Vu Khả lên chuyến xe buýt, lúc xe buýt đi được một đoạn cô lại phát hiện mình không mang theo túi xách, trong người chỉ còn một đồng xu vừa đã trả tiền lên xe buýt.
Thế này thì làm sao mà đi suối nước nóng?
Vậy là cô lại phải xuống xe.
Tiền không đủ không thể đi taxi về, bụng thì bỗng nhiên lại đói, cô lại mang giày cao gót, thật rất thảm.
Chân thì đau còn phải đi bộ về, còn phải đi một quãng rất xa.
Lúc đi còn giận dỗi không biết mỏi, giờ thì thở không ra hơi.
Lề mà lề mề cuối cùng cũng về được tiệm bánh của cô, nhân viên lại đã nghỉ trưa, khoá cửa mất rồi.
Cô lại đợi, đợi đến giờ trưa, lúc nhân viên đến cô mới được ăn, mới được về nhà.
Tắm rửa một cái, ngủ một giấc thế mà chiều luôn rồi.
Mở điện thoại ra xem, pin lại hết, vừa cắm sạc, mở nguồn lại thấy một đống cuộc gọi nhỡ của Trình Diệp.
Vốn muốn gọi điện nhưng vẫn giận dỗi hắn, tức quá nên thôi.
Buồn chán mở tivi xem, thấy tin tức chuyến xe buýt mình đi gặp nạn, cô thầm cảm tạ trời đất rất nhiều.
Nhưng mà sao tivi lại lấp ló bóng ai đó vậy? Trình Diệp, chính xác là hắn rồi! Sao lại làm trò hề trên tivi vậy?
Cô nghĩ lại, xâu chuỗi hết sự việc, cuối cùng cũng nghĩ tới bản thân.
Vu Khả vội vội vàng vàng rời khách sạn, đón xe tới đó, vừa hay gặp cảnh Trình Diệp hét lên, cô thấy cực kì mất mặt, chạy tới muốn đánh vào đầu hắn.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô, cô thấy trong đôi mắt hắn ánh lên sự hạnh phúc, vui mừng không thể tả.
Trình Diệp chạy tới ôm lấy cô, siết rất chặt, khiến cô không thể thở được, vùng vẫy đẩy hắn ra.
“Anh bị điên à? Mưa...”
Chưa kịp nói hết câu, môi hắn đã chặn môi cô lại.
Hết hôn rồi lại ôm, như muốn hoà làm một với cô vậy.
“Thật may em không sao...!không sao rồi...”
“Tôi đâu có bị sao.”
“Vu Khả, anh sợ.” Hắn vừa nói, giọng run run như đã khóc rồi.
“Anh sợ sẽ không bao giờ thấy em nữa...!anh xin lỗi, xin lỗi, làm ơn đừng bỏ rơi anh...”
“Trình Diệp...” cô nhẹ gọi tên hắn, vỗ vỗ vai hắn như dỗ một đứa trẻ.
“Trình Diệp, chúng ta về được không?” Ở đây nhiều người như vậy, lại la khung cảnh tang thương, ở đây rải cơm chó không biết họ có bắt bỏ tù không nữa.
Vu Khả đưa hắn về nhà, giữa đường phải vừa đi vừa dỗ hắn, hắn lại cứ ôm riết lấy cô.
Cô cũng hết cách, mặc hắn làm gì thì làm.
“Khả Khả, em vào tắm trước đi.”
“Khả Khả, em nhanh uống canh gừng này đi cho ấm người.”
Từ lúc về, hắn lại biến thành một người khác, chăm sóc cô hết mức.
Vu Khả hiểu, hắn biết cô trên chiếc xe đó, biết cô gặp nạn, sợ hãi mất đi