" alo . "
Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng khóc của Giản Lệ Đề , Giản Trì Hoài không chỉ là kinh hãi nữa , một tay anh chống ở bên người , hình như đã tính toán đến tình huống xấu nhất , " Lệ Đề , đừng khóc , sao vậy ? "
" mẹ té xỉu rồi , bị đưa đi bệnh viện , ba bảo em ở nhà đợi . "
" đừng nóng ......"
Giản Lệ Đề vẫn còn đang khóc , " làm sao có thể không nóng chứ . Anh , trước khi mẹ bị té xỉu trông rất doạ người , nhức đầu đến mức cả người co quắp , em sợ lắm . "
Giản Trì Hoài đứng dậy , vừa đi ra ngoài vừa nói , " em đợi ở nhà đừng đi đâu hết . Bây giờ anh phải gọi điện thoại cho ba ngay lập tức , hỏi ba thử xem , mẹ đến bệnh viện nào . "
" anh , anh nên gọi điện thoại cho tài xế đi . Tối hôm qua ba không về nhà , lúc mẹ bị té xỉu là em và quản gia cùng nhau gọi xe . Em gọi điện thoại cho ba , ba nói ba sẽ lập tức chạy về , chỉ là không cho em tới bệnh viện . "
Giản Trì Hoài nghe được chuyện này , trong ánh mắt toát ra lạnh lùng âm hiểm , nhưng vẫn cố gắng đè nén tâm tình xuống ngay lập tức , " anh biết rồi , chính em cũng phải để ý thân thể của mình . Yên tâm đi , đến bệnh viện anh sẽ gọi điện thoại cho em . "
" vâng , anh đừng quên đấy . "
Giản Trì Hoài thuận miệng trấn an vài câu , cúp điện thoại rồi bước nhanh đi ra ngoài .
Chử Đồng đang ngồi trên giường , lúc Giản Trì Hoài bước xuống lầu , cô cũng không hề nghe thấy . Cho đến khi ngoài cửa sổ sát đất của phòng ngủ chợt lóe lên ánh đèn xe ô tô xẹt ngang qua , lúc này cô mới vội vàng đứng dậy chạy tới , nhưng cũng chỉ tới kịp trông thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài lao đi thật nhanh .
Chử Đồng liếc nhìn đồng hồ , chỉ mới chưa tới sáu giờ . Lúc này , anh lại muốn đi đâu chứ ?
Giản Trì Hoài hỏi thăm tài xế , biết được tên bệnh viện , chiếc xe phóng về phía trước nhanh như tia chớp .
Bên ngoài phòng cấp cứu , quản gia và tài xế đang canh chừng trước cửa . Giản Trì Hoài nhìn thấy , trong lòng lại có tư vị khác lạ . Vào thời điểm bà ngã bệnh , con trai của bà , chồng của bà , hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của bà đều không có mặt .
Rất nhanh , Giản Thiên Thừa cũng đã chạy tới . Ông sải bước đi tới trước mặt mọi người , " tại sao lại té xỉu ? Người đâu ? "
Quản gia kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra . Giản Trì Hoài đứng dậy , ánh mắt lạnh lùng quét qua Giản Thiên Thừa , " ba theo con qua đây . "
Giản Thiên Thừa ngẩn ra , thiếu chút nữa đã quên mất ông mới là cha . Ông liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia , sau đó bước theo Giản Trì Hoài đi ra ngoài một đoạn .
