Chử Đồng vươn tay nắm thật chặt bàn tay Giản Trì Hoài . Người đàn ông nắm lại tay cô , " có ủng hộ anh không ? "
Trong lòng Chử Đồng đương nhiên là có băn khoăn . Đây không chỉ là sự lựa chọn được ăn cả ngã về không , mà là bây giờ , có một con đường chết đang đặt ngay trước mặt họ , một chút sơ ý bước vào sẽ ngã tan xương nát thịt .
Cô cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay Giản Trì Hoài , không nói một câu .
Trên đường trở về , Giang Ý Duy gọi điện thoại tới . Chử Đồng bắt máy xong mới nhớ tới lý do vì đâu . Giang Ý Duy ở đâu bên kia lên tiếng trước tiên , " không phải muốn mời mình ăn cơm tối sao ? "
Chử Đồng đã sớm không còn tâm tình gì nữa , " mình không muốn ăn . "
" cậu bị sao vậy ? " Giang Ý Duy ân cần hỏi han .
" ăn không vô . "
Giản Trì Hoài liếc sang , sau đó nhận lấy điện thoại di động của cô , " em đến chỗ cô ta đi chứ . Giang Ý Duy khó có khi được trở về . Lịch trình gần đây đều bị sắp xếp kín mít , có người để trò chuyện cũng tốt . "
Giản Trì Hoài quyết định thay cô , đưa Chử Đồng đến chỗ ở của Giang Ý Duy , " bất kể tâm tình tốt hay kém , chuyện cũng đã xảy ra rồi . Chử Đồng , anh không muốn nhìn thấy em như vậy , thả lỏng bản thân một chút đi . "
Chử Đồng nhẹ gật đầu , sau đó bước xuống xe .
Giản Trì Hoài vừa rời đi , Giang Ý Duy liền từ trên lầu bước xuống . Cô đi rất nhanh , đeo một cái túi , hấp ta tấp tấp . Chỉ là khi Chử Đồng ngẩng đầu lên , còn thấy được bóng dáng của Ân Thiếu Trình ở phía sau lưng cô .
Chử Đồng hướng người đàn ông chỉ chỉ . Giang Ý Duy bước tới kéo cánh tay của cô , " đi thôi . "
Chỗ ăn tối cũng chỉ chọn một quán ăn gần đấy . Nơi này là phố xá sầm uất náo nhiệt , muốn ăn cái gì cũng có . Chử Đồng và Giang Ý Duy bước vào phòng bao . Ân Thiếu Trình cũng tự mình bước theo đi vào , không khí lại trở nên không bình thường . Chử Đồng nhìn anh , " không phải anh về rồi sao ? Thế nào vẫn còn ở đây ? "
" mời cô ăn cơm cũng không được sao ? "
Chử Đồng không có sức lực để cãi vã với anh . Ân Thiếu Trình ghi lại món ăn xong , nâng tầm mắt lên nhìn Chử Đồng , " mặt mũi đầy tâm sự . Một mình mẹ chồng cô ngã bệnh , ngược lại sắp khiến toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của nhà họ Giản đảo lộn hết . "
Ôn Kiều muốn hợp tác với Ân Thiếu Trình , nhất định đã tiết lộ điều gì đó . Chử Đồng buồn bực phiền não , " anh thì biết cái gì . "
" không phải đang chuẩn bị làm giải phẫu sao ? " Ân Thiếu Trình làm ra vẻ rõ ràng như lòng bàn tay , " chờ sau khi ca giải phẫu thành công không phải ổn rồi sao ? "
" giải phẫu cũng có nguy hiểm . "
Giang Ý Duy nghe vậy , nhìn lại sắc mặt của Chử Đồng , không khỏi lo lắng , " vậy bây giờ làm sao ? Vẫn quyết định làm giải phẫu à ? "
" còn chưa chắc chắn ......" Dáng vẻ Chử Đồng tâm sự nặng nề , " bệnh tình của mẹ chồng tôi , chúng tôi cũng phải giấu giếm đấy . Bây giờ bệnh lại chuyển thành ác tính , bị mù ......"
