Hứa Niệm An trong lòng cười khổ khi nghe Viên Đông nói, đừng nói là cô ấy không có bản di chúc trong tay, cho dù có bản di chúc gốc cũng không thể lấy ra.
Đối với người của nhà họ Viên, các khoản chi tiêu sở hữu trong hai mươi năm qua, có cái nào không phải do ông ngoại cực khổ kiếm được?
Viên Đông cũng thật khôi hài, dùng tiền của Hứa lão gia tử để mua đồ của Hứa lão gia tử mà cũng không thấy mất mặt.
Hứa Niệm An bình tĩnh liếc nhìn những người trong phòng làm việc, nhẹ nói, "Viên tổng, tôi có nói lấy ra di chúc của ông ngoại, nhưng tôi không nói đưa cho ông."
Cô ấy định đổi ý sao?
Nhận ra điều này, đôi mắt Viên Đông đỏ ngầu, toàn bộ khuôn mặt gần như biến dạng, nhưng sau đó ông nhận ra vẫn còn rất nhiều người đang có mặt, cố gắng xoa dịu cảm xúc, ông nghiêm giọng nói, "Niệm An, tuy rằng ta là người phụ trách Thạch Ngọc Tường, nhưng ta cũng là ba của con. Con nói xem chỉ có một mình con, cầm di chúc để làm gì, sao không đặt ở chỗ ta, ta bảo quản cho con, của ta không phải đều là của con hay sao?”
Hứa Niệm An cảm thấy mình sắp nôn khi nghe những lời này, nhưng cô ấy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, cô không nóng không lạnh nói, “Nhưng sẽ không nhất định, của ông cũng sẽ là của tôi? Ông không phải nói tôi vẫn còn nhỏ sao, còn nữa, tôi lớn lên chừng này, Viên tổng ông đã từng cho tôi một phân tiền nào sao? Khi tôi còn nhỏ cùng với mẹ tôi ở Viên gia, cũng không ăn không uống không của ông. Tôi cùng mẹ mỗi ngày bốn giờ rưỡi đều rời giường, làm việc từ sáng tới tối, có khi còn không kịp ăn, tôi nghĩ, tôi không cần ở đây mà thuật lại những chuyện đó chứ?”
Trong văn phòng, các nhóm người sắc mặt khác nhau, không nhịn được, bắt đầu nghị luận, “Không thể nào, Viên tổng sao lại tàn nhẫn như vậy?”
“Lần đầu tiên tôi nghe đến hành vi này đối với con gái ruột của mình, trong phim truyền hình cũng không diễn quá như vậy.”
“Kia cũng không trách được người không chịu lấy ra di chúc.”
Nghe những lời xì xào của đám nhân viên của mình, vẻ mặt Viên Đông không nhịn được nữa, trầm giọng quát, "Hứa Niệm An, đừng vô liêm sỉ! Ta đối xử với ngươi thô bạo như vậy khi nào, ngươi đang muốn ở trước mặt người ngoài cố ý nói xấu ta có phải hay không?"
Hứa Niệm An chớp mắt, "Nói xấu đương nhiên là không phải, những gì tôi nói đều là sự thật, đúng vậy, chẳng lẽ bây giờ Viên tổng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con chúng tôi, liền muốn bù đắp. Từ khi tôi sinh ra, tổng cộng tất cả chi phi đã hơn năm triệu, nhưng tôi không phải là người so đo như vậy. Năm triệu tệ trước tôi sẽ dùng làm tiền bồi thường cho ngần ấy năm đi.”
Viên Đông mặt mày hậm hực thốt lên, "Người như thế nào không đi cướp đi?"
Hứa Niệm An cười vô hại, "Viên tổng không phải vừa nói của ông cũng là của tôi sao? Tôi chỉ lấy đồ của chính mình, tại sao có thể gọi là cướp?
Viên Đông gần như muốn nổ tung tại chỗ, vì tức giận với những lời nói của Hứa Niệm An, "Người rốt cuộc đem hay không đem di chúc ra?”
Hứa Niệm An vẻ mặt sợ hãi, "Ông làm gì vậy? Chẳng lẽ tôi không lấy ra, Viên tổng liền muốn đoạt nó sao? Hơn nữa, Viên tổng mang người của bộ phận pháp chế đến hỏi tôi di chúc là có ý gì? Tôi tới Thạch Ngọc Tường cũng không phải là vì di chúc. Đó là quyết định của hội đồng quản trị đã nhất trí. Không liên quan gì đến việc tôi có quyền thừa kế hay không. Vì vậy, ngay cả khi ông đưa người đến từ phòng pháp chế, điều đó cũng không có ý nghĩa gì với tôi.”
Viên Đông bị sốc, lời cô nói đều đúng. Cô đã dùng di chúc để vào cửa hội đồng quản trị "Thạch Ngọc Tường", nhưng không dựa vào di chúc để đi vào tầng quản lý.
Nói cách khác, cho dù bây giờ ông ta mang người của bộ phận pháp chế đến cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây, Viên Đông phải kiềm chế biểu hiện trên mặt, mỉm cười, "Niệm An, con đã trách lầm ba rồi. Ba không tới đây để nói con giao di chúc cho bộ phận pháp chế giám định. Ba chỉ nghĩ di chúc quan trọng như vậy, tốt hơn hết hãy để những người trong bộ phận pháp chế nhìn qua một chút để mọi chuyện công bằng, đến lúc đó con mới danh chính ngôn thuận thừa hưởng những điều trong di chúc."
Hứa Niệm An bình tĩnh nói, "Để mọi chuyện công bằng, tôi sẽ tìm một công ty luật chuyên nghiệp, không cần Viên tổng lo lắng. Nếu không có chuyện gì, ông hãy đi ra ngoài, tôi còn có việc phải làm."
Viên Đông biết ở lại cũng không còn lợi ích gì nữa, nên đánh vài ánh mắt cho nhóm giám đốc điều hành, mấy người họ gật đầu, rồi mở cửa rời đi.
Ngay khi một vài người rời đi, Viên Thi Anh bước vào như một con gà trống chọi.
Vừa vặn Viên Đông cũng bước tới cửa, nhìn thấy Viên Thi Anh đi vào, ông ta không khỏi nhíu mày, “Con làm gì ở đây?”
Con gái thứ hai của ông ta lại như thế này, hoàn toàn khác với con gái lớn của ông ta, không những không xinh đẹp bằng Viên Thi Nhu mà cả tính cách cũng không bằng một phần mười của Viên Thi Nhu.
Trên thực tế, ông ta không sợ Hứa Niệm An, ông ta chỉ sợ Mục Duyên Đình thế lực phía sau của Hứa Niệm An.
Nếu không, đứa con gái lớn yêu quý nhất của ông đã chết trong tù, ông đã bắt Hứa Niệm An đầu sỏ làm ra tội bị chặt thành tám khối.
Tuy rằng cái đầu óc của Viên Thi Anh không sáng bằng Viên Thi Nhu nhưng cô ta không ngu ngốc, tự nhiên hiểu ý của Viên Đông, ông không muốn cô ta đắc tội Hứa Niệm An, sau đó đắc tội Mục Duyên Đình.
Viên Thi Anh mỉm cười nắm lấy cánh tay của Viên Đông, đôi mắt cô ta lóe lên, nhớ tới lần trước với Cố Giao Giao làm giao dịch, một tia sáng nham hiểm đã được cô ta che giấu rất tốt, cô ta cười nói với Viên Đông, "Ba, có phải ba đã quên một chuyện rất quan trọng không?"
Viên Đông không hiểu ý mà nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, rõ ràng là đang cảnh cáo cô ta đừng có lộn xộn.
Nhưng Viên Thi Anh cố ý phớt lờ cảnh cáo trong mắt ông, ngẩng đầu nhìn Hứa Niệm An, nói tiếp, "Hứa Niệm An, thứ sáu tuần này là sinh nhật của ba. Cô cũng không quên chuyện này chứ?”
Viên Đông sửng sốt, mấy ngày sau, quả nhiên đúng là sinh nhật của ông ấy, nhưng ông ấy không muốn mời Hứa Niệm An đến, ông ấy đã không bao giờ để Hứa Niệm An dự tiệc sinh nhật của mình trong những năm này.
Hứa Niệm An không nói chuyện, lạnh lùng nhìn hai người ở cửa, chỉ muốn xem bọn họ còn muốn làm trò quỷ gì.
Viên Đông ngược lại là bị Viên Thi Anh nói như vậy, đột nhiên đoán ra được cái gì.
Trên thực tế, Viên Thi Anh là con gái của ông ấy, Hứa Niệm An không phải là con gái của ông ấy sao?
Vì chúng đều là con gái của ông ấy, nên việc con cái trả tiền cho ba chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Lúc này, Viên Đông không ý thức ra rằng Hứa Niệm An tuy là con gái của mình, nhưng ông lại chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha một ngày nào.
Tuy nhiên, những người như Viên Đông không thể nghĩ đến điều này, ông ta chỉ nghĩ rằng thế lực đằng sau Hứa Niệm An là Mục Duyên Đình, trong trường hợp này, tại sao ông ta không sử dụng thân phận của Mục Duyên Đình để tìm kiếm lợi ích cho bản thân?
Mặc dù "Thạch Ngọc Tường" trong tay ông đã xuống dốc, nhưng mấy năm nay, thị trường bất động sản vẫn rất tốt, ông ấy đã chuyển một số tiền từ Thạch Ngọc Tường đầu tư vào ngành bất động sản.
Nhưng số tiền ít ỏi của ông để đầu tư vào bất động sản, cũng không đánh dậy mấy cái bọt nước, nhưng nếu có sự rót vốn từ Mục thị thì mọi chuyện sẽ rất khác.
Hơn nữa, cho dù Hứa Niệm An không nhận cha của mình, ông ấy vẫn là cha của Hứa Niệm An,