" ba , ba vì công việc làm ăn , cư nhiên bắt đầu đến đêm cũng không thèm về nhà ? "
Giản Thiên Thừa đương nhiên không thể để cho con trai chất vấn mình như vậy , " chuyện của ba , con không cần hỏi tới . "
" ba biết rõ thân thể của mẹ không tốt , còn đi ra ngoài như vậy . Nếu là công việc , vậy con thật sự muốn biết , ba đi ra ngoài để gặp những người nào ? "
Giản Thiên Thừa trầm mặt , " ba có cần thiết phải nói cho con biết không ? "
" ba và mẹ kết hôn đã hơn ba mươi năm rồi . Mặc kệ lúc ban đầu ba vì cái gì mà cưới mẹ , ba mươi năm , ít nhất cũng phải có tình cảm chứ ? Nếu có một ngày ba về đến nhà , lại không thể gặp được mẹ giống như ngày thường nữa , ba có còn lãng phí thời gian ở cùng mẹ nữa không ? "
Giản Thiên Thừa nhìn chằm chằm khuôn mặt của con trai , trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất thường , " lời này của con là có ý gì ? "
" trong đầu mẹ có khối u , không sống được quá mấy tháng đâu . "
" cái gì ? " Giản Thiên Thừa cả kinh thất sắc , gương mặt nhanh chóng trắng bệch , " con , chuyện , chuyện này xảy ra lúc nào ? "
Cả người Giản Trì Hoài lui lại dựa về phía sau . Lúc này , anh chỉ muốn tìm thứ gì đó để có thể dựa dẫm , dù đó chỉ là một vách tường lạnh ngắt như băng . " lần trước té xỉu , lúc con dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết . "
" tại sao con không nói cho ba biết sớm một chút ? "
" con không muốn có thêm một người biết , lại thêm một phần khả năng bị lộ ra sự thật . Con chỉ muốn để cho những ngày cuối cùng của mẹ có thể trôi qua thật vui vẻ . Ba , con cũng đã nói qua với ba rồi , bảo ba dành nhiều thời gian cho mẹ , nhưng còn ba thì sao ? "
Giản Thiên Thừa vẫn hoàn toàn đắm chìm trong khiếp sợ mới vừa rồi , " không thể nào , u não ...... Nhất định có thể chữa được ! "
Một tay Giản Trì Hoài cắm trong túi quần , nhìn về phía cánh cửa ở cách đó không xa . Quản gia và tài xế đều đang sốt ruột chờ đợi , " ba xem thử một chút đi , ngay cả những người chung sống lâu ngày cũng sẽ nôn nóng quan tâm . Nhưng còn ba ? Lúc mẹ bị đau đầu , ba có từng để ý bao giờ chưa ? "
Giản Thiên Thừa không nói nên lời .
Giản Trì Hoài lần nữa quét mắt nhìn ông một cái , " bắt đầu từ hôm nay , con sẽ không khoanh tay đứng nhìn . Nếu bị con biết được ba vẫn còn đang dây dưa với phụ nữ nào ở bên ngoài , con sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn ! "
Giản Thiên Thừa không nhịn được chống lại tầm mắt của anh . Ông muốn lên tiếng khiển trách , nhưng lời đến khóe miệng , một chữ cũng không nói ra được . Bây giờ quyền lực lớn nhất của nhà họ Giản đã sớm nằm trong tay Giản Trì Hoài , anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời độc ác tuyệt tình như vậy . Mà Giản Trì Hoài , lại là người mà ông không thể không kiêng kỵ .
Cửa phòng cấp cứu bật mở ra , Giản Trì Hoài đứng dậy , bước nhanh đi tới .
Tưởng Linh Thục đã tỉnh lại , nằm trên giường bệnh , đeo mặt nạ dưỡng khí , trông rất suy yếu , thấy Giản Trì Hoài và Giản Thiên Thừa chạy tới , con ngươi hơi sáng lên , nhưng không nói ra được câu nào .
Bà được đẩy vào phòng bệnh VIP đã sắp xếp sẵn từ trước . Giản Thiên Thừa bước vào trước tiên , ngồi canh chừng ở mép giường . Giản Trì Hoài đi theo bác sĩ vào phòng làm việc .
" mẹ tôi thế nào ? "
" căn bệnh này phát hiện được bao lâu rồi ? "
" không lâu lắm . "
Bác sĩ thở dài , " chẳng trách , nếu biết sớm hơn ......"
" bây giờ thì sao ? "
" tôi tin rằng mọi người nhất định cũng đã đến thử không ít bệnh viện rồi . Kích thước khối u phát triển rất nhanh , làm giải phẫu hầu như là không thể , bây giờ điều tôi lo lắng là ......"
Trong lòng Giản Trì Hoài chợt lạnh run lên , " cái gì ? "
" có thể sẽ còn dẫn tới mù loà . "
Giản Trì Hoài cảm thấy có một sức mạnh đổ ập xuống , đè lại đầu vai anh , khiến cho anh ngay cả sức lực để đứng vững cũng không có . " nếu chỉ còn lại thời gian cuối cùng này , có thể ...... để cho bà ấy thoải mái một chút hay không . Ít nhất , đừng phải chịu đau đớn như vậy . "
" có đôi lúc , chúng tôi cũng chỉ có lòng mà không có lực . Nếu bây giờ nhức đầu không chịu nổi , tôi sẽ kê cho bà ấy toa thuốc phù hợp . "
Lúc này , Giản Trì Hoài cũng không có tâm tư nào để gạn hỏi xem toa thuốc mà bác sĩ vừa nói , có thể gây ra tác dụng phụ đối với thân thể của Tưởng Linh Thục hay không . " phải nằm viện sao ? "
" đúng vậy , trước tiên cứ quan sát mấy ngày đã . "
Trong phòng bệnh , Tưởng Linh Thục ngủ suốt một buổi sáng . Vào buổi trưa , y tá lấy mặt nạ dưỡng khí cho bà , bà cũng từ từ hồi tỉnh lại . Thấy chồng mình đang ngồi bên cạnh , bà vô lực lên tiếng , " Thiên Thừa ? "
Giản Thiên Thừa tiến tới trước , " bà tỉnh rồi à ? "
Giản Trì Hoài cũng bước tới , " mẹ . "
Tưởng Linh Thục nhìn về phía con trai , " Trì Hoài , có một số việc , con không cần phải gạt mẹ . Tình trạng thân thể của mẹ , tự mẹ rõ ràng nhất , mẹ bị bệnh không nhẹ đúng không ? "
Giản Trì Hoài cố gắng kềm chế cảm giác co rút đau đớn trong lòng , hai tay anh chống lên mép giường , cúi người xuống , " mẹ , mẹ suy nghĩ lung tung gì vậy ? "
" chẳng lẽ , đến bây giờ con còn định nói cho mẹ biết , mẹ không có bệnh gì sao ? "
Giản Trì Hoài nhẹ nắm tay của bà , " trong đầu mẹ có một khối u nhỏ , không có gì đáng ngại . Bác sĩ nói không cần phải làm giải phẫu , vì vậy mẹ chỉ cần uống thuốc vào , khống chế nó lại là được . "
" thì ra là như vậy , " Tưởng Linh Thục như bừng tỉnh ra , " chẳng trách , lúc nào mẹ cũng bị nhức đầu . "
" yên tâm đi , bất quá vấn đề nhức đầu có thể nhất thời không có cách nào ngăn chặn được . "
Tưởng Linh Thục nhìn về phía con trai cười khẽ , " không sao , chỉ cần không phải là bệnh nan y thì tốt rồi . "
Giản Trì Hoài không có cách nào để diễn tả được tâm tình của bản thân mình khi nghe được câu này . Cảm giác này tựa như chính mình đang bị giam trong một không gian kín mít nhỏ hẹp , mà dưỡng khí bên trong đang bị người ta hút ra từng chút một . Đến cuối cùng , ngay cả hô hấp cũng đau đớn , đau đến mức choáng đầu hoa mắt .
Giản Thiên Thừa càng không biết nên làm thế nào để đáp lời của Tưởng Linh Thục , chỉ có thể ngăn lại đề tài này .
Ngoài cửa , lại có tiếng bước chân truyền tới . Giản Lệ Đề chạy như bay tới phía trước , trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khẩn trương và lo âu , " mẹ , mẹ bị làm sao vậy ? Đừng dọa con . "
Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn lên , thấy Chử Đồng chạy theo ở phía sau . Chử Đồng bước tới chào hỏi ba mẹ . Tưởng Linh Thục liếc nhìn xung quanh , " tại sao các con đều tới đây hết vậy ? Không phải đi làm đi học sao ? "
" mẹ , mẹ cũng bệnh thành như vậy rồi , ai còn tâm trí đi học nữa chứ ? " Giản Lệ Đề lo lắng bước tới trước mặt bà , " mẹ đỡ hơn chút nào chưa ? "
" tốt hơn nhiều rồi , bác sĩ cũng đã nói không có đáng ngại . "
Chử Đồng đứng bên cạnh Giản Trì Hoài , trong lòng cũng đè nén giấu giếm sự khó chịu .
Một hồi lâu sau , Tưởng Linh Thục lên tiếng , " bệnh này cũng phải từ từ mới hết . Từng người một còn chưa có ăn cơm trưa đâu , Trì Hoài , con đi xử lý đi . "
" vâng . " Giản Trì Hoài liếc nhìn sang Chử Đồng và Giản Lệ Đề , " anh dẫn bọn em đi ăn cơm . "
" anh , em không đói bụng , em muốn ở đây với mẹ . "
" không được , " Khuôn mặt Giản Trì Hoài không chút thay đổi , " không đói bụng cũng phải ăn , ăn xong quay lại đây với mẹ . "
Giản Lệ Đề đứng dậy , " vậy cũng được . " cô quay sang nhìn Tưởng Linh Thục trên giường bệnh , " mẹ , lát nữa con mang đồ ăn ngon về cho mẹ . "
" đừng quên mang cho ba con một phần nữa đấy . "
" dạ . "
Giản Thiên Thừa nghe vậy , liếc nhìn qua Tưởng Linh Thục , nhưng rốt cuộc một chữ cũng không hề nói ra .
Ba người bước ra khỏi phòng bệnh . Chử Đồng và Giản Trì Hoài đi phía sau Giản Lệ Đề . Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh , " em gọi điện thoại cho anh , tại sao không nhận ? "
Giản Trì Hoài bừng tỉnh lại , sờ
soạng trên người , " lúc ấy gấp quá , sau khi gọi điện thoại xong , liền ném điện thoại di động ở trên xe rồi . "
" may mà Lệ Đề gọi điện thoại cho em , em mới biết . Ông xã , chuyện như vậy , trước tiên anh hẳn nên nói cho em biết , để em và anh cùng nhau đến bệnh viện chứ . "
" thêm một người biết thì có ích lợi gì ? " Đôi chân thon dài của Giản Trì Hoài bước đi về phía , " bệnh của mẹ anh đã thành sự thật . Một mình anh đến bệnh viện là được rồi , em ở nhà chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt đi . "
Giản Lệ Đề đang đi ở phía trước bất chợt dừng lại , quay đầu nhìn hai người , " anh , chị dâu , bình thường hai người ở nhà âu yếm nhau còn chưa đủ sao ? Đến bệnh viện còn không chịu tách ra nữa . "
Chử Đồng không khỏi vểnh khóe miệng lên , trong lòng lại chua xót khổ sở vô cùng .
Ở bên ngoài ăn cơm trưa xong , Giản Trì Hoài bảo Chử Đồng đi về trước . Chử Đồng nhìn đồng hồ , " chuyện Nguyệt Nguyệt không quan trọng , vú nuôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé . Em ở lại đây trông nom mẹ một lát nhé . "
" mẹ còn chưa biết chuyện mình ngã bệnh , nếu thấy chúng ta bỏ công việc ở lại đây với mẹ , khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ . "
Nếu đã như vậy , Chử Đồng cũng không tiện kiên trì đòi ở lại nữa .
Giản Lệ Đề cầm hộp thức ăn băng qua đường , tiến vào trong bệnh viện . Giản Trì Hoài ở đằng sau gọi cô lại , " Lệ Đề . "
Giản Lệ Đề quay đầu lại , vẫn còn tâm tư nói đùa , " màn âu yếm kết thúc rồi hả ? "
Người đàn ông bước tới trước mặt cô . Ngoài cửa bệnh viện rất đông người qua lại . Giản Trì Hoài nhận lấy hộp cơm trong tay cô , ôm lấy đầu vai dẫn cô thoát ra khỏi khu vực người người đi lại đông đúc . Giản Lệ Đề đã sớm quen với động tác này của anh , " sao vậy , anh ? "
" học vẽ thế nào rồi ? "
" tốt lắm , quen biết được rất nhiều bạn mới nè , cô giáo nói nét vẽ của em rất có sáng tạo . "
Giản Trì Hoài thấy được Giản Lệ Đề như vậy , đương nhiên là rất vui . Thế nhưng bây giờ Tưởng Linh Thục mắc phải bệnh nặng , nói không chừng lúc nào cũng có thể ......" Lệ Đề , bắt đầu từ hôm nay , ở nhà với mẹ đi . Còn chuyện học vẽ của em , không phải anh bắt em bỏ , em có thể ở nhà luyện tập . Tóm lại , em tranh thủ rút ra nhiều thời gian ở với mẹ . "
Nét cười nơi khóe miệng Giản Lệ Đề chợt cứng đờ , sau đó thu hẳn lại , " anh , anh đừng làm em sợ . "
" anh không hù dọa em . Khối u trong đầu mẹ mặc dù lành tính , nhưng dù sao cũng vẫn là khối u . "
" vâng , " Giản Lệ Đề không nói hai lời , nhanh chóng đồng ý , " anh , sau này em sẽ luôn ở bên cạnh mẹ . "
Giản Trì Hoài xoa xoa đầu của cô , " ngoan . "
Trở lại phòng bệnh , Giản Thiên Thừa đang ngồi trò chuyện với Tưởng Linh Thục . Dù sao cũng làm vợ chồng mấy chục năm , coi như không có tình yêu sâu đậm , nhưng phần tình cảm này , cũng là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể thay thế được . Ông đột nhiên cảm giác được thời gian trôi qua quá nhanh quá nhanh , cho tới khi ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có .
Giản Lệ Đề đem hộp cơm đặt lên tủ đầu giường , " mẹ , bây giờ mẹ vẫn không thể ăn được gì cả . Lát nữa mẹ đói bụng , con sẽ đi mua cho mẹ . "
" mẹ không đói bụng , mau để cho ba con ăn trước đi , " Tưởng Linh Thục sờ sờ đầu của mình , " Trì Hoài , lúc nào mẹ mới có thể về nhà ? "
" phải ở lại đây mấy ngày nữa . Yên tâm đi , con và ba sẽ thay phiên nhau tới đây trông nom mẹ . "
" mẹ không thích cái mùi trong bệnh viện , chỉ muốn về nhà sớm một chút . "
Giản Trì Hoài lên tiếng an ủi bà mấy câu , lúc này mới khuyên được bà ở lại .
Lúc trở về Bán Đảo Hào Môn , đã là buổi tối . Anh đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào , thấy Chử Đồng đang đứng trước cửa sổ sát đất , ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài . Giản Trì Hoài thấy Nguyệt Nguyệt đang ngồi chơi trên giường , anh cúi người xuống ôm lấy bé , cùng bé trò chuyện .
Chử Đồng nghe được động tĩnh , lúc này mới quay đầu lại , " anh về rồi . "
Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường . Chử Đồng đi tới trước mặt anh , " mẹ ở đó có ai trông nom không ? "
" ba anh . "
" vậy ba có biết mẹ ......"
" anh đã nói cho ba biết rồi . "
Chử Đồng cũng không biết nên nói như thế nào nữa . Giản Trì Hoài ngắm nghía khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt , " có phải hơi tăng cân không ? "
" mấy ngày nay đặc biệt ăn được lắm , thấy ăn cũng ngon lành nữa . "
Giản Trì Hoài hôn một cái lên khuôn mặt của bé . Chạy ra ngoài từ sáng sớm đến tận bây giờ , anh đã cảm thấy mệt mỏi rũ rượi . Trong thời gian này có lúc nghĩ đến Giản Bảo Bảo , nhưng anh cũng không để ý nhiều , ngay cả Nguyệt Nguyệt , anh cũng chỉ ôm như vậy một lát mà thôi . Anh biết Giản Bảo Bảo nhất định sẽ không yên ổn , nhưng bây giờ việc mà anh làm được chỉ có thể giao cho thời gian mà thôi .
" ngày mai anh còn phải đến bệnh viện . "
" vâng , em biết . "
Giản Trì Hoài chơi với Nguyệt Nguyệt một hồi liền đi ngủ .
Hôm sau , anh ra ngoài rất sớm . Bây giờ Tưởng Linh Thục còn ở trong bệnh viện , Chử Đồng đương nhiên cũng chẳng còn tâm trí nào để đi làm . Cô gọi điện thoại xin nghỉ mấy ngày . Trông thấy Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ngủ rất say , cô thì lại một chút buồn ngủ cũng không có .
Ăn xong điểm tâm đi lên lầu , cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên . Sợ đánh thức Nguyệt Nguyệt , cô vội vàng bước tới , cầm lên rồi lập tức nhận máy , " alo ? "
Từ bên trong truyền tới tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con , trong nháy mắt Chử Đồng liền biết là gì ngay lập tức . Cô nhẹ giọng kêu lên , " Giản Bảo Bảo ! "
Giọng nói của Phó Thời Thiêm từ bên trong truyền tới , " cô có thể tới đây dỗ con bé được không ? "
" giọng của con bé bị sao vậy ? " Chử Đồng nôn nóng hỏi .
" gào khóc đến khản cổ luôn , hơn nữa còn đang bị sốt cao , đút thuốc cũng không chịu nuốt . "
Trong lòng Chử Đồng bất chợt co rút lại , " không lúc nào dỗ được con bé sao ? "
Phó Thời Thiêm nhức đầu không dứt , " buổi tối không lúc nào ngủ ngon giấc , cả ngày lẫn đêm đều gào khóc , thế nào cũng không thích ứng được . "
Khuôn mặt Chử Đồng đầy vẻ sốt ruột . Ngay sau đó Phó Thời Thiêm liền nói tiếp , " tôi có gấp cũng không gấp được , cô tới dỗ con bé đi , ít nhất cũng dụ được cho con bé uống thuốc . "
Chử Đồng liếc nhìn Nguyệt Nguyệt đang nằm trên giường , lại nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của Giản Bảo Bảo , đầu ngón tay cầm điện thoại di động của cô không khỏi siết chặt lại . Một hồi lâu sau , lúc này cô mới lên tiếng , " được . "
" ừ . " Phó Thời Thiêm thở phào nhẹ nhõm , cúp điện thoại .
Lúc Chử Đồng đi ra ngoài , Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ngủ . Cô dặn dò vú nuôi trông coi bé kỹ lưỡng , sau đó lái xe rời đi .
Chạy tới nhà họ Phó , một vú nuôi chạy ra dẫn cô vào . Còn chưa bước vào trong nhà , cô liền nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc .
Chử Đồng ngay cả giày cũng không đổi , trực tiếp bước vào . Giản Bảo Bảo đang nằm ghế sa lon rộng lớn , gào khóc nức nở , lăn qua lăn lại , mặt đất bừa bãi vô cùng . Phó Thời Thiêm ngồi trên ghế sa lon đơn bên cạnh , bàn tay chống trán , dáng vẻ như sắp bị hành hạ đến chết .
Chử Đồng bước nhanh đi tới ghế sa lon trước mặt , " Bảo Bảo . "
Giản Bảo Bảo nghe thấy giọng nói quen thuộc , hai tay hai chân khựng lại bất động , đôi con ngươi đen bóng nhìn cô , sau đó cất giọng oà lên khóc lớn .
Chử Đồng đau lòng không dứt , cúi người xuống ẵm bé lên , hốc mắt nhất thời liền đỏ ửng . Hai tay Giản Bảo Bảo ôm chặt lấy cổ của cô , chỉ sợ buông tay một cái , mẹ của bé sẽ biến mất .
Phó Thời Thiêm thấy cô tới , thần sắc cuối cùng đã thả lỏng một chút . Chử Đồng vỗ nhẹ vào lưng của Giản Bảo Bảo , từng chút từng chút một dỗ dành . Cô đi tới đi lui trong phòng khách , Phó Thời Thiêm không khỏi nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô . Rất nhanh , Giản Bảo Bảo liền ngừng khóc , ngoan ngoãn nằm trên đầu vai của cô không lên tiếng nữa .
Chử Đồng muốn nhìn thử xem có phải bé ngủ thiếp đi hay không , vừa định kéo bé ra một chút , hai tay đứa bé lại dùng sức ôm lấy cô .
Chắc là đang sợ , mẹ của bé sẽ đột ngột rời đi .
Phó Thời Thiêm đứng dậy . Chử Đồng áp mặt vào Giản Bảo Bảo , quả nhiên rất nóng , " tại sao lại sốt cao như vậy ? "
" cứ luôn khóc lóc không ngừng , cũng không chịu ăn cơm uống nước ......"
" bao nhiêu độ ? "
Vú nuôi trả lời , " ba mươi chín ° . "
" sốt cao như vậy , con bé lại không chịu uống thuốc , các người cứ để vậy mặc kệ con bé sao ? "
" vốn là muốn đem thuốc pha chung với sữa bột , nhưng bé vẫn không chịu uống . "
" đi chuẩn bị thuốc hạ sốt , vị chuối , thêm một chút nước ấm là được rồi , để tôi đút cho con bé uống . "
Vú nuôi ' dạ ' một tiếng rồi đi chuẩn bị . Chử Đồng ngồi xuống ghế sa lon , đặt Giản Bảo Bảo ngồi trên đùi của mình . Ánh mắt cô không khỏi quét qua Phó Thời Thiêm , " không phải anh rất có năng lực sao ? Lúc nào anh cũng vò đầu bứt tai để đòi đứa bé lại cho bằng được . Anh chưa từng nghĩ tới , sau khi con bé trở về , anh phải làm thế nào để xử lý khi con bé không thể thích ứng được sao ? "
" tôi không có đứa con nào khác , cũng chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ , tôi làm sao có thể nghĩ đến sẽ có tình huống như thế này xảy ra chứ ? "
Trong nhà không có thuốc hạ sốt nào khác , vú nuôi còn phải chạy đi mua , cũng may là tiệm thuốc ở cách đây không xa . Chử Đồng lo lắng giơ tay sờ trán Giản Bảo Bảo . Phó Thời Thiêm liếc nhìn , mở miệng hỏi , " trên mí mắt của con bé , tại sao lại có dấu vết như bị rách vậy ? "
" vấp ngã . "
" trước thì bị người ta cào rách mặt , bây giờ thì vấp ngã , đây chính là cái mà cô nói , chỗ tốt khi cô mang nó ở bên cạnh mình sao ? "
Nghĩ đến chuyện Giản Bảo Bảo bị vấp ngã , Chử Đồng không khỏi lại nghĩ tới căn bệnh của Tưởng Linh Thục , trong lòng cô lại dâng lên buồn phiền , " đứa bé mới giao cho anh không tới một ngày , chẳng phải cũng bệnh thành như vầy sao ? "
Phó Thời Thiêm nhíu mày một cái , không nói gì .
Rất nhanh , vú nuôi đã mua thuốc trở về , sau khi pha xong , đưa ly thuốc cho Chử Đồng . Cô tự mình thử nhiệt độ , sau đó dùng muỗng múc một ít thuốc đưa đến khóe miệng Giản Bảo Bảo , dụ dỗ bé từng ngụm uống hết thuốc .