Khuôn mặt cợt nhả khiêu khích của Ân Thiếu Trình trong ngày thường cũng không biểu lộ ra nữa . Giang Ý Duy trợn to đôi mắt , " chẳng trách Lệ Đề gọi điện thoại cho mình , khóc mãi không thôi . Chỉ là mình không ngờ tới , bác Tưởng lại bệnh nặng như vậy . "
" ừ , ngay cả Lệ Đề , bọn mình cũng gạt nó . " Chử Đồng biết , trong chuyện này , Ân Thiếu Trình nhất định đã biết hơn phân nửa , " coi như không làm phẫu thuật , bệnh của mẹ chồng tôi cũng không kéo được bao lâu , nhưng một khi làm giải phẫu , tỷ lệ thành công cũng chỉ chưa tới một phần trăm . "
" vậy Giản Trì Hoài quyết định thế nào ? " Ân Thiếu Trình hỏi .
" anh ấy muốn làm phẫu thuật . "
Ân Thiếu Trình nhẹ gật đầu , " đổi lại là tôi , tôi cũng sẽ làm vậy . Thay vì sống trong đau khổ suốt mấy tháng trời , còn không bằng thử một phen . Hy vọng tuy mong manh , nhưng nói không chừng lại trở thành hiện thực . "
" có lẽ ......" Chử Đồng lẩm bẩm .
" đừng lo lắng , " Giang Ý Duy cầm tay của cô , " thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng . "
Chử Đồng nhẹ cong khóe miệng , " ừ , chỉ là mặc dù muốn làm giải phẫu , nhưng bệnh viện bên kia lại không chịu đồng ý , nói là nguy hiểm quá lớn , sẽ tổn hại đến danh dự của họ . "
" Giản Trì Hoài có năng lực như vậy , tìm vài mối quan hệ không phải có thể giải quyết được rồi sao ? " Ân Thiếu Trình từ trong bao thuốc lá lôi ra ra một điếu .
" có quen biết cũng vô ích , ai dám gánh sự nguy hiểm như vậy ? " Hai tay Chử Đồng đặt trên đầu gối . Ân Thiếu Trình vừa nghe xong , hết sức tò mò , " một bệnh viện thôi mà không giải quyết được sao ? Nhất định là quan hệ không đủ sâu . Nói ra thử xem , là chỗ nào ? Xem tôi có thể giúp một tay được không . "
Chử Đồng ngẩng đầu lên , đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn anh , " anh ? Giúp một tay ? "
" chẳng lẽ tôi giúp cô không được sao ? "
" được rồi , người quản lý bệnh viện đó tên là Bàng Tô . Anh giúp tôi nghĩ cách đi . Mặc dù tôi với cô ta là bạn bè , nhưng quan hệ còn chưa sâu tới mức có thể khiến cho cô ta tình nguyện mạo hiểm làm chuyện đó . "
Ân Thiếu Trình làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ , " nghe qua , hình như là tên của một người phụ nữ . "
" ngay cả cô ta là ai anh cũng không biết , đừng ra vẻ ta đây nữa . "
" một người phụ nữ , quản lý cả một bệnh viện ? Bệnh viện nào ? "
" Bệnh viện ung bướu chi nhánh Tây Thành . "
Ân Thiếu Trình im lặng , không tới ba giây , chợt bừng tỉnh ra , ngón tay đang kẹp điếu thuốc hướng Chử Đồng chỉ chỉ , hơn nữa đọc ra tên của một người đàn ông , " đây là chồng của cô ta ? "
" anh thật sự có biết sao ? "
" chồng cô ta ngược lại rất nổi tiếng , làm ăn cũng rất lớn , chỉ là số đoản mệnh . "
Giang Ý Duy nghe ra được một chút hy vọng , " nếu anh biết đường , anh chịu trách nhiệm làm cầu nối đi . "
" anh không giúp được . " Không nghĩ tới , Ân Thiếu Trình lại không nói hai lời liền từ chối .
" tại sao ? " Đôi lông mày thanh tú đẹp mắt của Giang Ý Duy cau lại .
Ân Thiếu Trình khẽ vuốt cằm của mình , ánh mắt như có ý sâu xa rơi về phía Chử Đồng , " chuyện này , chỉ có Giản Trì Hoài tự mình ra tay mới có thể giải quyết được . "
Chử Đồng nghe thấy chuyện này , trong lòng tự nhiên có chút không thoải mái , " làm sao anh biết Giản Trì Hoài quen biết Bàng Tô ? "
" wow , còn quen biết nha , vậy thì càng dễ làm . "
" đem lời nói rõ ra một chút đi . "
Ân Thiếu Trình đứng dậy , vòng qua chiếc bàn đi tới bên cạnh Chử Đồng . Một tay anh chống trên mặt bàn , tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu vai Chử Đồng , " Bàng Tô , tôi đã từng nghe qua cái tên này . Nếu muốn làm cho cô ta đồng ý , đây còn không phải là chuyện đơn giản sao ? Không cần phải tốn kém một xu nào đâu . Tôi có một cách , giúp cô giải quyết . "
" cách gì ? " Chử Đồng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh .
Ân Thiếu Trình mím môi lại cong lên thành một nụ cười yếu ớt , vẩy vẩy tàn thuốc , " nếu tôi nói ra rồi , cô cũng đừng quá biết ơn tôi . "
" anh nói đi . Nếu thật sự có ích , tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng . "
" vậy được , nghe cho kỹ nha , " Giọng nói và vẻ mặt của Ân Thiếu Trình đều trở nên nghiêm túc , " Bàng Tô kia là một quả phụ . Đối với cô ta mà nói cái gì cũng không thiếu , chỉ thiếu một đứa con . Vì vậy , chỉ cần một con tinh trùng của Giản Trì Hoài là được rồi . Hơn nữa gien này cũng rất ưu tú , hay quá đúng không ? "
Sắc mặt Chử Đồng đổi ngay lập tức , hất mạnh bàn tay đang khoác lên đầu vai mình xuống , " cút đi ! "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ý Duy cũng bừng bừng lửa giận , " Ân thiếu , những chuyện này chúng tôi sẽ tự mình giải quyết , không cần ngài quan tâm đâu . Còn bữa cơm này , càng không cần ngài mời khách . Ngài đi đi . "
Cô mỗi câu mỗi chữ đều ' ngài ngài ngài ' . Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy , sờ sờ chóp mũi , sau đó trở lại chỗ ngồi của mình , " tôi nói thật mà . Phó Thời Thiêm mọi người cũng đều biết rồi đó . Trước đây anh ta và Bàng Tô từng có qua lại . Bàng Tô không phải đã nói trắng ra rồi sao ? Sau này cô ta cũng sẽ không tái hôn nữa , nhưng lại cần đứa bé , còn bày tỏ ý muốn Phó Thời Thiêm có thể cung cấp thứ kia . Vì thế bây giờ có cơ hội tốt như vậy , hai người cảm thấy cô ta sẽ bỏ qua sao ? "
" Ân Thiếu Trình , anh đủ rồi ! " Giang Ý Duy trừng mắt lạnh mặt . Chử Đồng vốn đã tâm tình không tốt , bị anh trêu chọc một lần chưa nói , lại còn muốn xát muối lên vết thương của cô sao ?
" chuyện này chỉ là lời đồn nhảm nhí truyền ra thôi . Sau đó Bàng Tô cũng đã nói , cô ta thích trẻ con , nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó , là Phó Thời Thiêm tự suy bụng ta ra bụng người thôi . "
" nếu cô ta một chút ý đồ nhỏ nhoi cũng không để lộ ra ngoài , Phó Thời Thiêm có thể tự suy đoán thành như vậy sao ? "
Chử Đồng hướng anh trừng mắt , " hay là chính anh đã làm chuyện đó , vì vậy mới dễ dàng suy đoán ra được ý đồ của người ta ? "
Ân Thiếu Trình liếc mắt nhìn sang Giang Ý Duy , hận không thể giơ hai tay lên mà thề , " tôi tốt bụng muốn giúp cô một chút , cô đừng có hại tôi như vậy . "
" chuyện như vậy , nói ra đều là buồn cười . "
" đợi đến khi người phụ nữ kia thật sự bày tỏ ý định này của mình , cô sẽ biết đây không phải là chuyện cười . Cô phải chuẩn bị đề phòng trước mới phải . "
Giang Ý Duy đang ngồi ở bên cạnh , nãy giờ vẫn không hề lên tiếng lại chợt kéo kéo cánh tay của Chử Đồng , " mặc dù chúng ta đều tin tưởng Tứ ca , nhưng có một số việc , thật sự vẫn phải coi chừng , đặc biệt bây giờ chuyện này còn liên quan đến ca giải phẫu của bác Tưởng . Nếu cô ta thật sự dám nói ra yêu cầu như vậy , lại chỉ có một mình cô ta mới có thể sắp xếp làm giải phẫu thì ......"
