bắt đầu trôi qua một cách khó khăn , ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rỉ ra đau đớn . Anh nhìn về phía Chử Nguyệt Tình , cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh ôn hoà , " được rồi , đi làm đi . Chúc cô mỗi ngày đều có thể hào hứng vui vẻ . "
" vâng , cám ơn . " Chử Nguyệt Tình cầm túi trên ghế lên , xoay người rời đi .
Cửa phòng làm việc được cô đóng lại . Phó Thời Thiêm hung hăng nhắm chặt đôi mắt . Anh muốn đứng thẳng người dậy , lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra , ngay cả một chút sức lực cũng không nhấc lên nổi . Chẳng trách , chẳng trách anh tra xét suốt ba năm , kết quả vẫn đều giống hệt nhau , thì ra là ......
Đến nước này , chỉ cần dựa vào mấy dòng chữ trên quyển nhật ký , anh đã có thể kết luận được . Năm đó , nên điều tra hay không nên điều tra , anh cũng đã làm tất cả . Hễ là ở Tây Thành , toàn bộ các nhà làm lễ cưới hôm đó đều bị anh lật ra hết , nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì cả . Hai tay Phó Thời Thiêm chống lên bàn trà , sau đó mới gắng gượng đứng dậy được . Anh đứng trước cửa sổ sát đất , không thể quên được cú điện thoại nhận được năm đó , cô đã nói câu nói kia .
Cô chỉ nói , " Tam ca , tôi sắp chết . " Cô chỉ kịp nói một câu duy nhất như thế .
Anh đã xem qua camera quay lại tai nạn không may đó . Kẻ lái chiếc xe gây tai nạn rồi bỏ chạy là một tên ăn chơi trác táng , trong nhà rất có tiền , lái xe đua ngay giữa nội thành . Nhưng nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn xe cộ đó , còn có một chiếc xe hoa khác .
Chiếc xe Audi màu trắng bình thường khi chạy tốc độ cũng không nhanh . Nếu không phải là do đoàn xe hoa kia chợt lấn đường chạy , chiếc xe Audi trắng cũng sẽ không dưới tình thế cấp bách mà đảo tay lái . Nhưng chính do sự cố đó lại đưa tới tai họa chết người . Trước tiên cô mau chóng được đưa vào một bệnh viện tốt nhất . Mặc dù đã giữ được đến hơi thở cuối cùng chờ Phó Thời Thiêm tới , nhưng ngoại trừ câu nói đó trong điện thoại , cô gái trước sau cũng không nói gì cả , ở trong ngực anh trút hơi thở cuối cùng .
Phó Thời Thiêm chỉ cảm thấy cái bóng trước mặt cũng đang run rẩy . Thân ảnh trong mắt từng đường nét một trở nên mơ hồ , sau đó lại từng đường một trở nên rõ ràng . Đúng vậy , trong cả Tây Thành này , muốn khiến cho tin tức về đoàn xe hôm đó hoàn toàn biến mất , có thể làm được như vậy mà không để lại một chút dấu vết nào , có thể có mấy người đây ?
Chử Nguyệt Tình lúc ấy mang thân phận ' đã chết ' . Thế trận này đương nhiên chỉ có Giản Trì Hoài mới làm ra được .
Về mặt pháp luật mà nói , tên con nhà giàu kia đã bị trừng phạt thích đáng , nhưng đối với Phó Thời Thiêm anh , đó lại là một mạng người . Anh vất vả tìm chiếc xe ba năm trước kia , chính là muốn mạng của đối phương gặp may mắn đó . Mặc dù nói đối phương cũng là vì tự vệ , nhưng kẻ bị liên lụy lại chính là người phụ nữ của Phó Thời Thiêm anh !
Ánh mắt người đàn ông tựa như ngọn đuốc , bỗng nhiên lại nghĩ đến gương mặt của Chử Đồng . Giữa hai gương mặt có phần tương tự ấy , phải chăng có một số việc rõ ràng đã được vạch ra hoàn hảo hay không ?
Người này , anh nhất định phải cướp cho bằng được , dù phải dùng đến sự nhẫn nại hết mức có thể của anh . Bắt đầu từ hôm nay , anh hẳn nên chuẩn bị cho Giản Trì Hoài một phần lễ lớn , vào lúc anh ta bất ngờ không kịp đề phòng , giống hệt như anh năm đó , để cho Giản Trì Hoài tự mình trải nghiệm cảm giác đau đớn ấy .
