Cố đô, biệt thự Bách Thành.
Trong gió lạnh, Hứa Niệm An nhìn xuống tập tài liệu trên tay, khóe miệng giật giật, để vợ giao ước hợp đồng với một người phụ nữ khác, trên đời này e rằng chỉ có Quý Thừa Ngọc làm được.
Cách hạ nhục người này không khéo nhưng đã thành công khiến cô kinh tởm.
Tình yêu của Hứa Niệm An cô đã bị chà đạp và bóp chết một lần nữa.
Khi đến cửa phòng, Hứa Niệm An giơ tay gõ cửa, cửa không khóa, mở ngay khi cô vừa đẩy ra.
Giọng nói của một người phụ nữ lọt vào lỗ tai cô, Hứa Niệm An ngẩng đầu lên, cả người cô đột nhiên chấn động.
Trái tim đau đớn như bị lăng trì, không thể phân biệt được liệu nó đang tê liệt vì cơn đau, hay liệu cô phải chấp nhận thực tế.
Hứa Niệm An mong Quý Thừa Ngọc ở trong đó, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra chuyện lớn như vậy để ép cô ly hôn.
Quý Thừa Ngọc lạnh lùng nhìn cô bằng đôi mắt đen nháy, không chút xấu hổ vì bị vợ bắt gặp đang cùng người phụ nữ khác trên giường, quay đầu hung ác nhìn Hứa Niệm An, cầm cái gạt tàn thuốc bên giường ném về phía cô, “Cô bị mù sao? Không thấy lão tử đang vui vẻ sao?"
Đi tới? Hay tránh ra? Cô tự hỏi.
Cái gạt tàn thuốc bay ngang qua trán của Hứa Niệm An rơi xuống khung cửa, lập tức vỡ tan.
Lúc này Hứa Niệm An mới biết người đàn ông này đối với cô tàn nhẫn như thế nào.
Trái tim cô cũng giống như cái gạt tàn đó, tan thành tro, băng giá và tuyệt vọng.
Hứa Niệm An tức giận đến run cầm cập không kìm được nước mắt, “Quả thật tôi mù quáng mới gả cho loại cặn bã như anh!”.
Cô ném tập tài liệu trên tay xuống đất, ngẩng cao đầu: “Quý Thừa Ngọc, chúng ta xong rồi.”
Cho đến khi vào thang máy, Hứa Niệm An rốt cuộc cũng cởi bỏ hết ngụy trang, dùng tay che ngực thật chặt, nơi đó gần như đau đến mức không thở nổi.
Tại quán cà phê dưới lầu một, Hứa Niệm An tìm một chỗ ngồi xuống, thầm động viên bản thân phải vui lên, bởi vì mẹ cô không thể bị đánh bại.
Ngay sau khi cô ngồi vào chỗ, người phục vụ mang đến cho cô một ly nước, Hứa Niệm An cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.
Nhưng một lúc sau, cô nhận thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cảm giác khô nóng lan nhanh khắp tứ chi, càng lúc càng mạnh, như có bàn tay vô hình nào đó ở trên người cô cào xé.
Trực giác mách bảo cô rằng ly nước này có vấn đề.
Ánh mắt Hứa Niệm An tối sầm lại, trong lòng thầm tính, ngẩng đầu nhìn phía trên lầu, lẳng lặng cất cái ly vào trong túi áo gió.
Cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô không phải là một kẻ ngốc, và cô biết rằng những người này đã có chuẩn bị trước.
Bàn tay cầm ly nước trong túi áo lại siết chặt, bước chân càng lúc càng gấp gáp, bây giờ cô không muốn làm tổn thương chính mình.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra khỏi quán cà phê, đã có người theo sau cô, “Em gái à, đi một mình sao, ở lại chơi với anh trai đi?.” Hứa Niệm An nhìn hắn ta một cách hằn học, nói, “Cút đi”.
“Ồ, khá đấy.”
Hứa Niệm An rên rỉ, cô thật muốn bỏ chạy nhưng chân cô càng lúc càng yếu, chỉ đi vài bước là cô đã ngã xuống đất.
Nhóm người nhếch mép cười và từ từ tiến đến gần cô.
“Bốp!”, Hứa Niệm An làm vỡ ly thủy tinh trong tay, những mảnh sắc nhọn găm vào bàn tay cô. Giọng nói của cô đã có chút run rẩy, “Ai trong các người dám tiến lên một bước, tôi sẽ chết cho các người xem. Đến lúc đó, các người đừng có chạy.”
“Hahahaha, tôi thích cô rồi đó.” Người đàn ông nói, từ từ ngồi xổm xuống, đôi mắt nhỏ lóe lên hung ác, “Tôi biết cô không thể nào làm được, cô chết bây giờ, thì bà mẹ đang sống dở chết dở của cô phải làm sao?”. Hứa Niệm An run rẩy.
Đột nhiên, hai luồng ánh sáng chói mắt nhanh chóng tiến