Hứa Niệm An dùng kinh nghiệm bản thân cuối cùng đưa ra kết luận, bất kể người đàn ông này ở trước mặt người ngoài cao lãnh cấm dục như thế nào, chỉ cần lên giường, anh ta sẽ cởi lớp da người trở thành một con sói đói.
Cô oán hận nhìn chằm chằm Mục Duyên Đình, đồng thời đưa tay ra xoa bóp phần eo suýt bị anh bẻ gãy.
Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, cô đã bị bắt nghỉ làm hai tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, kẻ chủ mưu vẫn cứ thong thả cởi bỏ bộ quần áo mặc ở nhà thay vào đó là một cái áo sơ mi được cắt may tỉ mỉ bằng thủ công màu trắng.
Đôi bàn tay khớp xương xinh đẹp rõ ràng, đang cài từng cúc từng cúc áo sơ mi của mình.
Nhận được ánh mắt của Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình nhướng mày cười, "Không phục?"
Hứa Niệm An âm thầm nghiến răng, hiện tại cô không dám mắng anh, cô chắc chắn, chỉ cần cô dám nói một tiếng “không”, người đàn ông này sẽ ngay lập tức lột bỏ lớp da này trên người và vồ lấy cô một lần nữa.
Hứa Niệm An cảnh cáo anh, "Cứ thế này thì anh sẽ mất em.”
Mục Duyên Đình không để ý, nhếch khóe miệng bước tới, cúi người để cô đứng giữa lồng ngực anh và giường lớn, mặt không đỏ tim không nhảy nói, "Không sợ, anh có thể ngủ phục em."
Hứa Niệm An quay đi, người đàn ông này làm sao có thể bình tĩnh nói ra hai chữ này.
Mục Duyên Đình nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô, đứng thẳng người, đi tới trước tủ, lấy ra một bộ quần áo màu đen, mặc vào.
Hứa Niệm An lúc này mới nhớ tới, nơi này tuy có quần áo của Mục Duyên Đình, nhưng lại không có quần áo của cô.
Bộ đồ cô mặt đến, chiếc áo khoác có thể dùng lại được, nhưng quần áo bên trong gần như đã bị xé nát bởi Mục Duyên Đình, cô ấy không thể ra khỏi phòng, phải không?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được hỏi, "Anh chốc lát phải đi đến công ty?"
Mục Duyên Đình nhìn cô cười, "Sao, em không muốn anh đi?”
Mới là lạ!
Hứa Niệm An, "Em cũng về công ty."
Cô liếc nhìn nội y bị Mục Duyên Đình xé nát vứt trên sàn.
“Nếu không anh đưa em tới tiệm nội y gần đây trước, em trước đi mua một bộ nội y?"
Mục Duyên Đình cười, “Anh đã phân phó cho Cao Dương mua rồi."
Hứa Niệm An ánh mắt hơi ngẩn ra một chút.
Công bằng mà nói, người đàn ông này thực sự rất chu đáo.
Ít nhất, điều này đúng với cô ấy.
Ngay khi lời nói của Mục Duyên Đình rơi xuống, có tiếng gõ cửa.
Mục Duyên Đình cài khuy xong liền bước ra ngoài.
Ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Hứa Niệm An mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cao Dương từ phòng khách, “Thưa tiên sinh, đây là thứ ngài muốn.”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cao Dương lại nói, “Vậy thì, tôi sẽ ra ngoài đợi."
Lần này Hứa Niệm An không nghe thấy giọng của Mục Duyên Đình, hai giây sau, chi nghe thấy tiếng đóng cửa, hẳn là Cao Dương để đồ vật lại rồi đi ra ngoài.
Nơi này nằm ở trung tâm khu thương mại CBA của đế đô, mua đồ quả thực rất thuận tiện, cộng với hiệu suất của Cao Dương, đồ rất nhanh được mua về, Hứa Niệm An cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này, thân hình cao lớn của Mục Duyên Đình lười biếng dựa vào khung cửa phòng ngủ, nhẹ giọng nói, “Qua đây ăn chút gì đi."
Hứa Niệm An lại sửng sốt, “Làm sao anh biết buổi trưa em còn chưa ăn?"
Mục Duyên Đình không nói gì, chỉ yên lặng quan sát một lúc, sau đó nhàn nhạt rơi xuống bốn chữ, “Bình dấm chua nhỏ.”
Hứa Niệm An trong tiềm thức muốn phủ nhận, “Em không..."
Mục Duyên Đình nhìn cô thích thú, ánh mắt như muốn nói cô phủ nhận cũng vô ích.
Hứa Niệm An nhận thấy biểu hiện trong mắt anh, từ "có" kia còn không có nói ra, cô tại sao lại muốn phủ nhận, những lời đó đều đã nói ra, bây giờ cô