Phó Thời Thiêm cầm trong tay quyển nhật ký kia , quay trở lại trước bàn làm việc , mơ hồ cảm thấy nơi cổ họng tràn ra mùi tanh của máu tươi . Cánh tay anh hướng trên bàn làm việc chợt vung lên một cái . Toàn bộ đống văn kiện đặt trên bàn bay tán loạn khắp bốn phía , đáp xuống mặt đất và bàn trà ở cách đó không xa , phát ra tiếng vang lạch cạch . Thư ký bị dọa sợ đến mức lập tức đẩy cửa ra bước vào , " Phó tiên sinh ! "
Phó Thời Thiêm vùi mình trong ghế ngồi không nhúc nhích . Thư ký đứng ở cửa không dám động đậy . Cô đi theo Phó Thời Thiêm nhiều năm như vậy , cho tới bây giờ chưa từng thấy anh phát tiết tâm tình của mình ra ngoài như thế . Loại đàn ông này , sức chịu đựng nhẫn nhịn cũng đủ mười phần .
Phó Thời Thiêm nhẹ nâng mắt lên , đem quyển nhật ký bỏ vào trong ngăn kéo , " tới đây , dọn dẹp đi . "
" vâng . "
Thư ký đóng cửa lại , nhặt hết giấy tờ văn kiện và vật dụng rơi trên mặt đất lên , xếp lại về chỗ cũ ở trên bàn . Cô nâng mắt lên cẩn thận nhìn người đàn ông . Phó Thời Thiêm không nói bất cứ câu gì , chỉ xua tay một cái . Thư ký xoay người đi tới cửa . Phó Thời Thiêm chợt gọi cô lại , " chờ một chút . "
" Phó tiên sinh , còn gì muốn dặn dò ? "
" chuyện vừa rồi , không được nói cho Chử Nguyệt Tình biết . "
Thư ký cảm thấy kỳ quái , nhưng chuyện riêng của ông chủ , cô từ trước đến giờ không dám hỏi tới , " vâng . "
Phó Thời Thiêm lại lấy quyển nhật ký ra lần nữa , từng trang một mở ra , mỗi một chữ cũng nhìn thấy rõ ràng , rất rõ ràng .
Trong nháy mắt , kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua , chỉ là tiết trời vẫn còn rất nóng bức . Chử Đồng đi được hai bước liền ngồi xuống . Giản Trì Hoài đã thu xếp cho cô nghỉ sinh , cô cũng không phản đối . Lúc này cũng đã hơn tám tháng rồi , bụng to hệt như một quả bóng , đi đâu cũng bất tiện .
Tựa như bây giờ , mới đi được hai bước đường , cô đã cảm thấy thở hồng hộc . Lượng cơm ăn hằng ngày trở nên kinh người , chỉ là thể trọng cũng không thay đổi là bao . Trừ cái bụng to ra , còn lại tay chân vẫn thon gọn như cũ .
Buổi tối , chất lượng giấc ngủ của Chử Đồng không được tốt . Nằm nghiêng không thoải mái , nằm ngửa cũng càng không thoải mái , hơn nữa còn bị chuột rút . Ban đầu mỗi lần bị chuột rút , cô đều không chịu nổi , bắt Giản Trì Hoài phải giúp cô xoa bóp cả nửa ngày mới đỡ .
Tối nay , cô cũng bị đau mà tỉnh , nhưng cô không đánh thức người đàn ông bên cạnh . Cô cẩn thận đứng dậy , không kịp mang giày , cứ như vậy để chân trần đi mấy bước , lúc này mới cảm thấy đỡ không ít . Vào giờ này , cô cũng cảm thấy đói bụng , coi như nằm xuống lại cũng không ngủ được . Trong phòng ngủ vẫn để lại ngọn đèn nhỏ mờ ảo . Chử Đồng không muốn đánh thức Giản Trì Hoài . Ban ngày anh còn phải đi làm , ban đêm hai ba giờ sáng , anh hẳn phải là người cần nhất giấc ngủ ngon nhất .
Cô đi tới trước bàn trà ngoài ban công . Trên bàn còn để hộp bánh bích quy ngày hôm qua chưa ăn hết . Chử Đồng ngồi xuống , cầm một miếng lên cho vào trong miệng .
Giản Trì Hoài ngủ cũng không dám có động tác lớn , chỉ sợ đụng phải Chử Đồng , theo bản năng vươn tay qua ôm bên cạnh , lại sờ được một khoảnh trống . Giản Trì Hoài mở mắt ra , không thấy bóng dáng của Chử Đồng đâu cả . Anh cuống quít đứng dậy nhìn quanh bốn phía , loáng thoáng thấy có một cái bóng mờ mờ đang ngồi bên ngoài .