" đoán chừng nửa giờ nữa sẽ nóng lên , khoác thêm quần áo dày một chút , sau khi ra mồ hôi thì lau người cho con bé . "
Phó Thời Thiêm đứng yên ở đó không nhúc nhích , " tôi sẽ không làm loại chuyện đó đâu . "
Chử Đồng ôm Giản Bảo Bảo , " vậy anh đi lấy một tấm chăn thật dầy tới đây chắc được chứ nhỉ ? "
Phó Thời Thiêm nghe vậy , cũng không gọi vú nuôi tới , bước thẳng lên lầu .
Giản Trì Hoài ở trong bệnh viện trông nom Tưởng Linh Thục . Vào buổi trưa , bởi vì Tưởng Linh Thục không muốn ăn cơm của bệnh viện , Giản Trì Hoài liền đi mua cơm hộp cho bà .
Khi trở về , đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào , nơi cánh mũi liền tràn ngập mùi hương tươi mát dễ chịu . Mùi thơm này cũng không quá nồng nàn dày đặc , chỉ vừa khéo át đi cái mùi vốn có trong phòng bệnh mà thôi .
Giản Trì Hoài vừa bước vào liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một giỏ trái cây cùng những chậu hoa bày quanh trong phòng bệnh .
" Mẹ , là ai đưa tới vậy ? "
" mẹ cũng không biết , một thằng bé ở cửa hàng bán hoa , nói có người đặt mua , bảo cậu ta đưa tới . " Tưởng Linh Thục chống người ngồi dậy , " chỉ cần không ngửi thấy cái mùi đó , mẹ liền cảm thấy cả người đỡ hơn hẳn , thoải mái lắm . "
Giản Trì Hoài bảo bà ăn cơm trưa , tầm mắt quét một vòng quanh phòng bệnh , trong lòng đã có đáp án của mình . Cánh môi anh không khỏi nhẹ cong lên . Xem ra , Chử Đồng lần này trái lại so với anh còn tỉ mỉ hơn nhiều .
" Mẹ , mẹ ăn từ từ nhé , con ra ngoài một lát . "
" ừ . "
Giản Trì Hoài đi ra ngoài khu vực nghỉ ngơi , bấm gọi số điện thoại của Chử Đồng .
Chử Đồng đang ẵm Giản Bảo Bảo . Bé đã ra mồ hôi , thân thể cũng đã lau qua , lúc này cơn sốt dần hạ xuống , chỉ yên lặng ngồi chơi xếp gỗ . Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên , cô cầm lên xem , là Giản Trì Hoài . Cô đứng dậy đi tới bên cạnh rồi bắt máy , " alo . "
" Đang làm gì vậy ? "
" em ... Vừa mới chuẩn bị ăn cơm . "
Giản Trì Hoài không hề nghi ngờ nói tiếp , " mấy chậu hoa trong phòng của mẹ , có phải em nhờ người đưa tới không ? "
Chử Đồng tỏ vẻ khó hiểu , " chậu hoa ? Em không có . "
Trong lòng người đàn ông có chút thất vọng , " Được rồi , lát nữa anh sẽ trở về . "
" Mẹ thích chậu hoa phải không ? Nếu thế , buổi chiều em sẽ mang vài chậu qua đó ? "
" Không cần , đủ rồi . " Giản Trì Hoài lại nói mấy câu , sau đó cúp điện thoại . Sau khi trong đầu anh loại trừ Chử Đồng , hầu như không hề do dự, một cái tên khác liền nảy ra ngay lập tức.
Theo lý thuyết , biết Tưởng Linh Thục ngã bệnh chỉ có vài người , hơn nữa đều là người trong nhà , ai cũng sẽ không truyền ra bên ngoài . Trừ khi ...
Giản Trì Hoài nhớ lại Bàng Tô . Trước đây công việc chính của chồng cô ta có liên quan tới lĩnh vực y học . Nếu anh đoán không lầm , bệnh viện này , nói không chừng cũng có quan hệ với Bàng Tô.