Trong lòng Chử Đồng nặng nề vô cùng , còn cảm thấy hoang đường đến buồn cười . Cô không nhịn được cười lạnh , " không thể nào , chuyện này cũng quá vớ vẩn nhảm nhí rồi . "
" không thể thì đương nhiên là tốt rồi . Nhưng nếu cô ta thật sự dám ...... Chúng ta liền nhào tới xé xác cô ta ra . "
Một bữa cơm tối , Chử Đồng đều như đang nhai bã mía . Giang Ý Duy giữa đường đứng dậy đi vào phòng rửa tay , đặt điện thoại di động lên bàn .
Chử Đồng liếc mắt qua thấy Ân Thiếu Trình vươn tay ra , cầm lấy điện thoại di động của Giang Ý Duy , cô vặn mày hỏi , " anh làm gì vậy ? "
" tôi xem một chút thôi mà . "
" anh không cảm thấy như vậy rất mất lịch sự sao ? "
Ân Thiếu Trình thản nhiên trả lời , " hai chữ ' lịch sự ' viết như thế nào ? "
Vừa khéo trong điện thoại di động của Giang Ý Duy có tin nhắn mới , cũng không có mật khẩu . Ân Thiếu Trình mở ra xem , là một thành viên trong diễn đàn .
Bộ phim mới của Giang Ý Duy dựa theo nguyên tác là tiểu thuyết trên internet . Trong nhóm Wechat có cả tác giả và nhóm biên kịch . còn có mấy thành viên quản lý cũng kéo nhau vào , có nam có nữ . Mới vừa rồi Giang Ý Duy đăng nhập vào , một người đàn ông trẻ tuổi là thành viên quản lý đang không ngừng tặng hoa , " Giang Ý Duy , cô là thần tượng của tôi , tôi yêu cô . "
Ngón cái của Ân Thiếu Trình ấn xuống màn hình , sau đó kéo xuống dưới cùng . Khung thông báo hiện lên hỏi có muốn thoát ra ngoài hay không .
Anh nhấn xuống , sau đó thoát ra ngoài màn hình chính , lại thoát hết mấy fangape trên
QQ của Giang Ý Duy .
Cuối cùng , Ân Thiếu Trình đưa điện thoại di động đặt lại trên mặt bàn . Chử Đồng quét mắt , " anh lại làm chuyện xấu gì rồi ? "
" cô đừng có nói nhăng nói cuội . "
Giữa lúc hai người đang nói chuyện , Giang Ý Duy đẩy cửa ra bước vào , còn chưa ngồi xuống ghế , liền nghe thấy Chử Đồng nói , " Ân Thiếu Trình động vào điện thoại di động của cậu . "
Ân Thiếu Trình không nói một câu phản bác . Giang Ý Duy vội vàng cầm điện thoại di động của mình lên liếc nhìn , " anh làm gì vậy ? "
" anh chỉ xem hình nền điện thoại di động của em một chút thôi mà . "
Trước kia , Giang Ý Duy thích để ảnh của Ân Thiếu Trình làm hình nền . Đương nhiên , cũng không dám công khai , chẳng qua chỉ là một tấm hình bàn tay đang kẹp điếu thuốc hoặc là bóng lưng . Giang Ý Duy liếc nhìn anh , đem điện thoại di động nhét vào trong túi .
Lúc trở về , Chử Đồng tự mình gọi xe . Giang Ý Duy không muốn lại bị Ân Thiếu Trình dây dưa nữa , dứt khoát lái xe tới chỗ của ba mẹ mình .
Lái được nửa đường , điện thoại lại vang lên liên hồi . Giang Ý Duy tiện tay mở máy . Nội dung trong điện thoại đại khái đều giống nhau , " Ý Duy , tại sao cô lại thoát khỏi diễn đàn vậy ? Nhóm thảo luận cũng thoát , fanpage QQ cũng thoát luôn . Điện thoại di động bị mất cắp sao ? "
Giang Ý Duy cảm thấy kỳ quái , mở QQ ra nhìn lại , thông báo thoát nhóm hiện đầy trên màn hình .
Cô đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra .
Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn . Nguyệt Nguyệt đã đi ngủ từ sớm , vì vậy trong nhà vắng lặng đi rất nhiều . Cô bước vào phòng ngủ không nhìn thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài , tìm khắp phòng làm việc và phòng khách vẫn không thấy đâu cả .
Cho đến khi cô đi ngang qua phòng tập thể dục , nghe thấy bên trong có tiếng động truyền tới , Chử Đồng nhẹ bước đến gần . Cửa đang khép hờ , cô dùng một tay đẩy cửa ra một chút , thấy trên sàn có quần áo của đàn ông , vứt lung tung bừa bãi , còn có tiếng thở dốc của đàn ông , từng cơn nối tiếp nhau ......
Đừng nghĩ vớ vẩn .
Chử Đồng nâng tầm mắt lên , thấy Giản Trì Hoài để trần nửa người trên đang tập chạy . Bắp thịt của phần lưng bền chắc mà có lực , lúc này , mồ hôi theo sống lưng của anh chảy xuống một cách quyến rũ . Cảnh tượng này nếu như đặt vào lúc bình thường , đối với Chử Đồng mà nói , một gương mặt cộng thêm một vóc người như vậy , đã sớm khiến cô cầm lòng không đậu .
Cô bước vào , đứng ở bên cạnh máy chạy bộ , sau đó điều chỉnh lại tốc độ , " chọn mức độ cao như vậy , anh muốn chạy cho chết luôn ngay tại đây sao ? "
Giản Trì Hoài liếc nhìn sang cô , " em quá coi thường anh rồi . "
Trên mặt khắp người người đàn ông đều là mồ hôi , tiếng nói chuyện khàn khàn , cũng không biết đã tự ngược bản thân ở đây bao lâu rồi . Chử Đồng dứt khoát nhấn nút tắt máy . Người đàn ông lấy khăn lông ở bên cạnh ra , vừa lau , vừa bước xuống khỏi máy chạy bộ .
" cùng ăn tối với Giang Ý Duy xong rồi à ? "
" vâng . "
Giản Trì Hoài vươn tay kéo cô qua , " tâm tình có tốt lên chút nào không ? "
" em còn đụng phải Ân Thiếu Trình . "
" cậu ta ? "
Chử Đồng bước theo Giản Trì Hoài đi ra ngoài , " vâng , anh ta nói muốn làm cho Bàng Tô đồng ý làm giải phẫu cũng không khó . "
Giản Trì Hoài dừng lại bước chân , " sao nữa ? "
" anh ta nói , Bàng Tô cần một người đàn ông ưu tú để sinh con . "
Đôi mắt Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào Chử Đồng . Người thông minh như anh , suy nghĩ cũng lại có đôi lúc bị rối loạn . Khoảng chừng mười giây sau , từ trong miệng người đàn ông mới khạc ra mấy chữ , " bảo cậu ta đi chết đi . "
Chử Đồng ăn ý tiếp lời nói , " em đã bảo anh ta rồi . "
Bàng Tô không chịu thu xếp giải phẫu lại vẫn liên lạc với Chử Đồng như thường , nhưng dù sao Tưởng Linh Thục bị bệnh nặng , cô ta suy nghĩ một chút , hay là đến nhà thăm một chuyến .
Lúc Bàng Tô đi tới nhà họ Giản , vừa khéo Chử Đồng cũng đang ở đó . Tưởng Linh Thục được đẩy ra ngoài sân phơi nắng . Bàng Tô đứng nhìn ở cách đó không xa , " mẹ chồng của cô , thật là trẻ tuổi . "
" đúng vậy , " Chử Đồng nhẹ giọng thở dài , " lúc còn trẻ , lại càng không cần phải nói . "
" Đồng Đồng , cô có trách tôi không ? "
Chử Đồng nhẹ lắc đầu , " đứng ở lập trường của cô mà nói , một chút lỗi cũng không có , tôi hiểu mà . "
" tôi đã từng trải nghiệm qua nỗi đau thương mất mát đó . Lúc nó tới , luôn luôn bất ngờ không kịp đề phòng như vậy . Nếu ông trời có thể cho tôi một cơ hội , đem sự lựa chọn này đặt vào trường hợp của chồng tôi , tôi nhất định sẽ chọn cách không mạo hiểm tính mạng , mà chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh ấy vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này . "
Ở nơi xa Tưởng Linh Thục đang ngồi ở xe lăn . Sau khi đôi mắt của bà không nhìn thấy nữa , đi đứng cũng bị hạn chế . Bà lặng yên ngồi ở đó , tựa như một pho tượng đá , động cũng không động .
Chử Đồng mời Bàng Tô tới ngồi xuống , liếc mắt qua chợt thấy Tưởng Linh Thục cư nhiên đứng dậy , Chử Đồng vội vàng bỏ lại Bàng Tô mà chạy qua đó .
Cô đi tới bên cạnh Tưởng Linh Thục , " mẹ , mẹ muốn lấy cái gì sao ? "
" con cứ lo chuyện của con đi , đừng thật sự coi mẹ như người mù . Mẹ chẳng qua chỉ nghe thấy Lặc Lặc đang kêu , muốn tới ôm nó . "
Lặc Lặc là một con mèo con mới đem về nuôi . Chử Đồng bước qua ôm nó lên , sau đó đặt vào trong tay Tưởng Linh Thục .
Tưởng Linh Thục vừa định ôm lấy , Lặc Lặc lại từ trên đùi bà nhảy xuống , chạy đi mất . Tưởng Linh Thục gấp gáp đứng dậy , lại bị thứ gì đó dưới chân ngáng lại . Bà ngã nhào về phía trước , may nhờ Chử Đồng ở bên cạnh vẫn chưa đi xa , một phát xoay người lại ôm lấy bà . Hai người cùng khuỵu ngã xuống đất . Chử Đồng nóng ruột mở miệng , " mẹ , mẹ không sao chứ ? "
Tưởng Linh Thục có cảm giác bản thân mình chính là một kẻ tàn phế . Bà thật vất vả đứng dậy , lại bắt đầu nhức đầu muốn rách . Bà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất , đầu càng ngày càng đau , cuối cùng , cũng chỉ có thể rên rỉ ra tiếng .
Chử Đồng chạy tới trước bàn . Thuốc của Tưởng Linh Thục luôn mang theo bên người . Giản Lệ Đề từ cách đó không xa cũng chạy tới , giúp một tay rót nước . Chử Đồng lấy hộp thuốc đổ vào lòng bàn tay . Tất cả mọi người đều luống cuống tay chân chăm sóc cho Tưởng Linh Thục .
Bàng Tô nhìn vào trong mắt . Hình như cô ta đã quên mất , những ngày tháng còn lại của Tưởng Linh Thục , không chỉ đơn giản là sống , mà là đang chịu tội .
Ở bên cạnh , bất chợt có một giọng nói vang lên , " cô cảm thấy đối với một người quen sống an nhàn thoải mái như mẹ tôi mà nói , bà còn có thể chống đỡ được bao lâu ? "
Bàng Tô vừa ngẩng đầu lên , liền thấy Giản Trì Hoài đã đứng ở bên cạnh . Anh cũng không nói thêm điều gì nữa , sải bước đi về phía Tưởng Linh Thục .
Bàng Tô không kìm nén được cũng theo cùng qua đó . Tưởng Linh Thục được đỡ dậy ngồi vào trong xe lăn . Sau sau khi cơn đau đớn lui dần , câu hỏi đầu tiên của bà , mang theo tràn đầy gấp gáp nóng nảy , " Trì Hoài , rốt cuộc lúc nào mẹ mới có thể làm giải phẫu ? Lúc nào mới có thể giải thoát đây ? "
Bàng Tô đứng ở bên cạnh , ngay cả lời cũng không dám nói ra . Sắc mặt Giản Trì Hoài rất nghiêm túc , dặn dò Chử Đồng và Giản Lệ Đề đưa Tưởng Linh Thục về phòng trước .
Đợi sau khi mọi người đi xa , Giản Trì Hoài nhìn sang Bàng Tô , " ngồi đi . "
Cô ta ngồi xuống ghế trúc . Tiết trời như vậy mà ngồi ở đây , có chút lạnh . Hai tay cô ta nắm chặt , khuôn mặt lộ vẻ do dự nghi hoặc nhìn về phía Giản Trì Hoài , " thầy thật sự quyết định , làm ca giải phẫu này cho bà ấy ? "
" cảnh tượng mà cô mới vừa thấy , đối với tôi mà nói , tôi đã nhìn đến chết lặng rồi . Đau lòng và xót xa đều không đủ để diễn tả tâm tình của tôi lúc này . Có đôi lúc thậm chí tôi còn ích kỷ nghĩ rằng , tôi sẽ để cho bà ấy như vậy mà rời đi . Bây giờ tôi lại không nhìn nổi nữa . "
" giáo sư Giản , thầy đừng như vậy ......" Bàng Tô nói được đến đây , những từ ngữ tiếp theo cũng không thốt ra được nữa , bởi vì lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng đều rất nhạt nhẽo vô vị .
" sự cân nhắc của cô , tôi có thể hiểu được . Vì vậy , cô cũng không cần phải giải thích với tôi . Cô cảm thấy ca giải phẫu này sẽ thất bại không thể nghi ngờ , tôi cũng có thể hiểu được . "
Bàng Tô thở dài , " nhưng nói cho cùng , rốt cuộc thầy vẫn không cam tâm tình nguyện hiểu ra . "
Giản Trì Hoài vắt chéo chân dài , ánh mắt rơi về nơi xa , " bây giờ đối với tôi mà nói , đây là cơ hội duy nhất có thể làm cho mẹ của tôi sống lại . Nhưng ngay cả cơ hội này cô cũng không chịu cho , tôi làm sao có thể cam tâm tình nguyện được chứ ? "
Bàng Tô rũ mắt xuống , nhìn chằm chằm Lặc Lặc ở bên chân Giản Trì Hoài .
Chử Đồng đưa Tưởng Linh Thục về phòng , đỡ bà nằm xuống giường nghỉ ngơi . Xuyên qua cửa sổ rộng lớn , cô nhìn thấy Giản Trì Hoài và Bàng Tô đang ngồi ở dưới lầu . Hai người không biết đang nói chuyện gì , chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ , ngồi rất gần .
Giản Lệ Đề bảo Chử Đồng rời đi trước , nói rằng cô một mình ở trong phòng trông nom là được rồi . Sau khi cô đặt một ly nước trên đầu giường cho Tưởng Linh Thục , lúc này mới bước ra khỏi phòng .
Trong lòng Bàng Tô cũng có chút do dự , " tôi thật lòng hy vọng thầy có thể hiểu được . Dù sao tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ , trông coi đồ đạc của mình , chỉ muốn an ổn sống qua ngày . Dĩ nhiên , bệnh viện bên này hàng năm đều luôn gặp phải rất nhiều vụ tranh chấp lớn nhỏ về vấn đề khám chữa bệnh , nhưng một khi dính vào chuyện mạng người , tôi thật ......"
" không sao cả , cô không cần phải giải thích . "
Bàng Tô lại im lặng một hồi lâu , sau đó mở miệng nói , " tôi cũng biết , trong y học từ trước đến giờ đều là nơi có thể xuất hiện kỳ tích nhất . Thấy bác như vậy , tôi thật sự rất khó chịu . Tôi nghĩ , tôi hẳn cũng nên tôn trọng quyết định của mọi người . "
Giản Trì Hoài nhìn cô ta . Đôi mắt của Bàng Tô cũng nhìn thẳng vào mắt anh , " mọi người thật sự quyết định xong hết rồi , phải không ? "
" ừ . " Giản Trì Hoài trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt .
Chử Đồng đi vào trong vườn , bước chân dừng lại , cành lá tươi tốt xung quanh chìa ra phủ kín người .
Bàn tay Bàng Tô đặt trên mặt bàn , " một khi tôi đồng ý , chúng ta chính là người ngồi cùng trên một con thuyền . Giáo sư Giản , không chỉ một mình thầy đang mạo hiểm , tôi cũng phải mạo hiểm . Tôi thật sự hối hận vì hôm nay đã tới đây chuyến này . Nếu không phải vì thấy lúc bác phát bệnh lại đau khổ như vậy , tôi dù nói cái gì cũng sẽ không dao động đâu . "
" tôi cũng cho là vậy . Tôi nghĩ tôi sẽ phải hao tổn thật nhiều tinh lực và tâm tư , mới có thể thuyết phục được cô . "
Bàng Tô cười khẽ , " thầy đừng coi tôi như người cố ý gây khó khăn cho thầy . Chuyện mà tự bản thân tôi có thể nghĩ thông suốt , người khác không khuyên tôi được đâu . Lại nói , thầy vì bệnh tình của mẹ mình , tâm trí đã quá mệt mỏi rồi . Tôi sẽ không khiến cho thầy tăng thêm phiền não nữa . Đồng ý chính là đồng ý , không đồng ý chính là không đồng ý , tuyệt đối sẽ không xót thương sướt mướt hoặc mỗi ngày mỗi ý , đỡ làm hao tổn tinh thần của thầy một cách oan uổng như vậy . "
Chử Đồng đem lời nói này , từng câu từng chữ nghe vào tai .
Người phụ nữ như vậy , rất đáng để đàn ông thưởng thức .
Khuôn mặt Giản Trì Hoài có chút vui vẻ , " vậy bây giờ coi như cô đã đồng ý ? "
Bàng Tô nhìn anh , " thầy là thầy giáo , năng lực hiểu biết đương nhiên sẽ sâu rộng hơn so với người khác . "
Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên , " cô yên tâm đi . Chuyênn tôi có thể phối hợp , tôi sẽ hết sức phối hợp . Còn cam kết đã nói trước đó , tôi cũng sẽ không quên . "
" chuyện này đương nhiên rồi , " Bàng Tô cũng là một người hết sức sòng phẳng rạch ròi , " nói thật , thầy sợ không ? "
Chử Đồng không nghe thấy Giản Trì Hoài trả lời . Câu hỏi như vậy , đáng lẽ nên từ một người thân thiết nhất như cô hỏi ra mới đúng .
Một hồi lâu sau , người đàn ông mới nhả ra một chữ trả lời chắc chắn . " sợ . "
" tôi cũng sợ , " Bàng Tô bình tĩnh mở miệng , " bất quá thầy hẳn nên suy nghĩ một chút . Nỗi sợ hãi của thầy , đã được chia sẻ một nửa sang tôi . Một khi ca giải phẫu không thành công , tôi sẽ bị người của nhà chồng tôi công kích đến chết . "
Giản Trì Hoài nhìn cô , " cùng lắm thì đến lúc đó , tôi sẽ giúp cô . "
Bàng Tô lắc đầu , " thầy phải nói , vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó xảy ra , bởi vì ca giải phẫu nhất định sẽ thành công , nhất định phải thành công . "
Người đàn ông mỉm cười , nhẹ nhàng gật đầu .
Bàng Tô trông thấy Lặc Lặc bên chân Giản Trì Hoài chạy ra xa . Cô ta làm ra vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nói tiếp , " không đúng , nếu tôi đã đồng ý với thầy trước , thầy hẳn cũng nên đồng ý với tôi một điều kiện . "
Chử Đồng nghe thấy câu này , trong lòng chợt rơi bộp một cái . Vấn đề mà Ân Thiếu Trình đã đề cập tới hai ngày trước lại nảy ra trong đầu cô .
Đối với Giản Trì Hoài lúc này mà nói , cái gì cũng đều không phải là chuyện lớn , " cô nói đi , tôi đồng ý với cô . "
" tôi còn chưa nói là chuyện gì . "
" chỉ cần cô nói ra . "
Bàng Tô cẩn thận nhìn anh , sau đó nói , " có thể , chuyện này sẽ khiến cho thầy rất khổ sở , nhưng vì chính bản thân tôi , vì con đường sau này của tôi , tôi không thể không nói . "
Giản Trì Hoài ngồi thẳng người , thân thể hơi nghiêng về phía Bàng Tô , " vậy cô cứ việc nói thẳng ra đi . "
Chử Đồng có cảm giác hai chân mình như đang đeo ngàn cân nặng . Cô muốn bước ra ngoài ngay lập tức , ngăn cản lời nói kế tiếp của Bàng Tô , nhưng ngay cả sức lực để cất bước cũng không có .
Giản Trì Hoài nhìn dáng vẻ của Bàng Tô . Cô ta hình như có chút khổ sở . Có lẽ chuyện này cũng thật sự khó làm , nhưng ở trong mắt anh , bây giờ chuyện có lớn bằng trời anh cũng sẽ nghe theo cô ta .