Giản Trì Hoài bước xuống giường , đi ra ngoài ban công , thấy Chử Đồng khoác một chiếc áo sơ mi , ưỡn bụng to ngồi đó ăn bánh bích quy . Trông bộ dáng kia thật đáng thương , cũng sắp ngang ngửa cô bé bán diêm rồi .
Anh bước ra ngoài , " có phải đói bụng rồi không . "
Chử Đồng bị dọa nhảy dựng lên , ngẩng đầu nhìn anh , " không đến nỗi , ăn mấy cái bánh bích quy cũng đỡ nhiều rồi . "
Giản Trì Hoài cúi người xuống đoạt mất bánh bích quy từ trong tay cô , " anh đi lấy đồ ăn cho em . "
" không cần , " cô kéo tay Giản Trì Hoài , " em cũng không quá đói bụng , đừng phiền phức như vậy . "
" mười phút là được rồi , ăn mấy cái bánh khô cứng này không ngon đâu . " Anh xoay người đi ra ngoài . Chử Đồng thật ra đã đói bụng đến mức phát hoảng , nhưng lúc này cô không muốn gây phiền phức làm ầm ĩ . Bây giờ đừng nói là bánh bích quy , coi như cho cô mấy nắm cơm nguội , cô cũng cảm thấy không tệ .
Quả nhiên gần mười phút sau , Giản Trì Hoài đã lên tới nơi . Chử Đồng quay lại vào phòng ngủ , ngồi xuống ghế sa lon . Giản Trì Hoài đem một cái tô đặt xuống bàn trà , " nhìn xem . "
Cô từ đằng xa cũng đã có thể ngửi thấy được mùi thơm . Chử Đồng tiến lên phía trước nhìn xuống , " oa , hấp dẫn quá vậy . "
Trong tô có rất nhiều sườn non . Bát canh này nhất định đã hao tốn không ít sức lực . Ngoài nửa chén toàn sườn non ra , còn có bóng bì , vằn thắn nhỏ và gan heo . Trên mặt còn rắc hành lá cắt nhỏ càng thêm hấp dẫn sự thèm thuồng của Chử Đồng . Cô vươn tay ra kéo tô canh lại gần , " buổi tối có được ăn canh xương đâu nhỉ ? Anh cũng đừng nói với em là mới vừa hầm xong nha ? "
" biết em nửa đêm sẽ đói bụng , canh sườn này là sau bữa tối người giúp việc hầm sẵn để trong nồi , lúc này còn nóng hổi , ăn đi . "
Chử Đồng mím mím môi , không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót .
Cô thật lòng cảm thấy trên thế giới này , Giản Trì Hoài chính là người đối xử với cô tốt nhất . So cô đối với bản thân mình thì anh lại càng tốt hơn gấp trăm lần .
" làm gì phải phiền phức như vậy , tối hôm qua món cơm rang với tôm bóc vỏ , em cũng rất thích ăn , anh cứ trực tiếp rang thêm một phần nữa là được rồi . "
" tối qua là tối qua , tối nay là tối nay , không thể lặp lại . " Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh cô , " ăn đi . "
" vâng . " Cô nhanh chóng ngồi ăn ngấu nghiến . Ăn được một nửa , thấy Giản Trì Hoài vẫn ngồi bên cạnh , cầm tờ tạp chí trên bàn thờ ơ lật xem , " anh đi ngủ đi , lúc này cũng đã mấy giờ rồi . "
" anh không buồn ngủ , cũng không thấy mệt . Chờ em ăn xong , chúng ta cùng nhau đi ngủ . "
Hai tay Chử Đồng còn đang bưng chén , vừa ăn vừa trò chuyện với Giản Trì Hoài , " có phải anh đã nghĩ ra ngày mai sẽ cho em ăn lót dạ khuya món gì không ? "
" ừ , anh phát hiện ra gần đây em rất thích ăn đồ ngọt . "
" đúng vậy , đặc biệt là bánh ngọt , nhưng cũng không thể ăn nhiều . "
Giản Trì Hoài bật cười , " không sao , muốn ăn thì cứ ăn . Tối mai làm cho em món rượu ủ bánh trôi . Rượu ủ là do người giúp việc tự làm . Đến lúc đó , anh sẽ cho em đập thêm vào một quả trứng gà , đủ cho em ăn rồi . "
Chử Đồng không khỏi thấy cảm động , " Giản Trì Hoài , anh đối xử tốt với em như vậy , đời này anh có đuổi em cũng không đi đâu . "
Anh bỏ quyển tạp chí trong tay xuống , " tại sao lại đuổi em đi ? Chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra . "